Hệ Thống Đầu Bếp Thần Thánh, Nhưng Làm Thêm Ở Căng – Tin
Hồ Bất Phó13-07-2025 16:16:08
Món thịt viên này ăn vào thì... cũng ổn. Mềm, ngấm gia vị, không có gì sai sót, nhưng mà... so với món của Trần Bá Đoan bên nhà Tri Vị Trai, thì đúng là kém xa.
Vương Triệu Sơn nhớ lại mấy lời nhận xét khi xưa của tổng giám khảo, quả thật rất đúng:
"Thiếu một chút linh khí."
Cái gọi là thiếu linh khí ấy, nói sao cho dễ hiểu nhỉ... kiểu như một món ăn ăn vào thì không có lỗi gì, nhưng vẫn cảm thấy thiếu hồn, thiếu cảm xúc. Mà cái cảm giác ấy, khó tả lắm, càng khó mà học được.
Rất nhiều đầu bếp cả đời cũng không lĩnh ngộ được "linh khí" là gì, mà cũng chính vì thiếu nó nên món ăn cả đời họ không vượt qua được cái ranh giới "tốt" để chạm đến "xuất sắc".
Ông ấy ăn hết nửa viên thịt, lúc này mới quay sang thử món của Trần Nhiễm.
Vừa vào miệng là cảm giác mềm mượt, trơn trượt, nhai kỹ lại thấy dai dai sật sật. Những hạt củ mã thầy được trộn trong thịt như những viên trân châu bất ngờ, vừa giòn vừa vui miệng.
Từng chi tiết đều hoàn hảo, không thể bắt bẻ vào đâu được.
Bất giác, Vương Triệu Sơn bắt đầu nghi ngờ cái gọi là "linh khí" mà mình từng tin tưởng.
Nếu như có thể làm mọi thứ thật chuẩn xác, thật tinh tế, hoàn hảo đến từng chi tiết như món thịt viên này, thì cho dù không có "linh khí" thần thánh gì đó, cũng vẫn xứng đáng là một tuyệt phẩm.
Chỉ tiếc là Trần Thúc Chính không có đủ kiên nhẫn để làm được đến mức này. Chính ông ta cũng không có.
Ông ấy nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ học bếp, ngày nào cũng cắt lát, cắt miếng, cắt sợi, cắt thịt, cắt rau, làm cá... Chán muốn chết, nhưng lại là quãng thời gian vui vẻ nhất của tuổi thơ.
Lúc đó ước mơ của ông ấy là gì nhỉ? Trở thành đầu bếp giỏi nhất?
Đáng tiếc là ông ấy không kiên trì được tới cùng. Rồi sau này bận rộn với việc kinh doanh, nấu nướng dần trở thành nghề tay trái...
Một khi đã lười cố gắng quá lâu, đến cả lý tưởng của mình cũng quên béng đi mất.
Ông ấy lại múc thêm một thìa thịt viên, từ tốn bỏ vào miệng.
Từng thớ thịt mềm mịn, săn chắc, hòa quyện trong lớp mỡ béo ngậy thơm lừng, từ từ tan chảy trong khoang miệng. Một dòng ấm áp chảy dọc xuống cổ họng, ấm đến tận dạ dày.
Ấm đến tận tim.
Ông ấy chợt nhớ ra — tuy là học bếp, nhưng ước mơ ban đầu của ông ấy không phải là để trở thành một đại đầu bếp, mà là muốn đem đến cho mọi người nhiều món ăn ngon.
Mà bây giờ làm nhà phê bình ẩm thực, xét cho cùng cũng là một cách khác để chạm gần tới ước mơ ấy.
Thế giới này cần những đầu bếp như Trần Nhiễm, mà cũng cần luôn những người như ông ấy — những người nỗ lực tìm kiếm và lan tỏa ẩm thực đích thực.
"Thế nào rồi hả thầy Vương? Thịt viên này đúng là khác biệt hẳn phải không?"
Khâu Hiền vừa ăn vừa mơ màng như lạc vào thế giới khác, miệng còn lẩm bẩm: "Mỗi lần ăn món này, em lại nhớ đến lúc chị em dắt em đi ăn khắp nơi... Em lâu lắm rồi chưa gặp lại chị... nhớ chị quá."
Cô nàng quyết định rồi!
"Ăn xong hôm nay, cuối tuần này em sẽ đi thăm chị! Chỉ tiếc là không thể mang món thịt viên này cho chị ấy ăn thử..."
Ba Chúc cũng chẳng biết đang nghĩ gì, vừa ăn vừa điên cuồng gõ gì đó trên điện thoại.
Mẹ của Tiền Duệ vẫn giữ nguyên dáng vẻ cao lãnh. Vừa ăn vừa móc ra hộp phấn nước trong túi xách, soi gương dặm mặt liên tục.
Chị Vương thì mắt hơi đỏ, đang nhỏ giọng nói gì đó với người đàn ông bên cạnh.
Vương Triệu Sơn nhìn một vòng, đột nhiên lại càng thêm nghi ngờ cái gọi là "linh khí" của tổng giám khảo.
Một món ăn mà có thể khiến người ta nhớ lại tuổi thơ, nhớ lại niềm vui, nhớ lại lý tưởng... thì rốt cuộc cái làm nên hương vị ấy là "linh khí" của đầu bếp sao?
Không.
Phải là "tình yêu".
Ông ấy khựng lại một chút, rồi dứt khoát cho món thịt viên ấy điểm tuyệt đối — 100 điểm!
Là một giám khảo chuyên nghiệp, ông ấy thừa biết điểm tối đa này sẽ bị loại khi chấm điểm cuối cùng. Nhưng ông ấy vẫn muốn cho. Bởi vì món thịt viên ấy — xứng đáng!
Trên hàng ghế giám khảo, sáu người đồng loạt giơ điểm — toàn bộ đều là 100 điểm!
Lúc này thì điểm của Trần Thúc Chính chẳng còn quan trọng nữa.
Mặt ông ta méo xệch đi:
"Mấy người chơi tôi à? Toàn 100 điểm? Món thịt viên của anh cả tôi thi ở đại hội Lưỡng Kinh còn chưa từng được điểm tuyệt đối!"
Đám người nhà họ Trần ngồi bên cạnh cũng đồng loạt bật dậy, ai nấy đều là đầu bếp, mà một món được chấm điểm tuyệt đối bởi toàn bộ giám khảo thì đến giờ chỉ nghe thấy Trần Vân Tùng và Lương Nghệ làm được thôi.
"Con bé đó bao nhiêu tuổi chứ? Bao năm trong nhà họ Trần mà đến bếp còn chưa từng lên, lại dám thắng anh Chính?"
"Thịt viên của anh Chính là từng được lão gia chỉ dạy đó nha!"
"Đúng vậy, tôi từng ăn món của anh Chính rồi, chỉ kém thiếu gia Bá Đoan chút đỉnh thôi, đâu thể nào bị qua mặt vậy được?"
Vương Triệu Sơn chẳng vội vàng chút nào.
Lòng ông ấy quang minh lỗi lạc.
Ông ấy chỉ vào viên thịt viên cuối cùng còn sót lại trên bàn bếp của Trần Nhiễm:
"Mấy người nếm thử đi."
Giữa đầu bếp với nhau, tranh tài đến cùng, nói nhiều cũng vô ích — chỉ có mùi vị mới quyết định thắng bại.
"Nếm thử đi. Nếu trong lòng mấy người còn chút theo đuổi đam mê ẩm thực, thì tôi tin, ăn xong miếng thịt viên đó, chẳng ai còn gì để phản đối."
Ông ấy đích thân cầm muôi, cắt viên thịt ra thành sáu miếng, vừa đủ chia cho sáu người nhà họ Trần.
Trần Thúc Chính mặt không đổi sắc bước tới, định ăn trước nhưng lại thấy làm thế mất mặt quá.
May thay, thằng con xui xẻo Trần Nhất Kim đang đứng ngay bên cạnh.
Ông ta lườm thằng con trai vẫn chưa ý thức được độ nghiêm trọng của tình hình một cái rõ gắt:
"Con ăn thử đi."
Trần Nhất Kim nhìn một vòng, thấy cả đám chú bác với ông bố đang nhìn mình chằm chằm, lập tức co rúm lại. Anh ta đành giơ muỗng lên, múc lấy một miếng thịt viên.
Anh ta nhét vào miệng.
"Ôi mẹ ơi! Món này... ngon quá..."
Câu nói của Trần Nhất Kim chưa kịp nói hết thì đã bị bố anh ta tát một cái, khiến anh ta chỉ biết ngượng ngùng gãi đầu, lùi lại một bước.
Tuy nhiên, hương vị của miếng thịt viên sốt Tàu vẫn khiến anh ta không thể rời mắt.