Chương 10

Cô Dâu Hải Thần

Độc Hành Nhân 27-08-2023 12:37:09

"Thả người!" Nghe Tô Mục Dương nói như thế, Thực Hồn quỷ đột nhiên cười ha hả nói: "Sơn thần, ta không phải ngươi." Lạc Trì Ngư đang hồi máu điên, hắn gầm gừ mấy cái mới nói: "Tô Mục Dương, nếu như không có ý định giết ả thì cút sang một bên." Nói xong, Lạc Trì Ngư toang xông đi thì bị Tô Mục Dương ngoạm đuôi kéo lại: "Chờ một chút!" "Hải thần, trước khi ta tiễn ngươi đi theo mẹ ngươi. Ngươi có muốn nghe câu chuyện của năm đó không?" Lạc Trì Ngư bị cản lại còn phải nghe Thực Hồn quỷ khích bác, hắn nói: "Mụ nhà ngươi đừng có mà đánh rắm. Câm miệng vào đi." Đương lúc Lạc Trì Ngư nói, Tô Mục Dương đã nhả đuôi hắn ra, co chân phi tới chỗ Vũ Sơ Yến. Nhưng còn cách xa tầm một mét hắn đã bị kết giới đáng văng trở ra, phanh cày cày bên cạnh Lạc Trì Ngư. Vũ Sơ Yến kêu lên một tiếng, máu từ khoé miệng cô chảy ra ròng ròng. Tô Mục Dương ngửa mặt lên trời hú một tiếng dài, hai mắt đỏ rực đến đáng sợ. Hắn lại chạy vào, từ phía trước mặt hắn tạo ra một đám dây leo chằn chịt. Sau khi chạm vào kết giới, đám dây leo ấy đã phá kết giới rồi tan biến. Tô Mục Dương vụt qua kết giới, trở lại hình người. Hắn nhìn thấy đôi mắt của Thực Hồn quỷ phía sau lưng Vũ Sơ Yến. Quạt trong tay hắn xoè ra, lộ rõ những con dao nhọn hoắc trên từng thanh quạt chĩa thẳng vào đôi mắt ấy. Thế nhưng trong một khoảnh khắc, hắn nhận ra nỗi tuyệt vọng trong đôi mắt của Thực Hồn quỷ. Cuối cùng hắn đã thu quạt, ôm ngang eo Vũ Sơ Yến rồi trở ra. Nào ngờ vừa quay đầu, Tô Mục Dương đã thấy một thứ gì đó bay sượt ngang mặt mình. Tiếng kêu thống khổ phát ra từ phía Thực Hồn quỷ, hắn ngoảnh lại, nhìn thấy Lạc Trì Ngư từ một cây gậy xương trở lại thành Thuồng Luồng. Hang động bắt đầu sụp đổ, Tô Mục Dương gấp rút bế Vũ Sơ Yến chạy ra ngoài. Vừa đến bên ngoài bãi sương độc, những bộ xương kia giờ giống như đang sống lại. Bọn chúng bắt đầu mọc lại da thịt, mắt mũi, ... Nhưng chung quy bọn chúng chết cũng đã quá lâu rồi, linh hồn lại bị quỷ dữ ăn nhiều năm như vậy, làm sao có thể tử tế sống lại cho được. Vũ Sơ Yến lúc này cũng đã tỉnh táo trở lại, cho dù thân thể bầm dập đến không nhúc nhích được nhưng thần trí rất tỉnh táo. Chỉ tiếc, lúc vừa mới tỉnh táo trở lại đã phải thu vào trong mắt những thứ không thể nào quên được. Những bộ xương người giờ bắt đầu nối lại với nhau, sau đó từ từ mọc ra da thịt lông lá. Nhưng con thú thì hình hài quái dị, những hình nộm giờ bắt đầu di chuyển, vốn đã đáng sợ giờ lại càng đáng sợ gấp mấy lần. Kì thật, trong mắt Vũ Sơ Yến, bọn chúng lúc này chẳng khác gì ma quỷ. Tô Mục Dương vừa bế cô, vừa phải xử bọn chúng để mở đường. Vũ Sơ Yến quên luôn cả việc tại sao Tô Mục Dương lại trở nên lợi hại như thế. Chỉ là ngay lúc này, cô bất giác quay đầu lại phía sau tìm kiếm một thứ gì đó. Chỉ là theo bản năng mà tìm kiếm, không ngờ nhìn thấy được một con Thuồng Luồng cực lớn đang bị thương tích đầy mình. Thuồng Luồng nọ giống với tượng mà cô đã nhìn thấy bên trong đền Hải thần. Nó bay rất chậm giữa đám sương độc, sau đó lại ẩn ẩn hiện hiện ra thành hình người. Cho dù hình người đó vô cùng mờ ảo nhưng cô lại cảm thấy có chút quen thuộc. Chỉ tiếc là không thấy được diện mạo hoàn chỉnh. Tới đây, Vũ Sơ Yến ho khan mấy cái, cánh tay trái vốn bám trên lưng Tô Mục Dương bây giờ đã tuột xuống. Lạc Trì Ngư ở phía sau bọn họ nhìn thấy trên cánh tay Vũ Sơ Yến xuất hiện một chiếc vòng ngọc quen thuộc. Hắn bất giác kêu lên một tiếng "mẹ". Hắn nhận ra chiếc vòng kia là di vật của mẹ hắn để lại làm sính lễ cho cô dâu của hắn. Chiếc vòng đó kì thật quý giá, dùng mười hai viên ngọc trai quý giá nhất nung chảy rồi đúc thành. Trước kia là mẹ hắn đeo trên tay, sau khi mẹ hắn mất đã được để lại cho con dâu. Nhưng nó chẳng phải vẫn ở Hải cung ư, sao lại nằm trên tay người phụ nữ kia? Mãi lo giết Thực Hồn quỷ, bây giờ hắn mới nhận ra người phụ nữ đeo vòng ngọc kia đang giữ Vẫn ngọc. Vẫn ngọc, vòng tay cô dâu, Tô Mục Dương... Đây là cái mớ hỗn độn gì đây? Lạc Trì Ngư không còn sức nghĩ, hắn vì dồn hết sức lực để giết Thực Hồn quỷ mà giờ hắn sắp thành cô hồn dã quỷ luôn đây. Bây giờ trong đầu hắn, cô dâu gì đó không quan trọng bằng Vẫn ngọc. Nhưng mà hắn vẫn không thể nào làm hại người có mệnh cô dâu. Chuyện này làm Lạc Trì Ngư sắp tức điên lên luôn rồi. Thấy Lạc Trì Ngư đã bị thương nặng, đám đông vừa thức dậy kia như đói khát mà muốn xâu xé hắn thành thức ăn. Tô Mục Dương thấy tình thế không ổn, quay ra gọi Mục Ly. Mục Ly nghe thấy tiếng gọi, không dám chậm trễ mà bán mạng bò vào. Chỉ là không ngờ, đám đông kia không phải muốn ăn xác Lạc Trì Ngư mà là bò xung quanh dệt cho hắn một câu chuyện. Sau khi Mục Ly đi vào, bọn chúng mới thật sự muốn ăn xác Mục Ly. Mục Ly oán trách Tô Mục Dương trong lòng, mắng chửi gì cũng đã làm hết. Hắn thật là vất vả để kè Hải thần của hắn ra ngoài. Sau khi ra ngoài, Mục Ly ném vào động một mồi lửa, sau đó lấp luôn cái hang động kia. Lạc Trì Ngư trở về đền Hải thần, hắn lấy câu chuyện mà đám xương xẩu kia đã dệt nên ra xem. Thực Hồn quỷ kia trước đây vốn dĩ là một nàng tiên tơ, chỉ muốn đi khắp nơi để tìm cho mình một linh hồn. Nhưng sau đó, bà ta đem lòng yêu một con Lộc Nhung xà ở trên núi Xuyên Mộc. Khi đó, con Lộc Nhung xà thành người kia lại yêu thầm một người phụ nữ khác, người phụ nữ đó chính là mẹ của Lạc Trì Ngư. Diệp Lam, người mang nửa dòng máu người, nửa dòng máu Hồ Ly. Cha của Diệp Lam là Hồ Ly đỏ tuyệt đẹp, vì vậy Diệp Lam cũng thừa hưởng nhan sắc đó. Sơn thần trước đây cũng hiền lành như Tô Mục Dương, cho nên mẹ con của Diệp Lam thường xuyên sống ở trên núi. Không lâu sau, Diệp Lam được Hải thần cưới về Hải giới, con Lộc Nhung xà kia đau buồn tột độ, trong một lần say khướt đã ngủ với tiên tơ. Sau đêm đó, tiên tơ mang thai, nhưng Lộc Nhung xà lại nói với tiên tơ rằng cô thậm chí còn không có được khuôn mặt và linh hồn hoàn chỉnh. Nếu như không có, hắn vĩnh viễn sẽ không chấp nhận cô. Vì thế, tiên tơ bắt đầu nuôi thú dẫn hồn, điên cuồng sai nó bắt hồn về cho cô ăn. Nhưng ăn mãi, ăn mãi cô cũng không thể nào có được khuôn mặt bình thường. Cô nhận ra mình ngày càng giống như ác quỷ. Cái thai trong bụng ngày một lớn, linh hồn mà tiên tơ cần ăn ngày càng nhiều, điều đó làm cho Sơn thần đuổi cô đi khỏi núi. Đêm nọ, tiên tơ ở dưới chân núi sinh con. Cũng vào cái đêm đó, Hải giới hân hoan như hội, ngàn tiếng chúc tụng, chúc mừng Hải mẫu hạ sinh con trai. Giao Long nhỏ vừa sinh ra đời đã có được chân thân tốt đẹp, ứng thân người khoẻ mạnh, thừa hưởng dung mạo xinh đẹp của mẹ, người gặp người yêu. Còn tiên tơ, vì ăn quá nhiều linh hồn nên cô đã sinh ra song sinh quái thai. Thai vừa sinh ra đã có khuôn mặt bằng tơ không mắt không mũi. Thân mình là rắn, da bong tróc xấu xí lại mọc thêm bốn chân vô cùng kì dị. Kể từ đó, tiên tơ hoá điên, biến thành Thực Hồn quỷ. Gọi con của cô là Phệ Giả thú, chuyên giết người bằng cách vun tơ đâm vào mặt người đó. Ít lâu sau, trong một lần Hải mẫu về núi thăm nhà. Trên đường đi sứ thần hộ tống bà đều bị giết sạch, còn lại bà bị Phệ Giả thú dùng tơ đâm nát khuôn mặt giết chết. Sau lần đó, bọn họ dưới sự đuổi giết của Hải giới đã trốn chui trốn lủi, mãi cho đến tận bây giờ. Sau khi xem xong, Lạc Trì Ngư chỉ thêm lửa giận. Hắn thật không hiểu, tình là gì mà lại khiến người ta điên đảo trắng đen thị phi như thế. Tô Mục Dương bế Vũ Sơ Yến về làng, lúc này đã là buổi chiều. Hoá ra, bọn họ đã ở trong động quỷ kia ba ngày ba đêm rồi, vậy mà thời gian cứ như chưa tới một ngày vậy. Bên ngoài, ông bà Vũ đã quy động cả làng cùng tìm kiếm cô. Ngay cả Thánh Cô cũng sợ cô xảy ra chuyện gì, ngày đêm ngồi thiền bói quẻ. Tô Mục Dương vì tránh phiền phức mà chỉ bế cô về đến cửa đền Sơn thần rồi tránh đi. Quả nhiên, dân làng liên tục vào đền Sơn thần thắp nhang khẩn cầu. Nên việc Vũ Sơ Yến nằm ở trước cửa đền quả thật là vừa vặn, chỉ trong chốc lát đã có người nhìn thấy cô. Ông bà Vũ đưa Vũ Sơ Yến về nhà, sau đó còn ra ngoài mời bác sĩ giỏi về chữa trị cho cô. May mà chỉ bị thương bên ngoài, do cô vừa đói vừa mất sức nên mới tới mức như thế. Cái chân kia của cô vẫn chưa gãy mà chỉ bong gân nhẹ. Vũ Sơ Yến nằm trên giường mà thầm oán than thân của khổ chủ là con gái cưng của nhà giàu, có lẽ quanh năm chẳng vận động mạnh tí nào. Bây giờ vừa mới đi chút đã bong gân, ấy vậy chỉ bong gân thôi mà đã đau như thể bị gãy rồi. Chỉ sau ba ngày, Vũ Sơ Yến đã khoẻ lại không ít, cổ chân bị bong gân cũng không còn đau nhiều. Cô vừa định xuống giường đi lại một chút thì lại nghe thấy bên ngoài ai đó đang gọi tên cô. "Vũ Sơ Yến!"