Hệ Thống Đầu Bếp Thần Thánh, Nhưng Làm Thêm Ở Căng – Tin
Hồ Bất Phó13-07-2025 16:16:10
Lúc đầu cô ấy còn nghĩ đơn giản, kiểu như "Ơ, con bé nấu ngon thế, bảo nó làm đầu bếp riêng là được rồi." Nhưng giờ thì... chỉ riêng việc thay nhà cung cấp thực phẩm ba lần trong tháng này, cũng đủ hiểu là họ Trần đang âm thầm ra tay.
"Họ Trần hả..." Chị Vương trầm ngâm.
Nhà chị ấy làm ăn lớn, cả hai vợ chồng đều tự thân lập nghiệp. Đến giờ xem như cũng có tiếng tăm, có máu mặt. Nhưng nếu đem so với họ Trần... vẫn là kẻ chọi voi bằng tăm tre.
Chị ấy thở dài, hỏi nhỏ:
"Đầu bếp này... có phải là người mà bên nhà họ Trần từng ra lệnh cấm tất cả nhà hàng trong thành phố không được thuê không?"
Cô hiệu trưởng không nói, nhưng ánh mắt đã xác nhận tất cả.
"Vậy... bên cô, không bị áp lực gì à?"
Cô hiệu trưởng cười ha hả:
"Áp lực gì đâu! Chỉ là... mua rau giờ mắc chút xíu, nhưng không sao hết! Mà nhờ buổi tham quan bữa trước, Tiểu Nhiễm giúp tôi kéo về bao nhiêu học sinh mới lận đó!"
Dù Trường mẫu giáo Khởi Minh chỉ là một trường mẫu giáo nhỏ không tên tuổi, nhưng cô hiệu trưởng cũng là người từng trải năm mươi năm cuộc đời. Đụng chuyện gì cô ấy cũng không ngán!
Chỉ là... còn Tiểu Nhiễm...
"Không biết sau này... con bé sẽ đi đâu nữa..."
Cúp máy xong, cô hiệu trưởng bước vào bếp tìm Trần Nhiễm.
Nếu con bé đồng ý ở lại, cô ấy cho dù dùng cả thể diện, cũng phải giữ nó lại cho bằng được!
"Nhiễm à, em có muốn... tiếp tục ở lại trường mẫu giáo Khởi Minh không?"
Lúc nghe thấy câu hỏi, Trần Nhiễm đang luyện dao.
Từ ngày phát hiện kỹ năng nấu ăn của vị tiền bối thần bếp kia đều là cấp SSS, cô càng dốc sức tập luyện những kỹ năng cơ bản.
Thậm chí, cô còn làm theo lời mấy bậc trưởng bối kể lại khi xưa, buộc túi cát vào cổ tay để luyện lực.
Ngày nào cô cũng mua cả rổ củ cải với khoai tây, luyện dao xong thì bào thành dưa muối, cho mọi người đem về ăn dần.
Tay dao của Trần Nhiễm vốn đã rất giỏi, nhưng nghe tới câu hỏi ấy, cô vẫn suýt cắt trúng tay.
"Hiệu trưởng, không sao đâu ạ. Nếu cứ tiếp tục thay nhà cung cấp, chắc cô cũng mệt đầu lắm..."
Cô biết nhà họ Trần đang làm gì, nhưng nghĩ bụng, đợi hết kỳ nhiệm vụ một tháng, mình rời đi thì chắc họ cũng không đến nỗi làm khó mẫu giáo, vì tiếng tăm của gia tộc vẫn quan trọng mà.
Dù gì tổ tiên nhà họ Trần cũng lập nghiệp ở đây, nếu làm ầm ĩ quá thì mất mặt.
Cô đặt dao xuống, đi tới ôm chặt Hiệu trưởng Tiêu một cái thật ấm:
"Chị đừng lo cho con! Dưới trời này, tay nhà họ Trần không vươn dài đến khắp nơi đâu!"
Hơn nữa... cô còn có hệ thống của mình!
Là người từng được Trần Vân Tùng – bác cả của cô và cũng là người tài giỏi nhất họ – yêu quý nhất, Trần Nhiễm rất rõ thế lực của nhà mình lớn cỡ nào.
Có thể... dù có luyện giỏi đến mức ngang hàng bác cả, cô vẫn chưa chắc thoát khỏi vòng phong sát của nhà họ Trần.
Nhưng nếu có một ngày nào đó... vượt qua được cả đại bá thì sao?
Thậm chí... vượt qua cả Trần Vân Tùng thì sao?
Nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Hiệu trưởng Tiêu, Trần Nhiễm liền không khách sáo mà..."chụt!" một phát rõ to lên mặt cô ấy.
Hiệu trưởng Tiêu giật mình, phản xạ vỗ nhẹ lên vai cô một cái:
"Trời đất ơi, làm tôi hết hồn!"
Trần Nhiễm cười hì hì:
"Chị lo gì chứ, yên tâm đi! Sau này nhất định em sẽ trở thành Thần Bếp thế hệ mới! Nhà họ Trần á? Hừ, cũng chỉ đến thế mà thôi, có làm khó được em đâu?"
"Được rồi!" Hiệu trưởng Tiêu tuy chê bai, lấy tay lau lau vết nước dãi trên má với vẻ ghét bỏ, nhưng lời nói lại vô cùng dịu dàng."Mai mốt ra ngoài mà thấy mệt quá, thì cứ quay về đây. Trường mẫu giáo của chị mà tuyển sinh được thêm, nuôi hai đầu bếp cũng chẳng sao hết."
"Dạ chị cứ yên tâm ạ!"
Trần Nhiễm lại tiếp tục múa dao thái củ cải, vừa làm vừa hỏi: "Chị ơi, thực đơn ngày mai mình quyết chưa? Để em tính toán xem nên phối món như nào cho ngon."
Hiệu trưởng Tiêu thở dài, trong lòng thầm tiếc rẻ. Cô ấy cảm thấy trên đời này chắc không ai hợp với nghề bếp như con bé trước mắt.
Chỉ là nấu cơm cho mấy bé mẫu giáo thôi mà Trần Nhiễm đã có thể dụng tâm đến thế.
Lão gia nhà họ Trần đúng là hồ đồ! Bảo bối thế này mà cũng nỡ đuổi đi?
Tính đến nay cũng gần ba tuần rồi, tay của Viên Quốc Trung coi như cũng sắp lành hẳn.
"Thứ hai tuần sau, nấu lại món thịt viên đi. Hôm đó có mấy vị khách tới tham quan trường, không dẫn theo trẻ con, nên mình có thể nấu vài món cay."
"Ơ?"
Trần Nhiễm ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên.
Lâu nay, Hiệu trưởng Tiêu luôn nghiêm khắc với mấy người lấy cớ "tham quan" để được ăn chực. Ai muốn vào xem đều phải có con đi kèm và đăng ký nhập học đàng hoàng.
Sao giờ lại dễ dãi vậy?
"Không có trẻ con? Chỉ có ba người lớn thôi ạ? Làm riêng một bàn cho họ?"
"Ừ." Viên Quốc Trung cũng xáp lại gần "Nhiễm Nhiễm này, tay tôi gần khỏi hẳn rồi, hôm đó để tôi nấu cho, em cứ thoải mái mà phô diễn tay nghề nhé!"
Hiệu trưởng Tiêu nhẹ nhàng đưa tay vén sợi tóc rối bên má Trần Nhiễm, nói:
"Ba người đó có một bạn là blogger ẩm thực nổi tiếng, một bạn là phóng viên thực tập từ chương trình "Nhật ký danh bếp", còn lại là chị Vương trong hội phụ huynh, người rất quý em đó. Em mà làm một bàn ra hồn, biết đâu lại mở ra cơ hội mới?"
Trần Nhiễm khẽ giật mình, thấy mắt mình như hơi cay cay. Cô vội cúi đầu giả vờ chăm chú thái củ cải để giấu đi cảm xúc.
Trên đời này, đúng là có những người thân máu mủ xem mình như kẻ thù, nhưng cũng có những người xa lạ, lại yêu thương mình như trân bảo.
"Vậy... hôm đó, em muốn nấu thêm một bàn nữa cho các thầy cô trong trường cùng ăn."
Món thịt viên của cô đã mở khóa hiệu ứng đặc biệt rồi, cô thật sự muốn để mọi người đều được thưởng thức.
"Được! Hôm đó coi như tổ chức tiệc chia tay em luôn!"
Trần Nhiễm gật đầu, mở hệ thống lên, nhìn lại hiệu ứng đặc biệt gắn liền với món thịt viên của mình:
【Trong phản hồi từ những thực khách đã ăn món ăn này, chất chứa niềm vui hồn nhiên từ lũ trẻ và kỳ vọng chân thành từ người lớn. 】
【Niềm vui của trẻ thơ là hương vị trong sáng nhất, khiến món ăn thêm phần thuần khiết và ngây thơ. 】
【Hiệu ứng đặc biệt: Người trưởng thành khi ăn món thịt viên này, sẽ bất chợt nhớ lại những ký ức tuổi thơ trong trẻo nhất. 】
【Giới hạn đặc biệt: Tuổi thơ tuy đẹp, nhưng con người rồi cũng phải lớn lên. Mỗi tuần chỉ nấu được 20 viên. 】
Đây là hiệu ứng đặc biệt chỉ thuộc về cô.
Nhưng đồng thời, nó cũng thuộc về ngôi trường mẫu giáo nhỏ này.