Hệ Thống Đầu Bếp Thần Thánh, Nhưng Làm Thêm Ở Căng – Tin
Hồ Bất Phó13-07-2025 16:16:09
Tuy là quyết định tổ chức thi thêm phút chót, nhưng sườn thì Trần Nhiễm đã chuẩn bị từ trước rồi.
Trần Nhiễm đã tính kỹ: hôm nay là ngày cuối cùng, phải trổ tài làm món sườn sốt ô mai cho bọn nhỏ thưởng thức chứ!
Chứ lỡ cô đi rồi, thằng nhóc Tiền Duệ lại tuyệt thực thì biết làm sao?
Dưới sân, mấy vị giám khảo có vẻ hơi ngạc nhiên.
Cô Vương thì nhỏ giọng tiếc nuối:
"Thịt viên của Nhiễm Nhiễm làm thiệt là ngon... Nhưng mấy món khác thì chắc chưa địch lại được ông Trần lão gia đâu."
Cô ấy đã từng nếm thử vài món khác của Nhiễm Nhiễm, với tuổi đời thế này mà tay nghề cỡ đó thì đúng là đẳng cấp top đầu trong giới trẻ.
Huống hồ gì, Trần lão gia làm bếp mấy chục năm rồi, chỉ cái số năm ông ấy làm bếp thôi cũng gấp đôi số tuổi của Trần Nhiễm mất!
Đã vậy, món sườn xốt chua ngọt này còn là tuyệt chiêu trứ danh của ổng nữa chứ!
"Em tin chị Nhiễm Nhiễm 100% luôn á!"
Chúc Thần Thần thì vừa rót trà rót nước cho mọi người, vừa len lén góp chuyện với mấy chị giám khảo quen mặt.
Trong số tất cả mọi người ở đây, Chúc Thần Thần là người tin tưởng Trần Nhiễm nhất.
Vì con bé đã tận mắt chứng kiến chị Nhiễm nấu từng món một cách tỉ mỉ ra sao, cũng từng thấy chị ấy mỗi tối tan ca lại âm thầm luyện kỹ thuật thái rau.
Chị Nhiễm Nhiễm mà đi rồi, cô ấy cũng phải rời khỏi nhà trẻ luôn... Hôm nay cô hiệu trưởng nhỏ đã tính lương cho cô ấy xong xuôi, cô ấy còn mua quà tặng chị Nhiễm nữa kìa!
"Cứ chờ mà xem! Em tin chị Nhiễm nhất quả đất!"
Chúc Thần Thần lặng lẽ giơ nắm đấm lên phía sau lưng ban giám khảo để cổ vũ cho Trần Nhiễm. Qua làn người đông đúc, ánh mắt hai người đúng lúc chạm nhau.
Trần Nhiễm thấy được nắm đấm bé xíu kia — ủa mà nắm đấm này... rõ ràng là tròn trịa hơn hồi mới vào nhà trẻ nhiều nha.
Cô bật cười, gật đầu với Thần Thần, rồi cúi xuống bắt đầu vào bếp.
Sườn đã rửa sạch, chặt khúc đều đặn. Đây là loại sườn tươi mát đặc biệt mà cô nhờ Viên Quốc Trung mua hộ, chất lượng khỏi bàn: không hôi, không cần ngâm nước, cũng chẳng phải luộc sơ.
Trần Nhiễm tung dao thái hành, gừng, ớt khô. Gia vị khô được cô đập dập rồi gói vào một túi vải nhỏ – vừa gọn vừa tiện.
Bắt đầu thắng nước màu!
Chảo nung đến khi khô nóng, cho một lớp dầu mỏng, rồi ném cục đường phèn vào, dùng xẻng vừa khuấy vừa đập – đường tan nhanh chóng.
Trần Nhiễm cảm nhận được sự khác biệt của món ăn cấp S lần này.
Món thắng nước màu nghe thì dễ, cô làm không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ lại cảm thấy mượt mà như hôm nay.
Đường vỡ tan, chảy thành lớp chất lỏng sánh màu trắng nhạt, rồi từ từ chuyển sang vàng nhạt, vàng óng, đến màu hổ phách lấp lánh.
Nhanh như cắt, Trần Nhiễm đổ nước đã chuẩn bị từ trước vào!
Chỉ cần rót sớm một giây thôi là mất đi cái màu hổ phách hoàn hảo kia rồi – màu ấy đẹp như ánh mắt nâu sâu lắng của người tình dịu dàng, ngọt đến mức khiến người ta muốn mỉm cười.
Còn chỉ cần trễ nửa giây... là vị ngọt sẽ biến thành vị khét. Uổng công!
Nước màu đã xong, tiếp theo là chiên sườn.
Bật lửa lớn, dầu nóng lên thì cho hành gừng ớt vào phi trước. Khi hương thơm bốc lên, sườn mới được cho vào chảo.
Mùi thơm lan tỏa khắp nơi.
Vương Triệu Sơn nhạy mùi, khẽ nhíu mày rồi tập trung phân tích hương vị trong không khí.
Đám thực khách bán chuyên bên cạnh đã quá quen với kiểu phân tích của ông ấy, bèn đồng loạt quay sang.
"Không ngờ đấy..."
Vương Triệu Sơn thở dài: "Con bé này giỏi hơn tôi tưởng. Tay nghề căn bản, thậm chí còn nhỉnh hơn cả Trần lão gia!"
Trần lão gia nấu ăn mấy chục năm, dù có là do luyện tay đều đặn mỗi ngày đi nữa thì cũng là kinh nghiệm tích lũy cả đời.
Thế mà nãy giờ hai bên cùng lúc đổ dầu phi hành gừng, mùi từ nồi của Trần Nhiễm lại bốc lên trước!
Điều đó chứng minh gì? Cô ấy kiểm soát lửa còn đỉnh hơn một đầu bếp lão luyện đã ngâm mình trong bếp mấy chục năm!
Khâu Hiền đứng cạnh cũng gật đầu:
"Ông nhìn kìa, Nhiễm Nhiễm còn dùng cái chảo to đùng kia cơ! Cái nồi đó khó điều khiển lắm, chứ không dễ như cái chảo nhỏ của Trần lão gia đâu!"
Vương Triệu Sơn cũng gật đầu theo.
Ông ấy không nhịn được mà hỏi:
"'Nhiễm' trong tên cô ấy là chữ nào vậy? Là chữ 'nhuộm' trong nhuộm màu hả?"
Tay nghề như vậy, sau này nhất định sẽ không vô danh – phải ghi nhớ cái tên này mới được!
Khâu Hiền liền gõ tên Trần Nhiễm trên điện thoại đưa cho ông ấy xem, rồi không nhịn được mà nói thêm:
"Em nghe nói cô ấy từng bị nhà họ Trần đuổi đi đó. Nhà họ Trần mà! Ông già Trần hồi trẻ chẳng phải nổi danh là 'thần bếp' một thời sao? Thế mà giờ lại không phân biệt được vàng với đồng!"
Vương Triệu Sơn lắc đầu.
Lão già nhà họ Trần thì nổi tiếng là vậy, nhưng thật ra cũng chỉ là làm truyền thông tốt thôi, chứ bản chất thì quyền thế làm mờ mắt hết rồi.
Nhưng cũng không tiện chê người ta ngay tại đây, nên ông ấy chỉ chỉ vào bếp:
"Thôi kệ, nhìn đi. Tay nghề dao của Trần Nhiễm... đúng là xuất thần nhập hóa."
Tự dưng, ông ấy đổi cách gọi: không còn gọi là "con bé" nữa, mà nghiêm túc gọi là "đầu bếp Trần Nhiễm."
Ngay cả Trần lão gia, ông ấy còn gọi thẳng tên!
— Vì trên con đường ẩm thực, không phân lớn nhỏ, chỉ kính người tài!
Trần Nhiễm đang tỉ mỉ xử lý đám ô mai kiểu Cửu Chế. Cô hoàn toàn không hay biết rằng, chỉ nhờ mấy đường dao điêu luyện, mình đã "cưa đổ" một vị giám khảo chuyên ẩm thực. Cô chỉ đơn giản là cẩn thận gỡ hạt từng quả ô mai một.
Cô giơ một quả ô mai lên, dùng phần gần cán của dao bếp nhắm thẳng một điểm,"cộp!" – một hạt ô mai nhẹ nhàng bật ra.
Dàn giám khảo lại đồng loạt giơ điện thoại quay phim lia lịa, Khâu Hiền vừa chỉnh filter vừa bật chế độ làm đẹp, nhưng cuối cùng lại phát hiện: để mặt mộc, Trần Nhiễm mới là đỉnh cao nhan sắc!
"Nói thật chứ, Nhiễm Nhiễm mà làm clip cosplay cổ trang chắc chắn cũng hot. Chỉ cần đội cái mũ đầu bếp đơn giản mà đã bảnh hết nấc thế này cơ mà!"
Chị Vương bên cạnh gật đầu như bổ củi.
Nếu không vì thế lực nhà họ Trần quá khủng, chị ấy thậm chí đã tính ký hợp đồng lôi Trần Nhiễm về làm hotgirl đầu bếp rồi! Như thế thì có thể ăn ké thêm vài bữa cơm do cô bé nấu nữa chứ còn gì!