Chương 49: Ngon cỡ này… chắc là… có thể… cũng nên bán thử xem sao!
Hệ Thống Đầu Bếp Thần Thánh, Nhưng Làm Thêm Ở Căng – Tin
Hồ Bất Phó13-07-2025 16:16:07
Mang theo niềm kỳ vọng của cả cái đồn công an, sáng sớm hôm sau, Trần Nhiễm đã dậy từ tinh mơ để chuẩn bị nguyên liệu.
Anh Hạo và Tống Nhất Phàm cũng đến sớm từ lúc gà còn chưa gáy. Hơn ba giờ sáng đã dậy đi chợ đầu mối, mua hết một loạt rau củ thịt cá theo danh sách Trần Nhiễm viết.
Vương Trường Hải cũng có mặt từ sáng sớm. Anh ta xắn tay áo, chuẩn bị đích thân xuống bếp phụ một tay:
"Nhiễm Nhiễm, mấy món này em rửa hôm nay hết à?"
Hồi trước Vương nữ sĩ tìm đến anh ta chỉ để nhờ sắp xếp cho Trần Nhiễm một nơi làm thêm an toàn... Ai ngờ đâu, giờ thành ra cả một đám đàn ông to xác lại bị cô gái nhỏ này lo ngược lại cho!
Thế nên anh ta chỉ còn cách... cắm đầu vô làm cho đỡ nhục, vừa chia sẻ việc, vừa có cớ trông chừng đám người nhà họ Trần.
Trần Nhiễm đáp tỉnh bơ:
"Rửa rồi hết rồi. Hôm nay chúng ta bán bánh kẹp nhé, đơn giản, dễ thao tác, còn có thời gian quan sát nữa."
Dĩ nhiên, còn một lý do ngầm mà cô nàng không nói:
Cái thực đơn này còn phải có thêm chín ngàn lượt thao tác nữa mới mở khóa hiệu ứng đặc biệt kế tiếp!
Hiệu ứng ở trường mẫu giáo là "Tuổi thơ hạnh phúc", vậy hiệu ứng ở đồn công an sẽ là gì đây nhỉ? Nghĩ đến là thấy hồi hộp ghê!
Trần Nhiễm nhanh tay bắt đầu nhào bột, chuẩn bị phần vỏ bánh. Mấy anh cảnh sát cũng phụ giúp rửa rau, cắt đồ, Tiểu Lý lề mề tới trễ bèn tự giác cầm lấy mấy củ khoai tây, bắt đầu bào sợi.
"Để tui chiên xúc xích với gà rán nha?"
Cao sở trưởng cũng lật đật tới. Tuy đã xin thêm phúc lợi cho Trần Nhiễm, nhưng kêu một lao động tạm thời như cô làm bao nhiêu việc như vậy, trong lòng ông ấy vẫn áy náy không yên.
Thế là bảy người trong đồn đều có mặt đầy đủ, một lòng một dạ, chỉ trong chốc lát đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ cần cho gian hàng hôm nay.
"Thơm quá đi mất..."
Ai nấy đều chưa ăn sáng, Trần Nhiễm nhanh nhẹn chiên mấy cái bánh, mỗi người một cái kẹp rau củ, thêm chén cháo kê nhỏ — ăn một phát là hồn bay lên mây!
Tống Nhất Phàm ăn xong mà suýt quỳ: hôm qua anh còn nghi ngờ lời khen của Vương Trường Hải, hôm nay mới biết... có vẻ cũng không phải nói quá!
"Nhiễm Nhiễm, nghe sở trưởng Vương bảo em làm món thịt viên còn ngon hơn cả nhà hàng nhà họ Trần? Bao giờ rảnh làm thử cho anh ăn phát với?"
Vương Trường Hải vỗ cho một phát rõ đau:
"Người ta làm gì thì ăn nấy đi! Còn bày đặt đòi món này món kia! Còn mặt mũi nào để em gái người ta dọn đống hổ lốn các chú bày ra hôm qua?"
Đoạn clip ngày hôm qua của anh Hạo và Tống Nhất Phàm đã thật sự gây bão. Mặc dù có đeo khẩu trang, nhưng vẫn không ai dám để hai anh này ra mặt lần nữa.
Thậm chí chiếc xe ba bánh hôm qua cũng bị đổi luôn cho chắc ăn.
Cao sở trưởng đích thân đi mượn hẳn một xe bán đồ ăn chuyên dụng, vừa đưa vừa vỗ vai khen Trần Nhiễm:
"Rất tốt! Hôm nay đổi sang bán bánh cuốn, lại đổi luôn xe, mấy sinh viên kia còn lâu mới đoán ra được!"
Nhưng... nói thì nói vậy, mọi người hoàn toàn đánh giá thấp mức độ rảnh và nhiều chuyện của sinh viên đại học hiện đại.
Hai video ngày hôm qua đã lan truyền với tốc độ chóng mặt trong nội bộ trường! Không biết bao nhiêu group chat đang xôn xao bàn luận chuyện cảnh sát nằm vùng.
Sinh viên nào cũng tích cực hết sức. Dù gì thì trường cũng gần ngay đây, nếu vì tụi nó không cẩn thận mà để tội phạm chạy mất, người gặp nguy hiểm đầu tiên chẳng phải là tụi nó sao?
Mà hai chú cảnh sát hôm qua thì... rõ ràng là tạch toàn tập luôn rồi.
Thế nên hôm nay, có nhóm sinh viên siêu nhiệt tình thậm chí tạo riêng một group "bảo vệ trật tự"!
Mục tiêu của nhóm là:
"Dốc hết sức bảo vệ gian hàng của các chú công an. Tuyệt đối không cho ai quay video! Gian hàng không bán được gì mới là tốt nhất!"
Xe bán đồ ăn do Tiểu Lý lái vừa mới ló đầu ra, đã bị vài bạn sinh viên không có tiết học hôm nay bám sát.
Mọi người giả vờ ngó lơ siêu chuyên nghiệp, cách xe có vài bước chân thôi mà vẫn điên cuồng gõ điện thoại trên group.
"Ra rồi ra rồi! Hôm nay đổi luôn cái xe mới!"
"Người cũng khác nè, nhìn không giống hai ông hôm qua?"
"Tại tụi bây hết á! Hôm nay phải tuyệt đối giữ bí mật cho chú công an! Không cho quay clip nha!"
"Ủa mà... còn vụ mua đồ thì sao? Có cản không?"
Nhóm trưởng đắn đo vài giây, sau đó nghiêm túc gõ:
"Nếu là dân công trình kế bên thì thôi, để họ mua. Còn sinh viên mình thì né ra, đừng để ai tới gần! Nhớ chia ca canh chừng, đừng tụ tập đứng đó mãi!"
"Nhưng... lỡ nhận nhầm thì sao? Biết đâu hôm nay không phải cảnh sát mà là bán thiệt thì sao?"
"Không có đâu! Hôm qua chưa bắt được ai, chắc chắn hôm nay còn tiếp tục! Mọi người bớt nhìn điện thoại, đi lòng vòng đi, tản ra!"
Cứ thế, trong khi đám cảnh sát hí hửng chuẩn bị "ra trận", thì đám sinh viên lại đang tổ chức một chiến dịch tình nguyện ngầm... chống bán hàng cực kỳ bài bản và khoa học.
Tiểu Lý đã dừng xe hàng rồi. Sáng và trưa nay anh ấy sẽ phụ việc cho Trần Nhiễm, đến chiều thì thay bằng Vương Trường Hải.
Anh ấy ngó quanh một vòng, tạm thời không thấy gì đáng nghi, chỉ có mấy sinh viên đại học đang đi lòng vòng gần đó.
"Nhìn kìa, chỗ đó chính là cái ổ tạm bợ mà Rắn Da đang trú ngụ."
Trần Nhiễm hơi căng thẳng, len lén nhìn theo hướng Tiểu Lý chỉ. Trước mắt cô là một dãy nhà tôn lùn tịt, mái lợp bằng mấy tấm fibro xi măng rách nát, trông chẳng khác nào bãi phế liệu.
Dãy nhà nằm lọt thỏm trong công trình bỏ hoang, bên cạnh còn có hàng rào thấp lè tè, cực kỳ kín đáo.
"Chỉ có vị trí này mới dễ quan sát nhất," Tiểu Lý thở dài,"nếu không thì phải đổi chỗ thôi, chỉ mong tụi sinh viên quay video hôm qua đừng có mò lại nữa."
Về phần này thì Trần Nhiễm rất tự tin:
"Không sao đâu, yên tâm đi, họ không nhận ra được đâu!"
Cô làm bánh kẹp chuyên nghiệp thế cơ mà, ai dám bảo là dân nằm vùng chứ?
Hôm nay Trần Nhiễm còn trang điểm nhẹ nhàng, bôi một ít bụi lên tạp dề từ trước khi xuất phát, trông y như một bà chủ quán ven đường chính hiệu.
"Được rồi, ở đây buổi sáng toàn sinh viên ghé mua, còn đến giờ ăn ba bữa sáng - trưa - tối thì công nhân cũng sẽ ra ăn. Sáng thì khỏi lo, Rắn Da toàn hơn 10 giờ mới lết ra khỏi giường."
"Ok."
Trần Nhiễm bắt đầu lôi bánh đã chuẩn bị ra, sắp xếp mấy cái khay sắt, rồi cầm dao xắt hành lá.