Hệ Thống Đầu Bếp Thần Thánh, Nhưng Làm Thêm Ở Căng – Tin
Hồ Bất Phó13-07-2025 16:16:10
Chủ Quán Ăn Online ngồi sững sờ.
May là Khâu Hiền không phải dạng vừa đâu!
Cô ấy bưng bát nhỏ, nở nụ cười ngọt như mía lùi:
"Chị ơi, em cũng muốn ăn! Em thấy canh này mà chan cơm thì chắc ngon quên lối về luôn á!"
Chị Vương gật đầu cái rụp, lại nhanh – gọn – lẹ múc thêm nửa muôi canh vào bát mình trước khi luyến tiếc chuyển cái muôi sang cho Khâu Hiền.
"Cái món thịt viên này nhất định phải từ từ thưởng thức mới cảm được hết cái tinh túy."
Khâu Hiền gật đầu rối rít!
Cứ theo chị ấy mà đi là chắc ăn, một người quý phái như chị ấy còn lưu luyến cái nước canh đó, thì món này chắc phải đỉnh của chóp.
Cô ấy mới ngồi xuống, đã vội vàng cắt một miếng thịt viên nhỏ, cẩn thận cho vào miệng.
Và rồi...
Tưởng tượng của cô ấy vẫn còn quá khiêm tốn.
Cô ấy chọn làm phóng viên của chuyên mục Danh Sách Đại Trù vì bản thân đã là tín đồ ẩm thực.
Miếng thịt mềm tan, thơm béo vừa vặn, có thể so sánh với món thịt viên sốt Tàu huyền thoại ở Tri Vị Trai tại Kinh Thành.
"Là tỷ lệ ba mỡ bảy nạc."
Chị Vương cũng gật đầu. Hôm nay ăn lại, chị ấy thấy lượng mỡ dường như còn tăng chút nữa so với lần trước.
Nhưng vì thịt dùng quá chất lượng, dù thêm mỡ cũng chỉ khiến món ăn thơm hơn, hoàn toàn không hề gây ngán.
"Chắc phải bốn mỡ mới đúng."
Chị Vương cố gắng hồi tưởng lại hương vị lần trước, nhưng lại sững người nhận ra – mình chẳng nhớ nổi gì hết.
Cả đầu óc chị ấy lúc này chỉ có mùi vị bá đạo, càn quét vị giác của món thịt viên sốt Tàu này.
Không... không chỉ là vị giác.
"Chị nhớ rồi... hình như hồi nhỏ chị từng ăn hương vị giống thế này."
Chị Vương sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ. Tên cũ của chị ấy là Vương Chiêu Đệ, đặt theo cái kiểu "gọi mãi rồi sẽ ra con trai".
Chị ấy là con gái thứ hai trong nhà.
Cuộc sống trong gia đình ấy luôn nghẹt thở và tuyệt vọng. Nhưng may thay, chị ấy có một người chị gái tuyệt vời.
Lúc lên núi hái cỏ heo, chị gái sẽ ngắt cho chị ấy những cọng cỏ ngọt để mút. Khi hai chị em khệ nệ khiêng giỏ rau cao bằng người đi bán, chị gái sẽ lén dành dụm vài đồng xu.
Sau này, những đồng xu lén lút ấy... trở thành viên thịt mà chị gái mua cho chị ấy ăn lén.
Trong nhà, mọi thứ thịt đều là của em trai, chỉ có viên thịt chị gái mua mới là thứ cô bé được ăn.
Mà cái viên thịt đó, là do chị gái vừa van vừa nài, cô bán hàng mới chịu bán lẻ từng viên cho.
Khô khốc, nhỏ xíu, thậm chí còn hơi cháy khét — so với viên thịt trước mặt bây giờ, đúng là kém xa ngàn dặm.
Nhưng... khi ăn miếng thịt viên sốt Tàu này, nỗi vui sướng khi ấy lại ùa về.
Chị ấy nhớ lại đôi mắt long lanh của chị gái, nhớ lại lúc mình há miệng thật to, nhưng chỉ dám liếm nhẹ một cái như mèo con sợ bị giật lại.
Chị Vương cúi đầu, lại ăn thêm một miếng thịt viên nữa.
Trong những năm tháng gian khó, giữa cái không khí ngột ngạt của gia đình trọng nam khinh nữ ấy, tình cảm chị em nương tựa vào nhau lại là thứ ngọt ngào quý giá nhất trong ký ức.
Chủ Quán Ăn Online đã lắp xong thiết bị quay, vừa định ngồi xuống bắt đầu thì ngẩng đầu lên, liền bắt gặp vẻ ươn ướt nơi khóe mắt của chị Vương.
Anh ta vội vàng móc khăn giấy ra, đưa sang:
"Cái này... cũng quá ngon rồi đấy ạ?"
Chị Vương hơi ngượng ngùng nhận khăn, nhẹ nhàng chấm khóe mắt.
Giọng nói chị ấy mang theo niềm hân hoan như cô bé con vừa được khen:
"Thật sự... thật sự ngon lắm!"
Khâu Hiền cũng gật đầu lia lịa bên cạnh.
Lý do cô ấy bám riết không chịu rời khỏi chương trình 《Danh Trù Lục》, là vì kí ức tuổi thơ đẹp nhất của cô ấy chính là được đi ăn khắp nơi cùng chị họ.
Cái người chị họ hay dắt mình đi ăn vặt linh tinh mà ba mẹ cấm đó — ai mà không thương cho được chứ!
Cô ấy nhẹ nhàng ăn thêm một miếng thịt sư tử, trong giọng nói vang lên một nỗi tiếc nuối ngọt ngào:
"Giá mà có thể đem phần này về cho chị em ăn thử thì tốt biết mấy..."
Mùi vị mềm mượt, ngọt ngào như tan chảy trên đầu lưỡi, như nắng chiều buổi tan học thời tiểu học, cô bé chạy ùa ra cổng trường, thấy chị họ đứng đó, tay cầm bánh trứng, mắt cười cong cong như vầng trăng.
Ngon lắm.
Không chỉ là chiếc bánh trứng ngày ấy, mà còn là viên thịt sốt Tàu trong thìa cơm hôm nay.
Cô ấy cẩn thận múc chút nước thịt sóng sánh, chan lên cơm trắng, rồi nhắm mắt gắp một thìa lớn bỏ vào miệng.
Cơm nấu vừa hơi cứng, kết hợp cùng nước sốt đặc sệt của thịt viên sốt Tàu, lại vô cùng hòa hợp, như thể sinh ra để dành cho nhau.
"Thật sự... ngon quá đi mất..."
Khác với nụ cười lặng lẽ lau nước mắt của chị Vương, Khâu Hiền không giấu được cảm xúc, liến thoắng chia sẻ ngay:
"Không biết có phải là ảo giác không, chứ em thấy viên thịt này có ma lực luôn ấy!"
"Có lẽ vì nó quá ngon, nên khiến em không kiềm được mà nhớ lại tất cả những lần ăn ngon nhất hồi nhỏ..."
Chủ Quán Ăn Online không nhịn nổi nữa rồi.
Anh ta nhanh chóng múc một viên thịt viên sốt Tàu vào chén, múc thêm một miếng, nhét thẳng vào miệng.
Trời ơi, thơm điếng người!!
Mà cảm giác của anh ta lại khác hoàn toàn với hai người kia.
Cái hương vị đậm đà này, khiến anh ta nhớ đến những buổi chạy nhảy tuyết trắng ngập trời với đám nhóc hàng xóm, rồi bị phụ huynh lôi về nhà chửi cho một trận — nhưng ngay sau đó là bát cơm đầy ụ đút vào tay.
Thứ mùi thơm đậm đà này, chính là nỗi nhung nhớ khôn nguôi của miền đất đen phương Bắc ấy!
Khóe mắt Chủ Quán Ăn Online cũng bắt đầu đỏ lên. Anh ta chẳng màng đến việc máy quay vẫn đang hoạt động, dùng tay áo lau nước mắt, múc thêm một miếng thịt, múc thêm một đống cơm, cho hết vô miệng trong một lần.
Anh quay phim đằng sau camera... đứng hình.
Một viên thịt viên mà khiến hai người ăn đến phát khóc, còn cô bé duy nhất không khóc thì ngồi ngoạm thìa vừa mút vừa cười ngu ngu bên cạnh.
Chẳng lẽ...
Miếng thịt hồi nãy mình nhường... vẫn còn đòi lại được không ta?!