Chương 32: Thiệt sự tới để ăn... thịt viên sốt tàu của ông ta hả?
Hệ Thống Đầu Bếp Thần Thánh, Nhưng Làm Thêm Ở Căng – Tin
Hồ Bất Phó13-07-2025 16:16:09
"Chính là đầu bếp trưởng của nhà hàng họ Trần, món thịt viên sốt Tàu của ông ta vừa bị đầu bếp kia 'đập cho không còn manh giáp'!"
Vương Triệu Sơn gật đầu, ra hiệu cô ấy quay lại chỗ ngồi, tiếp tục nghe ông ấy xã giao với Trần Thúc Chính qua điện thoại.
"À à, tôi nhớ ra rồi, nói đi."
Giọng Trần Thúc Chính nịnh nọt thấy rõ: "Dạo gần đây nhà hàng tụi em bị người ta chơi xấu, thuê người bôi nhọ khắp nơi... Em nghĩ hay là tổ chức một trận thi nấu đầu sư tử đàng hoàng với cái người kia, nhưng sợ bị dìm hàng tiếp, nên mới muốn nhờ anh làm giám khảo công tâm một chút. Tụi em tin tưởng nhất vẫn là bên Danh Trù Lục!"
Vương Triệu Sơn bật cười mỉa mai: "Sao thế, nhà họ Trần không phải đang kết thân với Michelin à? Mấy người còn tuyên bố muốn đưa món Trung ra thế giới, theo tiêu chuẩn quốc tế gì gì đó cơ mà? Thậm chí còn định bỏ luôn cả tám trường phái ẩm thực truyền thống để xây dựng cái gọi là 'Tân Trung Hoa'? Sao không nhờ bên đó làm giám khảo?"
Trần Thúc Chính nghẹn họng, âm thầm rủa trong bụng "lão già cổ hủ", nhưng ngoài miệng vẫn cười hề hề: "Thì... ừm... trong nước, vẫn là danh trù của mình uy tín nhất mà, haha."
Vương Triệu Sơn cũng không ép thêm, dù gì nhà họ Trần cũng đang làm ăn phát đạt, còn Trần Thúc Chính thì chẳng phải nhân vật quyết định trong nhà, nói nhiều cũng vô ích.
Ông ấy đổi giọng, bắt đầu nói về món ăn: "Thịt viên sốt Tàu của cậu thì tôi chưa ăn, nhưng món của anh cả cậu thì tôi từng nếm qua rồi – đúng là mỹ vị nhân gian đấy. Nếu có trận tỷ thí thật thì đúng là tôi được lời."
"Chắc chắn tôi sẽ đến. Dù gì cũng phải nếm thử món thịt viên sốt Tàu của cậu một lần cho biết."
"Được, đến lúc đó nhớ báo tôi biết thời gian cụ thể."
Khâu Hiền ở bên cạnh thì nghe mà sốt ruột muốn nổ tung. Cô ấy áp sát bàn làm việc, mặt gần như dí vào Vương Triệu Sơn, vừa nghe máy vừa nhấp nhổm.
Đợi đến khi ông ấy cúp máy và xác nhận đã hẹn ngày thi, cô ấy mới hấp tấp hỏi:
"Sao thầy lại đồng ý với ông ta chứ! Món của chị Trần Nhiễm thật sự rất xuất sắc! Nhất định hơn ổng! Thầy không được thiên vị đâu nha..."
Vương Triệu Sơn nhếch môi cười khẩy: "Thầy có hứa giúp ông ta lúc nào đâu?"
Vương Triệu Sơn ung dung đẩy đầu cô nhóc lại chỗ cũ, vừa làm vừa cười:
"Không cho ông ta tí dũng khí, làm sao ông ta mò tới tìm Trần Nhiễm thách đấu? Em nói xem, chúng ta làm sao chui vô được cái nhà trẻ đó ăn món thịt viên sốt Tàu? Muốn thầy đây đi đóng vai học sinh lớp mẫu giáo luôn chắc?"
Khâu Hiền bật cười khúc khích, ngượng ngùng gãi đầu:
"Thầy nói cũng đúng thật... Vậy lúc đó mình có cần rủ thêm vài người đi không? Món đó thiệt sự xuất sắc lắm! Nếu muốn vô được danh sách đầu bếp danh giá thì phải mời cả tổng biên tập đi nếm thử chứ? Rủ cô ấy đi cùng luôn đi?"
Vương Triệu Sơn liếc xéo cô nhóc đang cười ngô nghê:
"Thầy còn chưa được ăn mà em đòi kéo tổng biên tập đi? Ăn dở thì sao? Khi đó đừng nói thực tập, thầy cho em về quê trồng rau luôn cho rồi!"
Thầy mà vì miếng thịt viên sư tử ở nhà trẻ mà phải nịnh bợ Trần Thúc Chính như vậy, không ngon là thầy tức xì khói!
"Không có chuyện đó đâu ạ!" Khâu Hiền cực kỳ tin tưởng vào tài nghệ của Trần Nhiễm.
Nhưng mà...
"Mà lỡ thầy ăn xong thấy ngon, tới lúc dẫn tổng biên tập tới thì người ta nghỉ làm mất tiêu rồi thì sao?"
Vương Triệu Sơn phất tay, chẳng thèm để tâm:
"Không đời nào! Một đầu bếp như vậy, ai lại chịu mãi làm ở nhà trẻ? Kiểu gì cũng phải nhảy sang nhà hàng thôi! Mà dù cô ấy có làm chỗ nào đi nữa, thầy tới ăn mà người ta dám đuổi thầy chắc?"
Trong khi đó, Trần Thúc Chính vừa cúp máy, tâm trạng sướng rơn, đâu hay biết phía bên kia đang bàn tính chuyện "xâm nhập nhà trẻ". Được Vương Triệu Sơn khen mấy câu, lòng ông ta càng yên tâm.
Trước đây, có cuộc thi nấu nướng nào, tới lượt ông ta – đứa con thứ ba nhà họ Trần – bước lên sân khấu đâu? Trên có anh cả Trần Bá Đoan, dưới có đám cháu ruột tài năng, chưa kể còn có đám anh em họ đầy rẫy.
Giờ thì khác, tuy có hơi mất mặt khi đi thách đấu với cháu ruột, nhưng suy cho cùng cũng là thi chính thức đó nha!
Cúp máy xong, ông ta nhìn sang Trần Nhất Kim, rút SIM trong điện thoại con trai ra thay vào máy mình.
"Tí nữa bố cho mày ba triệu, đi mà mua cái điện thoại mới. Nhân tiện hẹn với con bé Trần Nhiễm, bảo nó ra so tài món thịt viên sốt Tàu một trận."
Trần Nhất Kim suýt khóc. Cái điện thoại của anh ta ba triệu chưa chắc mua lại được!
Nhưng cha đã nói thì đành cắn răng chịu lỗ thôi.
Trần Thúc Chính thay SIM xong, vỗ đùi ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt đắc ý:
"Mày còn lo bố mày thua hả? Bố mày nói muốn thi, tới cả Vương Triệu Sơn cũng phấn khởi bay tới, chỉ để được nếm một miếng thịt viên sốt Tàu của bố mày đấy nhé!"