"Chủ nhân, bên Hải cung có tin tức mới."
Kỷ Vấn Hành đang nằm dài trên ghế, hắn mặc một bộ quần áo tơ lụa màu tím vô cùng nóng mắt. Bên cạnh chính là Giang Vy đang bị thương tích đầy mình rót rượu. Kỷ Vấn Hành vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Tin tức gì?"
"Hải thần và Hải mẫu đã cùng nhau vào hồ Phục Sinh rồi."
Nghe quỷ binh báo lại, Kỷ Vấn Hành suýt nhảy khỏi ghế. Hắn cau mày, siết chặt bàn tay ngồi bật dậy hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Giang Vy ở bên cạnh đang rót rượu, giật mình rót ra ngoài ly. Kỷ Vấn Hành rất nhạy bén, hắn quay sang nhìn Giang Vy hỏi: "Cô đã giấu ta chuyện gì?"
"Chủ nhân, ta không có..."
Kỷ Vấn Hành vung tay hất bàn rượu xuống đất đánh xoảng, Giang Vy vội vã lùi người quỳ xuống. Kỷ Vấn Hành vung roi trong tay quất cho Giang Vy một cái: "Nói mau."
Giang Vy cúi gầm mặt, bên ngoài đang khóc lóc nhưng trong lòng lại nguyền rủa Vũ Sơ Yến. Một con người như Vũ Sơ Yến thì có gì tốt đẹp mà để cho bọn đàn ông này phải xum xoe như thế chứ. Kỷ Vấn Hành không thấy hồi đáp, lại vung thêm một roi nữa quất vào làm mặt Giang Vy rách một đường, máu tươi chảy xuống đầm đìa.
"Đúng là rắn độc!"
Kỷ Vấn Hành ném lại cho Giang Vy một câu, sau đó tức giận đi ra ngoài. Giang Vy ôm lấy khuôn mặt đầy máu me của mình mà khóc rống lên. Cô ta chỉ vì muốn làm người tình của Kỷ Vấn Hành, muốn nương tựa vào vực Tử Vụ mà không tiếc thủ đoạn. Nghe lời mẹ của Kỷ Vấn Hành đâm Vũ Sơ Yến bị thương, thậm chí bỏ cả người chồng lâu năm của mình.
Nhưng không ngờ tên Kỷ Vấn Hành này chính là ma quỷ, hắn không biết thương hoa tiếc ngọc. Còn có thể xuống tay đánh người phụ nữ vừa mới lên giường với mình.
Kỷ Vấn Hành đạp hỏng cánh cửa thủy tinh trong phòng của mẹ hắn: "Kỷ Phương Cơ, bà được lắm, dám hại người phụ nữ đó."
Nghe thấy con trai gọi thẳng tên mình, Kỷ Phương Cơ không vui quay đầu. Bà ta vô cùng xinh đẹp, dù diện mạo đã trung niên nhưng còn đẹp hơn những phụ nữ trẻ khác. Vũ Côn tộc là tộc đẹp nhất Hải giới, bà ta lại là tộc mẫu, đương nhiên nhan sắc không thể xem thường.
"Kỷ Vấn Hành, ngươi sau này đừng mang họ của ta nữa. Bởi vì ta không có một đứa con trai không có tiền đồ như ngươi. Sao ngươi lại giống hệt như hắn ta, vì tình yêu mà mù quáng như thế chứ."
Kỷ Phương Cơ tức giận ném đồ, nhưng cho dù dung mạo kia có tức giận đi nữa cũng không thể làm người ta chán ghét. Chỉ có Kỷ Vấn Hành cảm thấy bộ dạng đó thật chẳng ra làm sao, lẳng lơ hệt như Xà tộc mà hắn căm ghét. Đương nhiên nếu phụ nữ của Vũ Côn tộc mà biết Kỷ Vấn Hành đánh đồng đại mỹ nhân xinh đẹp cao quý của tộc bọn họ ngang với Xà tộc kia chắc sẽ tức trào máu mất.
Kỷ Vấn Hành không thèm tránh né, nhưng đồ đạc kia sớm đã không dám rơi trúng hắn. Kỷ Phương Cơ lại nói: "Ta vì ngươi mà lo lắng tất cả thay ngươi. Con trai cưng của ta, sao ngươi không chịu hiểu tấm lòng người làm mẹ này chứ."
Kỷ Vấn Hành cười khinh bỉ, hắn nói: "Mẹ của ta ơi, đừng tưởng ta không biết bà chỉ vì giấc mơ làm tộc mẫu của tất cả Hải giới. Bà chẳng qua chỉ xem ta là công cụ lợi dụng của bà mà thôi. Dã tâm lớn tới như vậy, vô tình vô nghĩa như vậy, đáng đời ông ta không thèm đếm xỉa đến mặt bà."
Kỷ Vấn Hành vừa nói xong đã quay lưng bỏ đi. Kỷ Phương Cơ không nhịn được cơn giận, xoay người vung roi quất về phía Kỷ Vấn Hành. Kỷ Vấn Hành lạnh lùng quay đầu, hắn dùng hai ngón tay đẹp chặt đuôi roi giữ lại, sau đó gằng giọng nói: "Ta chẳng qua nể bà đã sinh ra ta. Đừng có hống hách như vậy, lần sau ta sẽ không nương tay đâu."
"Kỷ Vấn Hành, ngươi nhớ cho kĩ. Nếu không có Vũ Côn tộc chống lưng, ngươi vĩnh viễn không là cái gì cả. Nhưng nếu như ngươi bỏ lỡ cơ hội này, đợi đến khi bọn chúng ra khỏi hồ Phục Sinh thì ngươi sẽ rất khó để lên kế hoạch cho lần sau."
Kỷ Phương Cơ cho dù có vì lợi ích của bản thân của bà ta nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra quan tâm Kỷ Vấn Hành. Có điều bà ta có thật sự quan tâm người con trai này không thì chỉ có hai người họ mới biết được. Kỷ Vấn Hành khựng lại, hắn nói: "Nếu bà cảm thấy cô ấy dễ dàng yêu Lạc Trì Ngư như thế thì bà cũng quá coi thường cô ấy rồi."
"Kỷ Vấn Hành, ngươi quá xem thường sức mạnh của biển cả rồi. Ngươi có biết vì sao ta sai người đâm cô ta hay không, là bởi vì muốn dứt khoác gạt bỏ chấp niệm của ngươi đó. Ngươi phải nhớ, vợ của ngươi sau này chỉ có thể là người của Vực Tử Vụ."
"Bà vẫn y như vậy, thật là biết cách khiến người ta chán ghét."
Kỷ Vấn Hành chỉ nói như thế rồi dứt khoác bỏ đi. Kỷ Phương Cơ nhìn bóng lưng Kỷ Vấn Hành rời khỏi đã phát hoả đập hết tất cả đồ đạc trong phòng.
Nói như thế, Kỷ Vấn Hành không hề sai khiến Giang Vy làm hại Vũ Sơ Yến. Tất cả là do Kỷ Phương Cơ một tay sắp xếp. Kỷ Vấn Hành nghĩ trong lòng nhất định sẽ tra ra kẻ phản đồ đã cướp mất nguyền chú kia của hắn rồi đem đi hại Vũ Sơ Yến. Sau đó sẽ đem phản đồ đó bóp cho tan thành nước biển.
"Hải thần, xin ngài hãy bình tĩnh suy nghĩ. Một khi nhảy vào hồ Phục Sinh là chuyện không hề đơn giản."
Chu Phục Sinh quỳ xuống van xin Lạc Trì Ngư. Nhưng Lạc Trì Ngư không hề có chút do dự nào, lập tức đứng dậy bế Vũ Sơ Yến rồi nhảy vào trong hồ. Ngay lúc đó, Rùa thần vừa hộc tốc chạy đến, ông nhìn thấy cảnh kia thì như không đứng vững mà khụy xuống tại chỗ.
Rùa thần giật mình tỉnh lại sau cơn ác mộng lặp lại đó. Có lẽ ông đã già, tinh thần không còn chịu nổi những cơn đả kích kia nữa. Vì vậy mà sau khi chứng kiến cảnh Lạc Trì Ngư ôm Vũ Sơ Yến nhảy vào trong hồ thì xỉu luôn tại chỗ. Chu Phục Sinh gần như lực bất tòng tăm, nhưng không có cách nào manh động, đành ở lại nơi đó canh giữ bọn họ.
Chu Phục Sinh sinh ra từ nước phục sinh trong hồ. Trước đây khi mẹ của Lạc Trì Ngư nhìn thấy hắn từ trong hồ nước bò ra đã định gọi Hải binh đến giết. Thế nhưng không hiểu sao, bà ấy lại cảm thấy vô cùng thân thiết với hắn nên đã giữ lại. Ban đầu bà không biết đặt cho hắn tên là gì, nhưng lần nọ chứng kiến cảnh hắn đỡ đòn cho bà nhưng chết đi sống lại. Nghĩ mãi, bà cũng đã nghĩ ra cái tên Phục Sinh cho hắn, sau đó Hải thần thấy thế cũng dùng cái tên đó đặt cho hồ nước.
Lúc bà ấy chết đi, Chu Phục Sinh cảm ứng được bà đã cầu xinh và giao phó Lạc Trì Ngư cho hắn bảo vệ. Chu Phục Sinh không có bất cứ mối quan hệ nào với cuộc đời này, cũng không có bất cứ lí do nào để tồn tại. Hắn tồn tại trên đời này chỉ vì một lí do duy nhất là bảo vệ Lạc Trì Ngư.
Còn đang miên man suy nghĩ về chuyện cũ thì Rùa thần đột nhiên kêu lên một tiếng rồi giật mình tỉnh lại. Rùa thần vẫn còn hoang mang nhìn vào trong hồ, ông vốn không hiểu bất cứ thứ gì về hồ Phục Sinh này. Thấy Chu Phục Sinh cau mày nhìn mình, Rùa thần đã chỉnh tốn tâm trạng trở lại, ông nói: "Cũng không biết hai người họ ở trong hồ nước này đến bao giờ."
Chu Phục Sinh quắt mắt nhìn ông hỏi: "Rùa thần, ông cảm thấy hai người họ đang ở trong hồ nước này làm gì?"
"Chẳng phải họ đều nằm im chờ đến lúc nhận ra tình cảm dành cho nhau hay sao?"
Rùa thần ngây thơ hồn nhiên và nhận lại một ánh nhìn rất chi là này nọ của Chu Phục Sinh, hắn nói: "Ngài cho rằng hai người họ chờ nằm chờ giác ngộ hay sao?"
"Nếu không thì thế nào? Hoạ Tí, ngươi nói xem?"
Rùa thần hỏi đến con chuột hoa đang chạy lăn xăn xung quanh hồ. Nhưng đáng tiếc, con chuột chả buồn quan tâm tới ông, hoặc là nó chẳng nghe được những gì ông nói.
"Ngài cho rằng hồ nước Phục Sinh này là thật sự là nước thánh chữa bách bệnh hay sao. Một khi muốn được nó chữa lành nhất định phải trãi qua rất nhiều thử thách mà nó đặt ra. Một khi thử thách không thành công, chỉ sợ khó lòng mà ra khỏi."
Nghe Chu Phục Sinh nói xong, Rùa thần thiếu điều ngất xỉu lần nữa, ông cáu lên nói: "Vậy mà ngươi còn để cho bọn họ nhảy vào? Chu Phục Sinh, ta thấy ngươi thật sự là điên rồi."
Chu Phục Sinh quát ngược lại Rùa thần: "Ông cảm thấy ta còn thế nào nữa? Ta cũng đã quỳ xuống đất luôn rồi, ông cảm thấy ta có thể trói được ngài ấy lại hay sao?"
Rùa thần đau đầu bóp trán, ông nói: "Ta không hơi sức đâu so đo với ngươi nữa. Hiện tại chúng ta nên giải quyết mọi chuyện trên này cho ổn thoả. Ta tin rằng ngài ấy nhất định có năng lực ra khỏi hồ Phục Sinh này. Chỉ là chúng ta bây giờ mới vất vả đây, nếu như thật sự là Kỷ Vấn Hành làm thì bây giờ chắc chắn hẳn sắp đến đây rồi."