Chương 48: Anh trai à, cái bánh tráng trứng này anh nghiêm túc ghê ha…

Hệ Thống Đầu Bếp Thần Thánh, Nhưng Làm Thêm Ở Căng – Tin

Hồ Bất Phó 13-07-2025 16:16:07

Ba Chúc làm việc ở phòng công chứng, tất nhiên không phải người thiếu hiểu biết pháp luật. Vừa nghe chuyện, ông ấy liền giơ tay tét cho cô con gái yêu một cái – đứa mà bình thường ông ấy chẳng nỡ mắng nặng lời. "Cái gan con to thật đấy! May mà là Cao sở trưởng nổi tiếng hiền lành, chứ gặp người khác thì con đừng nói bị mắng, có khi còn bị tạm giữ thật đấy!" Trần Nhiễm thấy ba Chúc dạy dỗ con gái kỹ lưỡng mới yên tâm quay lại đồn công an. Còn sớm mới tới giờ cơm tối, cô rút điện thoại ra định lướt vài clip giải trí. Theo thói quen, cô mở phần video về mèo chó mà mình đang theo dõi rồi chuyển sang kênh địa phương. Clip đầu tiên đập vào mắt cô – là người quen??? Tiếng trong video là giọng lũ học sinh non choẹt đang hào hứng cổ vũ. Trong hình, anh Hạo run rẩy cầm cây que tre, cố gắng tráng bánh thật tròn, bên ngoài tụi học sinh hét hò: "Bên này nè! Đổ thêm tí bột nữa! Bên này có lỗ kìa!" "Ây da đổ nhiều rồi! Gạt bớt đi!" "Ối dính chảo rồi kìa!" Cả bọn nhốn nháo cười khúc khích chỉ trỏ, khiến tay của anh Hạo càng run dữ dội! Khó khăn lắm mới tráng được cái bánh – tròn méo thì chưa biết, nhưng độ dày thì thôi rồi... giống cái bánh xèo lật lỗi thì đúng hơn. Anh Hạo mồ hôi vã đầy mặt, cố gắng nặn ra nụ cười: "Các cháu thông cảm nha, hôm nay là ngày đầu tiên chú ra bán đó... cái bánh này, chú tính nửa giá cho tụi con được không?" Phía sau cười rộ lên: "Là ngày đầu bán hay ngày đầu đi nằm vùng vậy trời!" "Cây xúc xích kia xa quá rồi, đưa cho chú... à không, cho chú công an cái coi!" "Ủa... chú, chú lật bánh toàn dùng tay trần luôn hả?" Anh Hạo nói nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng mặt nhăn nhó vì bỏng: "Có mang bao tay mà, không sao đâu mấy đứa, sạch sẽ hết! Mang bao tay mà." "Xè... xè... ha..." Anh ấy lật đật làm xong một cái bánh méo xẹo, cảm thấy áy náy nên nhét thêm hai lát thịt thăn bự chảng vào: "Ba đồng thôi! Ba đồng thôi!" Người quay clip vẫn đưa mười đồng, cười hì hì rồi chạy biến. Trần Nhiễm phải cố gắng lắm mới nhịn được cười! Cô kéo tiếp video thứ hai – ai ngờ lại là một "đồng phạm" khác! Lần này người tráng bánh là Tống Nhất Phàm. Có vẻ đã rút kinh nghiệm từ lần trước, bột lần này loãng hơn một chút. Tống Nhất Phàm cẩn thận đổ bột lên chảo, sau đó tự tin dùng que tre gạt nhẹ một cái... — Gạt sạch trơn! Lộ ra cái chảo đen sì sì! Bột loãng đến mức còn chưa kịp đông lại nữa cơ! Tống Nhất Phàm quýnh quáng cào bột lia lịa, đến mức quên luôn việc xoay tròn cây gạt, tay lắc trái phải cứ như đang nhảy disco. Người quay phim hỏi tỉnh rụi: "Sư phụ làm nghề được mấy năm rồi ạ?" Tống Nhất Phàm điềm nhiên: "Làm được mấy năm rồi em ơi." Người quay phim liền ác ý lia máy quay lại gần, đặc tả cặp tai đỏ rực – dù đeo khẩu trang nên không thấy mặt, nhưng cái tai đó nói lên tất cả! Sau một hồi hì hục, bột không bám vào chảo mà dính hết lên cây gạt, cái chảo thì sáng bóng, sạch sẽ như vừa lau nước rửa kính vậy! Tống Nhất Phàm vội ho khan mấy tiếng, cố đánh lạc hướng: "Ờ... tôi dọn dẹp lại chảo một chút rồi làm tiếp nha!" Anh Hạo đứng cạnh đã sắp phát điên, người quay video thì cười đến mức máy quay run bần bật. Trần Nhiễm nín cười đến nỗi mặt đỏ tía tai, sợ Tiểu Lý trong sảnh nghe thấy, phải chạy tuốt ra sân sau mà ôm bụng cười như điên. Cô cười muốn nội thương luôn á hahahaha! Tối hôm đó, trong bữa cơm tối, các chiến sĩ cảnh sát thất bại ngày đầu ra quân đã tiến hành một màn kiểm điểm nghiêm túc và tự phê bình. "Không phải tụi mày đã coi video hướng dẫn từ trung tâm tư vấn việc làm rồi sao? Không phải ai cũng bảo dễ học lắm à?" Anh Hạo lớn tuổi hơn nên mặt dày, không giống Tống Nhất Phàm còn biết ngượng: "Anh cũng học được thật mà... nhưng có khách nhìn chằm chằm thì run tay chứ sao!" "Anh thấy là do cái đồ nghề! Cái cây gạt đó dính bột kinh dị luôn, tối về anh lấy cái xẻng chống dính nhà anh thử coi sao..." "Rồi lát nữa ăn xong lại ra luyện tiếp!" Tống Nhất Phàm lí nhí phản đối: "Em thấy... luyện vài bữa cũng chưa chắc được đâu, hay mình giả làm cặp đôi đi ngang qua thôi? Chứ cần gì bày hàng bán chi..." "Cặp đôi cái nồi! Ai đời cặp đôi rảnh rỗi đứng lượn qua công trường hoài? Tụi mày đầu có u không? Với lại trong sở chỉ có mỗi Thi Hàn là con gái, không lẽ bắt ai giả gái?" "Hay giả sinh viên? Gần đó có trường cao đẳng mà?" "Sinh viên gì mà không lo học, cứ đi đi lại lại suốt ngày? Sinh viên đâu ra ban ngày cứ lông nhông? Mặt tụi mày mà sinh viên cái gì?!" Trần Nhiễm lại muốn cười nữa rồi! Bữa tối đông người, thêm cái vụ lộn xộn hồi trưa, giờ cô cũng tự nhiên hơn khi ngồi ăn chung bàn với sở trưởng. Nhưng cười ra tiếng thì vẫn kỳ lắm, Trần Nhiễm giả bộ cúi xuống nhặt đồ dưới gầm bàn, ôm bụng cười rũ rượi. Trên bàn, ai cũng thấy Trần Nhiễm đang run lưng vì nín cười, cứ tưởng cô sắp cười lăn ra đất tới nơi. Vương Trường Hải đành bất lực vỗ vai cô: "Thôi được rồi, Nhiễm Nhiễm, ngồi dậy cười đi em." Trần Nhiễm thiệt sự không nhịn nổi nữa, ngồi thẳng dậy và bật cười thành tiếng. Cả bàn người nhìn nhau, cũng cười xòa theo. Lưu Thi Hàn bỗng sáng mắt: "Mấy người làm không được, nhưng chẳng phải còn Tiểu Nhiễm đây sao? Hay là để Tiểu Nhiễm ra trấn cái sạp đó đi?" Vương Trường Hải đập bàn quyết cái rụp: "Được luôn! Dù sao người chính bây giờ đều đang đi bố trí ngoài rồi, trong sở chẳng ai cần nấu cơm nữa..." Ánh mắt anh ta dừng lại ở Cao sở trưởng, người bắt buộc phải ở lại trực trong sở. Cao sở trưởng giả vờ giận dữ, nhíu mày: "Bọn oắt tụi bây được lắm, kéo hết đầu bếp đi nằm vùng, để tôi ở nhà ăn mì gói phải không?" Trần Nhiễm đang định nói gì đó thì thấy Cao sở trưởng bật cười: "Thôi được! Cho các cậu thấy, bao năm nay tôi luyện công nghệ nấu mì gói là trình độ cỡ nào!" Ông ấy hô to: "Nhiễm Nhiễm ngày mai đi theo bọn nó, tôi duyệt cho thêm tiền phụ cấp cảnh trợ! Để lũ quay video kia biết, dân nằm vùng của chúng ta cũng không phải dạng vừa đâu nha!"