Chương 37: Sườn chua ngọt ra sân khấu chính!

Hệ Thống Đầu Bếp Thần Thánh, Nhưng Làm Thêm Ở Căng – Tin

Hồ Bất Phó 13-07-2025 16:16:09

Chỉ là... không ngờ được rằng... Lúc này, ông ta đang nhìn mấy vị giám khảo lần lượt đặt đũa xuống, chuẩn bị chuyển sang nếm món của Trần Nhiễm! Chẳng lẽ... món sườn xào của ông ta thực sự khiến người ta ngấy rồi à? Trần Thúc Chính bỗng chốc hoang mang trong lòng. Ông ta giữ lại hai miếng để tự nếm thử, cẩn thận cắn một miếng... Không hề, vẫn đúng là hương vị đó mà? Nhưng chẳng có giám khảo nào lên tiếng giải thích, vì lúc này, trước mặt họ là món sườn chua vị ô mai thơm lừng, ai nấy đều bị hấp dẫn đến mức chẳng còn tâm trí làm gì khác! Mùi thơm nhẹ như vương vấn bên tai ba ngày chưa tan, chỉ ngửi thôi đã thấy... đáng tiền vé rồi! Vương Triệu Sơn vừa rồi đã ăn hai miếng sườn của Trần Thúc Chính, đánh giá là: trên mức trung bình. Dù sao ông ấy cũng là một nhà phê bình ẩm thực chuyên nghiệp, kiểu món ăn đúng quy trình, đúng tiêu chuẩn như vậy đã không còn đủ sức chinh phục khẩu vị ông ấy nữa rồi. Trước đây ông ấy cũng từng nếm thử sườn sốt vị ô mai, nhưng lúc đó cảm giác luôn hơi gượng ép, hương trái cây, hương giấm và hương thịt cứ như ba người lạ gặp nhau trên một cái đĩa – chẳng hòa hợp tí nào. Còn miếng sườn này thì sao... Thịt mềm, dễ tách khỏi xương thì khỏi phải bàn rồi. Cắn nhẹ một cái, kéo nhẹ một phát, cả miếng thịt mềm thơm, dai nhẹ liền nằm gọn trong khoang miệng. Cắn một miếng, nước thịt vỡ òa! Mà trong nước thịt ấy lại quyện đầy nước sốt chua ngọt, vừa vào miệng là nổ tung vị giác. Nhưng khác với món của Trần Thúc Chính, sườn vị ô mai này thấm đậm từ trong ra ngoài! Đầu tiên là một chút ngọt dịu nơi đầu lưỡi, sau đó là vị chua của giấm len lỏi. Khi hai vị vừa kịp kết hợp với nhau, thì mùi ô mai chua thanh như gió bão ùa tới, đánh bật mọi giác quan! Ngửi thì thanh thanh lạnh lạnh, nhưng ăn vào thì lại hòa quyện hoàn hảo với thịt heo đến không tưởng. Vương Triệu Sơn bỗng thấy, món này mà ăn kèm với cơm trắng thì phải nói là tuyệt cú mèo! Không phải vì vị nó đậm đâu nhé, mà vì cái mùi ô mai ấy kích thích vị giác đến mức ông ấy muốn ăn thêm, ăn nữa, ăn mãi! Nuốt xong một miếng sườn, sự khác biệt giữa hai món càng hiện rõ. Món của Trần Thúc Chính, ăn xong thì vị ngọt còn đọng lại nhẹ nhẹ. Còn sườn vị ô mai của Trần Nhiễm, ăn xong rồi mà dư vị vẫn đang múa lượn trong khoang miệng! Đầu tiên là chút chua chua còn vương lại, rồi tới mùi trái cây của ô mai lướt qua, sau đó là vị ngọt hậu đậm đà... Vị ngon này, đúng là tuyệt đỉnh nhân gian! Vị ngọt ấy còn mang theo chút hương thịt, từ từ tan vào hậu vị chua thanh của ô mai. Đến lúc miệng chỉ còn lại chút hương nhẹ nhàng như gió thoảng, điều duy nhất thực khách nghĩ đến không phải là "ngán", mà là: "Cho tôi thêm miếng nữa đi!!!" So với món này, món sườn xào chua ngọt của Trần Thúc Chính tự nhiên trở thành... món "hơi ngấy" mất rồi. Vương Triệu Sơn bắt đầu kích động. Ông ấy từng nhìn thấy Trần Nhiễm thao tác, thấy cơ bản rất vững, đã nghĩ rằng cô nàng sau này nhất định sẽ thành tài. Nhưng mà ăn xong cái món sườn này, ông ấy thấy suy nghĩ trước đó của mình đúng là quá coi thường cô rồi! Biết đâu được, sau này Top 10 danh sách đại sư đầu bếp nổi tiếng, ông ấy lại thấy có tên của một người do chính mình phát hiện ra thì sao? Chỉ là... đầu bếp này tính tình cũng "dị" y như thiên phú của cô vậy. Mới ăn có một miếng sườn mà Vương Triệu Sơn đã nghĩ tới chuyện khoe công với giám đốc rồi. Ông ấy quay sang hỏi Khâu Hiền: "Em nói đầu bếp này chỉ làm việc ở các nhà ăn bình dân?" Khâu Hiền gật đầu, lúc trước cô ấy nói hơi gấp, sợ nếu kể rõ sẽ khiến Vương Triệu Sơn e ngại mà không chịu đi, nên cô ấy không dám nói kỹ: "Nhà họ Trần đang phong sát cô ấy, không cho cô ấy vào nhà hàng làm việc..." Vương Triệu Sơn gật gù thông suốt. Trần Vân Tùng bên phía nhà họ Trần quả thật có đủ thế lực để làm vậy. Dù ông ta không ra mặt, cũng sẽ có người vì muốn lấy lòng mà tự ra tay gây khó dễ với Trần Nhiễm. "Nhưng làm ở những nơi như vậy, môi trường dễ dãi quá, sợ rằng... khó mà phát triển được tài năng..." Làm bếp trong nhà ăn bình dân lâu ngày, dễ bị mài mòn ý chí, mất đi khát vọng. Ông ấy từng chứng kiến một siêu đầu bếp, sau khi bị thuê làm đầu bếp riêng lương cao, chỉ trong 3 năm mà trình độ tụt xuống còn mức trung bình khá. Đúng lúc này, Chúc Thần Thần – đang chăm chăm nhìn món sườn như hổ đói – lên tiếng: "Không thể nào! Chị Nhiễm chưa bao giờ hạ thấp tiêu chuẩn của mình!" Mấy chuyện khác cô ấy không dám nói, nhưng riêng chuyện tự yêu cầu bản thân, thì cô ấy hiểu rõ nhất. "Này ông giám khảo, ông nghĩ sao? Một người làm việc trong nhà ăn mẫu giáo, mỗi ngày treo bao cát để luyện kỹ thuật dao sau giờ làm, thì liệu có vì thực khách dễ dãi mà buông lỏng chính mình không?" "Hơn nữa," cô ấy liếc nhìn Trần Nhiễm trên sân khấu đang chăm chú canh nồi thịt viên sốt Tàu,"chị Nhiễm còn tự đặt mục tiêu cho mình đấy nhé!" Làm cho trẻ con mẫu giáo ăn ngon miệng, chuyện này tưởng đơn giản à? Ngoài Trần Nhiễm, có ai vì muốn tụi nhỏ ăn ngon mà chịu khó rút xương từng cái đùi gà cho dễ ăn không? Chỉ có điều, vì Trần Nhiễm đi thi, nên cơm trưa hôm nay phải để cho Viên Quốc Trung đảm nhận. Mấy hôm nay anh ấy cũng rất nỗ lực, học được vài chiêu cơ bản từ Trần Nhiễm. Phải công nhận, tay nghề nấu nướng của anh ấy có lên chút xíu. Nhưng mà, cái "chút xíu" ấy... vẫn chưa đủ. Tiền Duệ lại bắt đầu ngồi buồn bã, đếm từng hạt cơm. Còn Chúc Huống Huống cũng ăn chẳng thấy ngon miệng như mọi ngày. Cô giáo Vương nhìn mà thấy xót ruột, hỏi cô Lý: "Trẻ con mà không chịu ăn thế này, nếu Nhiễm Nhiễm thật sự phải rời đi thì biết làm sao?" Cô Lý thở dài: "Cô không biết đâu, nhà họ Trần bên kia... tóm lại, Nhiễm Nhiễm khó mà ở lại được..." Viên Quốc Trung đứng ở cửa sau lớp học, thấy lòng đau nhói. Cũng là đầu bếp, mà anh ta hơn Trần Nhiễm bao nhiêu tuổi, sao lại không thể khiến tụi nhỏ ăn uống hào hứng như cô ấy chứ? Bắt đầu từ hôm nay, anh ta cũng phải luyện cắt thái buổi tối! Anh ta đang hạ quyết tâm trong lòng, thì nghe thấy cô hiệu trưởng gọi: