Chương 47: Anh trai à, cái bánh tráng trứng này anh nghiêm túc ghê ha…
Hệ Thống Đầu Bếp Thần Thánh, Nhưng Làm Thêm Ở Căng – Tin
Hồ Bất Phó13-07-2025 16:16:07
Hạ đường huyết, cần phải nạp đường, đồn đang ăn cơm, có thể ăn cơm chị Nhiễm Nhiễm nấu rồi!
Mà đúng là sáng với trưa cô nàng chưa ăn gì thật, nói dối... chắc cũng không tính là nói dối hẳn nhỉ?
Chúc Thần Thần hơi chột dạ ngồi vào bàn ăn, lén liếc một vòng. Không thấy chị Nhiễm Nhiễm đâu, cô ấy mới nhẹ nhõm một chút.
"Chờ tí nhé, để chú múc cơm cho!"
Sở trưởng Cao chạy vèo vào bếp, vừa múc cơm vừa càm ràm:
"Ăn kiêng cái gì mà ăn kiêng, khỏe mạnh là tốt rồi, nhất định phải ốm tong teo như cành củi mới chịu à?"
Cơm được ông ấy múc đầy ắp, nén chặt tận đáy bát, đặt ngay trước mặt Chúc Thần Thần, kèm đôi đũa mới tinh.
Nhưng vừa đặt xuống, Cao sở trưởng đã thấy sai sai.
Ủa? Vừa nãy còn yếu ớt sắp xỉu, sao vừa cầm đũa xong lại giống như sắp hóa sói thế kia?
Ông ấy vừa nghĩ xong thì thấy Chúc Thần Thần hùng hổ giơ đũa định chĩa thẳng vào dĩa thịt giò giữa bàn!
Chứ còn gì nữa, ở nhà trẻ bị chị Nhiễm Nhiễm "vỗ béo" mỗi ngày, giờ đột nhiên ăn uống kham khổ vậy chịu sao nổi?
Hơn nữa, hồi còn ở trường mầm non Khởi Minh, chị Nhiễm Nhiễm cũng đâu nấu món giò kho hấp dẫn vậy đâu chứ!
Cô nàng vừa chuẩn bị gắp miếng thịt giò đầu tiên thì...
"Cạch!" Đũa rơi cái cạch xuống bàn!
Là anh cảnh sát Tiểu Lý vừa quay lại, tay cầm theo vài thanh socola lấy vội từ ký túc xá, vội vàng nhét vào miệng Chúc Thần Thần.
"Sở trưởng, hạ đường huyết thì không được ăn thịt đâu ạ! Phải bổ sung đường ngay, cơm với thịt không kịp đâu! Cô bé, đừng có xỉu ra bây giờ đấy!"
Anh Lý nói như chuyên gia y tế, một tay đút socola, một tay đổ nước, còn tranh thủ nhét thêm viên kẹo sữa Đại Bạch Thố vào miệng cô bé.
Chúc Thần Thần vừa nuốt xong viên socola hạt dẻ, vừa bị rót thêm nước, chưa kịp thở thì viên kẹo sữa tiếp theo đã vào đến miệng.
Anh Lý thao thao bất tuyệt giảng giải:
"Hạ đường huyết mà không xử lý kịp sẽ thiếu oxy lên não, ảnh hưởng cả đời đó nha! Nhớ kỹ, không có đường thì uống nước ngọt cũng được!"
Cao sở trưởng nghe mà gật đầu rối rít, quay sang dặn:
"Không được! Phải chuẩn bị thêm đường để sẵn ngoài phòng tiếp dân. Dù là người dân hạ đường huyết hay trẻ con quấy khóc, đều có cái để xử lý!"
Chúc Thần Thần lúc này chỉ nghe được vài từ thôi: "chị Nhiễm Nhiễm sắp tới" — là đủ khiến cô ấy hoảng hồn!
Nãy còn mắt rưng rưng vì miếng giò hụt mất, giờ nghe tới tên chị Nhiễm Nhiễm, cô nàng bật dậy như có lò xo dưới mông.
"Ngồi yên đấy! Chờ đến khi không chóng mặt mới được đi!" Tiểu Lý nghiêm mặt đè Chúc Thần Thần ngồi lại,"Lỡ đi giữa đường mà xỉu cái rụp thì sao hả? Đây toàn là công trường, muốn tìm chỗ mua nước đường cũng khó!"
Mà sao vẻ mặt cô nhóc lại trông y chang em gái anh ấy hôm qua bị anh ấy dọn sạch tủ lạnh, như thể mất cả thế giới vậy ta?
Đúng lúc ấy, sau lưng vang lên một tiếng hừ nhẹ:
"Chúc Thần Thần!"
Cô nàng vừa rồi còn sắp xỉu vì hạ đường huyết, giờ như búp bê lò xo bật dậy, đứng nghiêm thẳng tắp!
Trần Nhiễm bước vào, vừa bực vừa buồn cười. Hôm qua mới chuyển từ trường mầm non Khởi Minh đến đây, nay cô nhóc này đã bám tới tận nơi?
Còn hạ đường huyết?
Một tháng vừa rồi bị mình "vỗ béo" tăng hẳn 10 ký, đến nhịn ăn hai ngày chắc cũng chưa xuống nổi ngưỡng đường huyết nguy hiểm!
Chúc Thần Thần lập tức nhào tới níu tay áo Trần Nhiễm, chuẩn bị diễn bài bé ngoan biết lỗi.
"Chị Nhiễm Nhiễm, em không cố ý đâu... chỉ là hôm qua ăn nhiều quá, bị đau bụng..."
Ừm... nghe còn hợp lý.
Trần Nhiễm trừng mắt: "Đây là đồn công an đó nha!"
Cao sở trưởng đứng bên nhìn cũng đoán ra rồi: hóa ra cô bé không phải hạ đường huyết thật mà là... tới lừa ăn một bữa cơm?
Nhưng mà, nghĩ lại cơm canh nấu ngon thế, bị dụ cũng không lạ...
Tuy vậy, con bé nghịch quá cũng phải dạy bảo một chút.
Ông ấy nghiêm mặt: "Cô bé, việc này là báo tin giả, làm lãng phí nhân lực! Theo quy định, có thể bị xử lý vì gây rối trật tự công cộng đó!"
Chúc Thần Thần dù bình thường gan to bằng cái nồi, nhưng trước mặt mấy chú công an vẫn chỉ là một cô sinh viên "trong sáng và hơi ngốc nghếch" mà thôi...
Nghe xong câu đó, Chúc Thần Thần lập tức mềm nhũn cả chân.
"Cháu... cháu không dám nữa đâu..."
Tiểu Lý chẳng khách sáo gì, lúc nãy anh ấy còn tưởng cô bé này sắp xỉu, chạy bán sống bán chết, giờ còn thở chưa ra hơi nữa đây!
"Không chỉ bị tạm giữ đâu, còn có thể bị phạt tiền nữa! Cả sở giờ chỉ còn đúng hai người, lúc nãy tụi anh đều bận xoay quanh em, lỡ lúc đó có vụ việc khẩn cấp thì sao? Em nói xem, có phải làm lỡ chuyện lớn không?"
Hồi nãy còn rơm rớm nước mắt, giờ thì Chúc Thần Thần khóc òa thật sự.
Trần Nhiễm cũng không khách khí, giơ tay nhéo một cái vào má bánh bao của cô nhóc:
"Em nghĩ gì vậy hả! Vì miếng ăn mà chạy ra sau bếp nhà trẻ làm thêm thì thôi đi, giờ đến cả đồn công an cũng dám mò vào? Cái tính này không sửa, sớm muộn gì cũng có chuyện cho mà xem!"
Cao sở trưởng thì trong lòng lại hơi mềm nhũn. Con gái ông ấy ở nhà cũng cỡ tuổi cô nhóc béo mũm mĩm này, nhìn mà không khỏi thương.
Thấy Chúc Thần Thần khóc òa rồi, ông ấy ho khẽ một cái rồi lên tiếng:
"Đồn công an tụi chú tất nhiên không thể để người ngoài tùy tiện vào, sau này cháu phải chú ý đấy."
"Nhưng mà... vì cháu là em gái của Trần Nhiễm, coi như người nhà của nhân viên, mà cháu ăn no quá bị đau bụng không ăn được cơm cũng có lý, chưa đến mức lừa đảo hoàn toàn. Vậy chén cơm đó có thể ăn hết được không? Đừng lãng phí. Nếu cháu ăn sạch, lần này bọn chú coi như không truy cứu."
Chúc Thần Thần đang khóc dở dang, nghe tới đó thì mắt tròn xoe, miệng há ra vì ngạc nhiên, nước mắt vẫn còn dính trên mặt.
Trần Nhiễm hận không thể lấy dép gõ đầu em mình, tức giận vỗ một cái:
"Đi ăn đi! Nhưng đừng có lần sau nữa đấy!"
Dù vừa bị nhét năm cục kẹo, một chén cơm nhỏ với Chúc Thần Thần chẳng là gì cả. Nhưng mà, Trần Nhiễm dứt khoát không cho ăn thêm bát thứ hai, còn đích thân hộ tống cô nhóc về xe của ba Chúc.
Chị ấy sắp đi méc ba đây!