Hệ Thống Đầu Bếp Thần Thánh, Nhưng Làm Thêm Ở Căng – Tin
Hồ Bất Phó13-07-2025 16:16:08
Trần Nhiễm đột nhiên nhớ ra:
"Hệ thống ơi, còn phần thưởng nhiệm vụ của tôi thì sao?"
Dao của cô đâu? Tiền thưởng cho giai đoạn 1 thì nhận kiểu gì? Đột nhiên có một khoản tiền lớn, liệu có bị điều tra không đây?
Lần này hệ thống phản hồi siêu nhanh:
【Phần thưởng sẽ được phát theo cách hợp lý với logic thế giới loài người. Vui lòng mua một tờ vé số trong vòng một tháng. 】
Hả???
Trần Nhiễm trố mắt. Không ngờ khoản một triệu này lại được "trao thưởng" qua hình thức trúng vé số! Nhưng nghĩ lại thì... đúng là hợp lý thật.
Chỉ là nghĩ đến việc phải trả lại một triệu kia cho lão cha cặn bã ấy, cô vẫn thấy ngứa ngáy trong lòng.
Thôi kệ, mua vé số sau vậy... để mai! Mai vẫn là trong tháng mà!
Cô lượn qua phòng nghỉ nhân viên để gom nốt đồ đạc của mình. Đang sắp xếp thì Chúc Thần Thần lén lút lò dò bước vào.
"Chị Nhiễm!"
Trần Nhiễm đã quá quen với cô bé ham ăn này rồi, không thèm quay lại cũng đoán được chuyện gì:
"Sao thế? Cái viên thịt hôm nay chị để phần cho em, em thấy chưa? Ăn không đủ à?"
Cô vừa nói vừa xoa đầu cô bé:
"Còn muốn ăn gì? Tối chị nấu thêm cho một bữa nữa."
Chúc Thần Thần nước miếng rớt trong ánh mắt, liến thoắng liệt kê:
"Em muốn ăn cái sườn hôm nay nè! Với món đậu phộng rang lần trước nữa, thơm lắm, thêm bông cải xanh luộc thanh thanh nè... với cả canh nữa..."
Miệng lưỡi còn đang thao thao bất tuyệt thì cô ấy bỗng nhớ tới lý do chính mình tới đây—rồi móc từ trong túi ra... một con dao!
Trần Nhiễm hoảng hốt giật mình. Nhưng rồi cô nhanh chóng nhớ lại lời hệ thống: "Phần thưởng sẽ được phát hợp logic". Chẳng lẽ... đây chính là con dao được hệ thống "phát"?
Cô lập tức hỏi trong đầu:
"Vậy nếu nhiệm vụ chưa hoàn thành thì sao? Không được con dao này à?"
【Sẽ chỉ là dao thường thôi. 】
Chúc Thần Thần thấy cô há hốc miệng thì vội giải thích:
"Chị Nhiễm, dao này tốt lắm! Trước đây có ông thầy bói bán dao đi ngang qua, bà nội em dùng cả bao bột mì mới đổi được đó!"
Một bao bột mì hả?! Hơi bị quý đấy... Mà nghe giọng có vẻ là chuyện từ rất xưa, khi ấy một bao bột mì chắc giá trị hơn bây giờ nhiều.
Trần Nhiễm hơi ái ngại, nhưng Chúc Thần Thần đã nhét dao vào tay cô không cho từ chối.
"Để ở nhà em cũng phí, trước mẹ em còn mang lên livestream hỏi mấy người giám định bảo là đồ dỏm... nhưng em thấy nó sắc bén cực luôn! Chị thử đi!"
Trần Nhiễm cầm lấy dao, vung vẩy thử vài nhát.
Vừa tay lắm!
Cô vung vài nhát, bỗng linh cảm trào dâng, mở hệ thống ra xem.
Quả nhiên—kho đồ đã mở khóa!
【Dao Bếp Huyền Thiết – Di vật của Thần Bếp nhà Trần, vĩnh viễn không gỉ, không cùn. 】
【Hiệu ứng đặc biệt: Chưa mở khóa. 】
Đúng là dao xịn, dao thần có khác, không phải thứ mua ngoài chợ được đâu nha!
Trần Nhiễm nghiến răng ken két... Hễ hệ thống giao nhiệm vụ là kiểu gì cũng chuỗi combo bất tận! Mở khóa được một cái là kiểu gì cũng kéo thêm cái khác!
Nhưng mà... con dao này đúng là cực kỳ vừa tay thật.
Tối đó, bữa cuối cùng ở trường mẫu giáo, Trần Nhiễm làm đầy đủ các món mà Chúc Thần Thần yêu cầu, còn chu đáo chuẩn bị thêm mấy hộp cơm để cô bé mang về cho ba mẹ.
Viên Quốc Trung cũng tự tay làm hai món, Trần Nhiễm tranh thủ chỉnh lại vài lỗi nấu nướng của anh ta, sau đó lén ra phòng ăn quan sát một hồi.
Tốt lắm, sườn sốt mận phát huy hiệu quả rồi!
Bọn nhóc ở Trường mẫu giáo Khởi MInh ăn rất ngon lành, Tiền Duệ cũng ăn một cách nhiệt tình, lại còn ngồi đối diện Chúc Huống Huống, nhìn cảnh hai đứa nhóc ăn mà khiến người ta cũng muốn vét sạch cả nồi cơm.
Trần Nhiễm lúc này mới yên tâm.
Cô sắp rời khỏi trường mẫu giáo rồi!
Nhà thuê cũng đã trả từ hôm qua, Trần Nhiễm chẳng còn gì nhiều, chị Vương đã đợi sẵn ngoài cổng, chuẩn bị chở cô đến đồn công an ở đường Bắc Đầu.
Trần Nhiễm chất hành lý vào cốp xe, rồi đưa cho chị Vương một cái hộp to.
Chị Vương cau mày trách yêu: "Em còn tặng gì nữa chứ? Giờ việc quan trọng nhất là lo cho bản thân..."
Trần Nhiễm cười toe cắt lời: "Là đồ ăn em nấu đó!"
Cô làm thêm phần sườn sốt mận và thịt viên sư tử cho chị Vương – hai cô con gái ở nhà chị ấy cũng được xem là người mà cô quan tâm rồi nhỉ?
Chị Vương nhận lấy nhanh gọn, đổi giọng lẹ như lật bánh tráng: "... Vậy chị nhận nhé!"
Đồn công an đường Bắc Đầu cách trường mẫu giáo Khởi Minh một tiếng lái xe.
Nhưng mà ký túc xá chuẩn bị cho Trần Nhiễm thì xịn sò ghê! Phòng hai người, giường bên kia là một nữ cảnh sát trẻ nhiệt tình, dọn giường giúp cô từ sớm.
"Chăn đệm tôi trải sẵn rồi, bộ ga gối cũng là đồ chuẩn của đồn mình, tôi thấy xài được. Nếu cậu muốn đổi, tôi giúp đổi luôn. Bình nóng lạnh cũng có rồi, tắm không?"
Chị Vương đứng cửa nhìn hai cô gái trẻ cười hiền, Trần Nhiễm vừa nhìn đã biết người kia là kiểu có tập gym, hai người đã bắt đầu tám chuyện tập luyện rất khí thế.
Chị Vương không quấy rầy thêm, quay lưng đi về. Mỗi lần ăn thịt viên cốt Tàu lại nhớ đến người chị từng cùng chị ấy bỏ nhà trốn đi – hôm nay, chị gái cũng đã được chị ấy đón về rồi!
Hai người ngồi ăn thịt viên do Trần Nhiễm nấu, nhâm nhi thêm chút rượu.
Trần Nhiễm chỉ kịp vẫy tay chào chị Vương, liền bị lời của nữ cảnh sát thu hút:
"Cái gì? Buôn người á?!"
Cô gái trẻ tên Lưu Thi Hàn, mặt đầy phẫn nộ kể: "Là vụ án cảnh sát tỉnh khác phối hợp đó. Nghe nói có ba đứa trẻ bị bắt cóc, khả năng bị đưa về khu mình để bán lại."
"Vậy bắt được chưa?"
Cô gái lắc đầu: "Chưa. Mới là nhận được tin thôi, nghi ngờ sẽ được giao cho một kẻ buôn người ở đây, rồi chuyển đi nơi khác. Hôm nay cả đồn đi hết rồi, chỉ để tôi lại trực, tiện đón cậu."
Cô ấy nhìn thấy Trần Nhiễm im lặng, tưởng cô bị dọa, vội an ủi:
"Cậu đừng lo, mấy vụ này ở đồn mình ít lắm. Thực ra cảnh sát cơ sở như tụi mình hiếm khi gặp án lớn. Chủ yếu là hòa giải mâu thuẫn gia đình với tìm người thôi."
Cô ấy chỉ vào mình làm ví dụ: "Hôm nay tôi đi tuần bốn lượt – có người 6 giờ sáng khoan tường, có người thu mua ve chai đánh nhau, còn có đứa nhóc báo công an bắt cha mẹ nó nữa... Bận nhất vẫn là bên hộ khẩu đó, ngày nào cũng đông như trẩy hội."
"Nhưng mà hôm nay cả đám đều đi canh người buôn trẻ con, lo sốt vó."
Hai người trò chuyện một hồi, Trần Nhiễm dần hiểu hơn về công việc của cảnh sát cơ sở – đúng là khác xa với tưởng tượng trước khi đến đây.
Lưu Thi Hàn thấy cô không nói gì, liền hỏi nhỏ:
"Sao vậy? Lo lắng à? Đừng sợ, ngoài nấu ăn ra, mấy chuyện khác không ai bắt cậu làm đâu. Với lại, sếp cũng nói rồi, có gì tụi tôi giúp hết! Bếp núc hôm nay còn tổng vệ sinh cho cậu rồi đó."
Trần Nhiễm thì chẳng lo lắng gì cái đó. Cô chỉ đang nghĩ: làm sao nấu ăn cho tốt đây?
"Không, tôi chỉ đang nghĩ... nếu mọi người thường xuyên bận như vậy, thì việc ăn uống chắc cũng thất thường? Vậy ngoài bữa chính, có cần chuẩn bị thêm đồ dễ mang theo, không sợ nguội lại dễ hâm nóng không?"