Lại thở dài lần nữa.
Lâm Tri Ngư có chút chột dạ.
Hệ thống dường như đã nghiên cứu kỹ văn hoá trái đất, nghiêm túc an ủi nàng: "Như mọi người đều biết, nhân vật chính lúc cận kề cái chết vẫn có thể đóng mấy tập phim truyền hình, bị moi tim moi thận cũng chưa chắc chết được. Mấy vết thương này, chỉ là chuyện nhỏ."
Vừa dứt lời, Yến Phỉ Nhiên đang hôn mê bỗng phun ra một ngụm máu lớn.
"..." Lâm Tri Ngư giật nảy mình. Giờ nàng gần như không còn chút tín nhiệm nào với hệ thống nữa, thậm chí cứ nghe thấy giọng nó là bản năng cảm thấy đau tim.
Chắc chắn không có chuyện gì tốt lành.
Nàng nhìn lão đại phu như đang nhìn vào cọng rơm cứu mạng, ánh mắt thành khẩn đến mức giọng nói cũng mang theo chút nghẹn ngào, khẩn thiết nói: "Đại phu, ngài nhất định phải cứu hắn nhé..."
Chương đại phu thấy nàng lo lắng như vậy thì khẽ thở dài, nghiêm túc gật đầu.
Một lúc sau, lão đại phu cũng kê xong đơn thuốc. Tiểu đồng bên cạnh ngẩng đầu, mặt tươi cười nói: "Tổng cộng là hai mươi lượng bạc."
Lúc này chàng đã bình tĩnh lại, cũng không còn thấy sợ hãi nữa, có thể coi bọn họ như người nhà của bệnh nhân bình thường rồi.
Chỉ là người nhà bệnh nhân này diện mạo quá mức xinh đẹp.
Ngay khi nghĩ vậy, chàng liền thấy vị tiểu sư phụ xinh đẹp khi nãy còn nhiệt tình chăm sóc cho bệnh nhân, giờ lại hơi do dự hỏi:
"Có thể... bỏ râu sâm đi được không?"
Lâm Tri Ngư cũng rất bất đắc dĩ, nàng không có tiền, vì vậy đành lần nữa đặt hy vọng vào hào quang nhân vật chính.
Yến Cẩn âm thầm thu lại tay vốn định rút tiền từ trong tay áo ra.
Lão đại phu: "..."
Sau đó, Yến Cẩn cứ thế nhìn vị tiểu ni cô ngồi bên bàn, đối diện với phương thuốc viết ngoáy như rồng bay phượng múa, bắt đầu mặc cả với lão đại phu.
Thuận tiện uống sạch từng ấm trà một.
Tiểu đồng bận rộn bưng trà chạy tới lui: Đúng là phiền phức, người nhà bệnh nhân thật đáng ghét.
Lão đại phu tức đến mức bộ râu rung rung, từng vị thuốc bổ trong toa đều bị gạch bỏ. Ông vốn tưởng tiểu sư phụ này tự tin như vậy chắc chắn là người có hiểu biết dược lý, ai ngờ nàng chỉ đang đoán mò.
Cứ từng vị thuốc một mà hỏi có thể bỏ đi không.
Cuối cùng, ông đã tinh giản toa thuốc đến mức không thể giản hơn.
"Thật sự không thể ít hơn được nữa rồi..."
Nụ cười trên mặt tiểu đồng ngày càng nhạt, đến cuối cùng sắc mặt cũng đen sì, giọng ấm ức nói: "Năm lượng rưỡi."