Chương 56: Núi cao đeo tang

Cô Dâu Hải Thần

Độc Hành Nhân 27-08-2023 12:53:02

Tô Mục Dương chẳng mấy chốc đạo hạnh đã cao chỉ xếp sau Sơn thần, nhưng hắn vô cùng khiêm tốn. Mỗi ngày Tô Mục Dương đều sẽ chỉ quanh quẩn trong ngôi nhà nhỏ mà Diệp Lam đã dựng, sau đó vì nhàm chán nên đã xới đất ở gần đó trồng rau. Cho dù Sơn thần đã nhiều lần chú ý đến, nhưng hắn vẫn không quan tâm. Về sau vườn rau quả của hắn ngày một nhiều, thú trên núi lại không thiếu nên Tô Mục Dương đã giả làm một con người, mang rau quả xuống làng Vũ Trạch để cho dân làng. Mỗi lần Diệp Lam lên núi đều sẽ tìm hắn, trong lòng Tô Mục Dương từ lâu đã xem Diệp Lam như mẹ của hắn. Có một lần quỷ bên ngoài xâm nhập vào núi hòng bắt Diệp Lam, chính Tô Mục Dương đã cứu bà. Kể từ đó mối quan hệ của họ càng thêm thân thiết, Tô Mục Dương thường xuyên đến đền Sơn thần trên đỉnh núi cùng bà. Về sau Diệp Lam gả về Hải giới, chẳng bao lâu lại sinh ra Lạc Trì Ngư. Bà hay đưa Lạc Trì Ngư về núi chơi cùng Tô Mục Dương, quan hệ của bọn họ rất tốt, thậm chí xem nhau như anh em. Chỉ là ngày vui chẳng được bao lâu, Diệp Lam bị giết, Lạc Trì Ngư điên loạn giam mình trong phòng như trở thành một con người khác. Rất nhiều lần Tô Mục Dương xuống Hải giới tìm hắn nhưng hắn đều từ chối gặp. Bẵng đi một thời gian, Sơn thần vì đau thương quá độ nên sức khoẻ ngày càng yếu. Tô Mục Dương thay ông quản núi, không còn thời gian nghĩ đến chuyện của Lạc Trì Ngư nữa. Vài tháng sau đó Sơn thần qua đời, ông truyền vị lại cho Tô Mục Dương. Tô Mục Dương đã ở trước mặt ông lập nên lời hứa, nhất định sẽ báo thù cho Diệp Lam. Tô Mục Dương trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của Vũ Sơ Yến. Cả thân hình hắn phát sáng, Vũ Sơ Yến hốt hoảng đưa tay lên không trung bắt lấy như sợ hắn sẽ tan biến mất. Tô Mục Dương nhanh chóng biến thành một con hồ ly màu trắng tuyệt đẹp, nhỏ như một con mèo đang nằm ngủ say. Ngay lúc này đây, muôn thú trên núi Xuyên Mộc đồng loạt hướng về vực Tử Vụ quỳ bái khóc than. Cây trên núi lụi tàn quá nửa, giống như chẳng còn tìm thấy sức sống. Dân làng Vũ Trạch kéo về đền Sơn thần dâng hương quỳ bái. Trong lòng của bọn họ, Sơn thần mất đi là một chuyện vô cùng đau buồn. Chỉ có Thánh Cô và ông Vũ Nhị đứng yên lặng nén nước mắt nhìn về phía biển cả bao la. Kỷ Vấn Hành khóc tang mẹ, Vũ Sơ Yến khóc tang Tô Mục Dương. Thảm cảnh là thế, nhưng Rùa thần lại không biết đã dùng cách nào đưa Hải binh đánh sang hòng chiếm đoạt vực Tử Vụ. Rùa thần lệnh cho Hải binh xông vào toà thành lúc Vũ Sơ Yến vẫn còn đang ôm xác Tô Mục Dương. Nghe tiếng bước chân tràn vào, Vũ Sơ Yến chậm rãi ngẩng đầu. Đôi mắt của cô hoá màu xanh thẳm và đằng đằng sát khí nhìn về phía Rùa thần đang đứng trước cửa. Đám Hải binh nhìn thấy Vũ Sơ Yến, tức thì đứng im tại chỗ không dám vào tiếp. Rùa thần ngạo mạn đi đến phía trước, lên giọng nói: "Bắt bọn chúng lại cho ta." "Cút!" Vũ Sơ Yến lạnh lùng quát tháo, trong đôi mắt vô cảm ấy bây giờ chỉ còn lại sự chết chóc. Mái tóc đen dài của cô bây giờ đang dần chuyển sang màu trắng. Chỉ trong một niệm, tóc của Vũ Sơ Yến đã hoá bạc phơ. Những trang sức cài trên tóc cô đã bị bức rơi xuống. Những sợi tóc trắng ấy đang bay bồng bềnh tự do trong nước. Bộ đồ màu tím của vực Tử Vụ đã biến mất, nhường chỗ cho bộ váy đen tuyền của Hải mẫu. Trang sức vây Thuồng Luồng sáng rực trên tai Vũ Sơ Yến, chưa bao giờ thấy cô cao ngạo và xinh đẹp như lúc này. Rùa thần liếc mắt nhìn về phía Vũ Sơ Yến, ông gằn giọng nói: "Mau trục xuất con Hồ Ly và phản tặc kia khỏi Hải giới." "Ai dám?" Vũ Sơ Yến ôm Tô Mục Dương giờ là một hồ ly trắng nhỏ đứng dậy, sau đó chậm rãi tiến ra cửa. Sau lưng Vũ Sơ Yến dường như có một luồng hào quang bao phủ khiến Hải binh sợ hãi lùi dần. Vũ Sơ Yến sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt vô cảm nhưng lời nói tuyệt đối là sắc bén. Lúc này, ngay cả Rùa thần cũng cũng không dám manh động. Trong mắt ông ta lộ ra một tia hoảng sợ, dường như ông ta đã nhận ra điều gì đó. Vũ Sơ Yến không hại một ai, cứ thể bước ra khỏi vực Tử Vụ. Kì lạ là lúc đi qua khu rừng của Mị Linh thú, bọn chúng đã chủ động gom thành đàn và bay cả theo cô. Vũ Sơ Yến đứng ở cửa vực đang loay hoay tìm cách di chuyển thì Mị Linh thú đã đưa đến cho cô một con cá ba đuôi lớn. Con cá nghiên đầu chào cô như muốn nói cô hãy leo lên lưng nó. Vũ Sơ Yến dù sao cũng không thể lỗ mãng, cô cẩn thận quan sát đám Mị Linh thú rồi leo lên lưng con cá. Không cần Vũ Sơ Yến ra tay, con cá đã tự động đưa cô băng qua đại dương về núi Xuyên Mộc. Núi Xuyên Mộc hoang tàn đổ nát, làng Vũ Trạch mưa lớn rất nhiều ngày khiến cho hoa màu héo úa, nước biển dâng cao. Tuy rằng bây giờ trời đã gần quang mây nhưng cảnh vật vẫn còn vô cùng thảm hại. Vũ Sơ Yến bế Tô Mục Dương bước qua khỏi cửa núi, đôi thú canh cửa đồng loạt ngửa đầu lên trời hú một tiếng dài. Tiếng hú đó dường như báo hiệu cho muôn thú trên núi. Hàng trăm loài thú từ các ngóc ngách của núi đều đồng loạt chạy ra, kêu lên vang rền. Bước chân của Vũ Sơ Yến đến đâu, thú ở đoạn đấy đồng loạt quỳ bái đến đó. Ban đầu Vũ Sơ Yến vốn muốn chôn Tô Mục Dương ở bên cạnh đền. Nhưng cô nhớ lại mối quan hệ giữa hắn và Diệp Lam, cho nên quyết định mang đến đồi hoa Mẫu Tử, chôn cất hắn bên cạnh Diệp Lam. Vũ Sơ Yến tự tay đào đất, tự tay chôn cất Tô Mục Dương. Loay hoay rất lâu cũng đã làm xong xuôi mọi việc, cô ngẩng đầu lên nhìn trời cao. Trời đã ngả tối, không biết đêm nay là đêm nào, chỉ thấy ánh trăng khuyết lờ mờ nhô lên cùng vài ngôi sao le lói. Hoa mẫu tử về đêm vẫn chưa tàn, những đoá hoa vẫn còn vươn cao như muốn nói điều gì đó. Vũ Sơ Yến thắp nhang lên mộ của Diệp Lam. Ngay giây phút này, cô thật sự muốn nhìn thấy dung mạo của bà. Bà hẳn là một người phụ nữ rất đẹp và nhân từ, thế nên mới dạy dỗ được một con Hồ Ly mồ côi là Tô Mục Dương trở nên có tình có nghĩa như thế. Cô cũng thật muốn biết liệu rằng bây giờ linh hồn của bà có đang đứng ở đâu đó để nhìn cô hay không. Liệu bà đang cảm thấy thế nào khi con trai của bà đang bị thương nặng ở Hải cung xa xôi kia, và người bà hết lòng cưu mang bây giờ đã ngủ vùi vào lòng đất lạnh. Vũ Sơ Yến cúi đầu, đưa tay sờ lên bia mộ bà, đôi mắt cô trống rỗng vô hồn nhưng trên khoé mắt dường như luôn chứa đựng một giọt nước mắt chực rơi xuống. Gió về đêm thổi mạnh dần, làm tung bay mái tóc bạc phơ của Vũ Sơ Yến. Cô hít sâu một hơi rồi nói: "Mẹ, đừng đau buồn nhé. Con nhất định sẽ chính tay giết chết kẻ đã làm con trai mẹ bị thương và báo thù cho người mẹ cưu mang giống như con của mẹ." Cô lang thang khắp núi, bước chân cứ vô thức đi đến căn nhà nhỏ của Tô Mục Dương bên sườn núi. Đẩy cửa bước vào, căn nhà nhỏ ấm áp ấy giờ đây lạnh lẽo đến thê lương. Cho dù thú có vào quét dọn mỗi ngày nhưng không có Tô Mục Dương, nơi này sao gọi là nhà nữa. Cô cứ thế nhớ đến khoảng thời gian trước đây mà chua xót. Tất cả qua nhanh như một giấc mộng, hư hư ảo ảo, không biết điểm nào là thực tại. Vòng trở ra ngoài, vườn rau xanh tươi kia giờ đã héo úa, chỉ còn lại những ngọn cỏ xanh vươn lên một cách rầu rĩ. Nơi này đong đầy những kỉ niệm, ở lại thêm chỉ càng đau buồn. Cô đưa tay muốn đóng cửa thì tình cờ nhìn thấy vật gì đó phát sáng ở trên giường. Nhớ lại lời nói kia của Tô Mục Dương, món quà hắn nói tặng cô nhưng vì quá bận nên đã quên mất. Đi vào trong giường, nơi phát sáng đó là một miếng ngọc hình dáng rất lạ, giống như là một con hồ ly. Bên dưới miếng ngọc kia có thêm một tờ giấy. Vũ Sơ Yến cẩn thận mở tờ giấy ra xem, là từng dòng chữ bay bỗng của Tô Mục Dương. Cuối cùng cô cũng hiểu ra đó giống như là ngọc tỷ của vua vậy. Tô Mục Dương tặng nó cho cô, là hắn đã biết trước kết cục rồi ư? Tô Mục Dương đúng là thật biết cách khiến người khác vì hắn mà đau lòng. Hắn đã sớm đào sẵn huyệt mộ cho mình, đã sớm định ngày chết. Vậy mà hắn còn nghĩ đến điều này, chẳng lẽ là muốn cô sử dụng Sơn binh của hắn ư, hay là thay hắn chọn một Sơn thần mới? Vũ Sơ Yến mệt không muốn nghĩ nữa, cô cẩn thận cất nó vào trong ngực áo. Trước khi đóng cánh cửa lạnh lẽo kia lại, cô còn tưởng tượng ra cảnh Tô Mục Dương yên tĩnh ngồi ở trên giường, hắn đang đọc một quyển sách. Hắn vẫn như vậy, giống như một thư sinh thời xưa bước ra từ trong sách. Vũ Sơ Yến rời khỏi núi Xuyên Mộc và về làng Vũ Trạch, Mị Linh thú soi sáng lối cho cô. Ngôi nhà lớn của nhà họ Vũ vẫn như vậy, nhưng không còn ấm áp như xưa nữa. Cổng lớn đóng chặt im lìm, cô đưa tay gõ cửa rất lâu mới có người làm ra mở cửa. Nhìn thấy cô, người làm kinh ngạc đến bụm chặt miệng. Vũ Sơ Yến ra hiệu cho bà ấy im lặng, sau đó hỏi cha cô đang ở đâu. Vừa leo hết bậc thang cuối cùng, Vũ Sơ Yến nhìn thấy một bóng người ngồi ở ngoài lan can trong phòng cô. Cánh cửa phòng khép hờ, bên trong không hề đốt đèn, chỉ có chút ánh sáng của trăng yếu ớt soi vào. Vũ Sơ Yến đẩy cửa phòng bước vào, tiếng kót két làm ông Vũ Nhị giật mình quay đầu. Cô tiện tay thắp sáng đèn trên bàn, ánh sáng hắc vào mái tóc của cô càng thêm rõ.