Ông Vũ Nhị vừa vui mừng khi thấy Vũ Sơ Yến, nhưng một giây sau đó ông đã sững người. Ông đã già đi rất nhiều, trong đôi mắt ẩn chứa nhiều đau buồn kia giờ lại tăng thêm một phần. Vũ Sơ Yến quỳ thụp xuống đấy lạy ông ba lạy, ông Vũ Nhị vội đi tới đỡ cô.
"Sơ Yến, con gái của cha đã trở về rồi."
Ông Vũ Nhị không kìm được nước mắt sụt sùi. Vũ Sơ Yến thở dài một cái, cố nén đau thương mà nói: "Cha, Sơn thần đã đi rồi. Hải thần giờ đây cũng không rõ sống chết."
Ông Vũ Nhị ôm Vũ Sơ Yến, vỗ vỗ vai trấn an cô, thế nhưng chính ông cũng thổn thức không ít. Cả hai im lặng hồi lâu, cuối cùng ông nhỏ giọng hỏi: "Vậy bây giờ con định làm thế nào?"
Ông Vũ Nhị rất muốn bảo Vũ Sơ Yến hãy bỏ lại tất cả, về làng Vũ Trạch ở với ông. Nhưng ông biết, con gái ông bây giờ không giống như xưa nữa. Từ trong đôi mắt đầy thương tổn của cô, ông nhận ra rằng sắp tới đây cô sẽ còn rất nhiều chuyện lớn phải làm. Trước khi đi, Vũ Sơ Yến không quên thắp hương cho mẹ cô.
Vũ Sơ Yến rời khỏi làng Vũ Trạch vào lúc trời gần sáng, đứng trên lưng cá lướt trên mặt biển, cô có thể nhìn thấy ánh mặt trời đang vươn mình nhô lên ở phía đông. Những ngày giông bão đã qua đi, bình minh cuối cùng cũng soi sáng trở lại. Nhưng giông bão của cuộc đời cô đến khi nào mới qua đi?
Vừa tiến vào khu vực Hải cung, Vũ Sơ Yến đã bị Hải binh cản lại. Đám Mị Linh thú bay về trước mặt cô để chuẩn bị ngăn Hải binh.
"Có kẻ xâm nhập, có kẻ xâm nhập."
Tiếng Hải binh truyền xa gần vang vang trong lòng đại dương. Chẳng mấy chốc đã có một đám Hải binh kéo đến, phía sau bọn chúng chính là Hải Ly. Hải Ly vẫn bộ dạng cao quý như vậy, cô ta cưỡi trên lưng một con quái ngư, tay cầm quạt vỏ sò phe phẩy.
Tuy nhiên Vũ Sơ Yến cũng chẳng kiên dè chút nào. Nhìn chiếc vòng ngọc Thủy Vu Chi Tâm mà Hải Ly đeo trên tay, cô bất giác nhớ tới Kỷ Phương Cơ. Chiếc vòng kia rốt cuộc có gì đặc biệt mà đáng để bọn họ ham muốn đến thế. Đối với cô, nó chẳng qua chỉ là một đồ vật bình thường. Cả cuộc đời này của cô xưa nay chưa từng lưu luyến vật ngoài thân nào. Thậm chí đến mái tóc đã hoá bạc phơ, cô còn chẳng thèm mảy may soi gương. Cả đời cô chỉ khát khao một thứ duy nhất, đó chính là sinh mệnh.
Hải Ly nhìn dáng vẻ của Vũ Sơ Yến, khinh thường nói một câu: "Phản đồ, ngươi dám cấu kết với người của vực Tử Vụ làm hại đến Hải cung. Ta đã trục xuất ngươi khỏi Hải giới và cũng đã thâu tóm vực Tử Vụ, ngươi còn dám quay trở lại ư?"
Vũ Sơ Yến nhàn nhã nở một nụ cười, âm thầm quan sát phía Hải Ly. Trong đám Hải binh kia có lẫn lộn rất nhiều quỷ binh của vực Tử Vụ. Nếu đúng như những gì mà Tô Mục Dương đã viết trong giấy thì đám Quỷ mà Kỷ Vấn Hành đã vất vả trích máu để nuôi, cuối cùng lại rơi vào tay của Hải Ly. Ngay từ đầu Kỷ Vấn Hành đã làm con tốt thí cho kẻ khác. Mang tiếng tạo phản, phạm vào cấm kỵ mở cấm chú nuôi quỷ, cuối cùng thành quả lại để người khác hưởng.
Hải Ly thật sự rất khôn ngoan, nhưng Vũ Sơ Yến càng không tin Kỷ Vấn Hành ngu dốt. Người như hắn ta sao có thể để cho Hải Ly dễ dàng lợi dụng như vậy. Nhìn vẻ mặt có chút cáu của Hải Ly, Vũ Sơ Yến ung dung nói: "Ta chính là khách của Hải giới, ngươi dám không hoan nghênh ta?"
"Hừ! Ăn nói xằng bậy. Ngươi điên rồi có phải không. Có phải ngươi vẫn tưởng bản thân là cô dâu của Hải thần hay không, ngươi lấy gì để chứng minh?"
Vũ Sơ Yến lại cười, cô nói: "Thì ra ngươi vẫn luôn thèm muốn nó tới như vậy. Hải Ly, ta không giống như ngươi, không tới nỗi làm tất cả thủ đoạn chỉ để tranh giành một người đàn ông. Hôm nay Vũ Sơ Yến ta bước vào Hải giới với tư cách là người quản núi Xuyên Mộc."
"Xằng bậy! Chỉ bằng vào ngươi mà cũng làm người quản núi Xuyên Mộc ư? Nhưng cho dù như thế thì Hải giới và núi Xuyên Mộc cũng đã không xâm phạm nhau từ lâu. Ngươi đến thì chính là kẻ địch xâm nhập vào lãnh hải của chúng ta."
Hải Ly phẩy quạt ba cái rồi ra hiệu cho Hải binh xông lên vây bắt Vũ Sơ Yến. Bản thân cô ta muốn làm cho con cá mà Vũ Sơ Yến đang cưỡi phải hất cô xuống. Nhưng con cá sớm đã bị Mị Linh thú thôi miên ăn sâu vào cốt tủy, cho nên không thể phá giải. Hải binh vừa xông lên một chút thì Mị Linh thú từ phía sau bay lên trước mặt Vũ Sơ Yến. Chỉ trong phút chốc đám Hải binh đã ngã sõng soài ra đất không còn một mống.
Nhìn khuôn mặt dần trở nên hoang mang của Hải Ly, Vũ Sơ Yến lấy trong ngực áo ra một miếng ngọc đặt vào lòng bàn tay đưa lên trước mặt. Miếng ngọc màu trắng hình dáng Hồ Ly đó tự động bay lơ lửng lên không trung, sau đó bốn hàng cổ ngữ từ từ xuất hiện xếp giống như một bài thơ dọc.
Vũ Sơ Yến không biết cổ ngữ, nhưng theo như những gì Tô Mục Dương đã viết thì nó là nội dung của Sơn thần và Hải thần đời trước. Trong thư nói rằng hoà bình của núi và biển được kéo dài vĩnh viễn vô thời hạn. Và Hải thần đã đặt biệt phê duyệt rằng Sơn thần lúc nào cũng có thể đến làm khách tại Hải giới.
Nước cờ này của Vũ Sơ Yến khiến Hải Ly không thể nào lường trước được. Cô ta khẽ cau mày khó chịu, trong lòng âm thầm tính toán kế hoạch để đối phó với kẻ phiền toái này.
Việc đầu tiên của Vũ Sơ Yến khi vào Hải cung là đi đến chỗ hồ Phục Sinh. Hoạ Tí vừa nhìn thấy cô thì không hiểu sao lại nằm phục xuống đất kêu éc éc. Ánh mắt của nó như sợ hãi cầu xin tha mạng. Vũ Sơ Yến không hiểu, cô ngồi xuống bên cạnh Hoạ Tí, đưa tay sờ lên đầu nó rồi nói: "Ta sẽ không làm hại ngươi đâu. Ngược lại nếu ngươi cảm nhận được gì từ anh ấy, làm ơn hãy nói cho ta biết."
Hoạ Tí từ từ cọ cọ đầu vào tay Vũ Sơ Yến, cô cũng nhắm mắt mà cảm nhận. Tuy rằng chỉ ăn may, nhưng cuối cùng cô lại có thể cảm nhận những gì mà Hoạ Tí cảm nhận được. Lạc Trì Ngư vẫn còn sống, hắn vẫn chưa chết. Chu Phục Sinh đang cố gắng chữa trị cho hắn ở đâu đó trong hồ này.
"Cảm tạ biển cả, cảm tạ biển cả."
Vũ Sơ Yến vô thức vui vẻ, cô cũng không biết từ lúc nào đã mặc nhận bản thân chính là vợ của Lạc Trì Ngư. Hoạ Tí vẫn cố cọ cọ để nói với cô rằng cô có một sức mạnh tiềm ẩn, một sức mạnh đáng sợ. Nhưng Vũ Sơ Yến không hề cảm nhận được gì, cô chỉ thấy gần đây tràn đầy sức sống, làm gì cũng rất dễ dàng. Nghe Hoạ Tí nói thế cô mới nhớ ra đám Mị Linh thú vì sao lại đột nhiên đi theo cô, hơn nữa còn nghe lời răm rắp như thế.
Chỉ có điều Vũ Sơ Yến bản tính không được thông minh, cũng không có tham vọng gì, thành ra nghĩ một hồi không hiểu thì trực tiếp bỏ qua.
Gần hồ Phục Sinh thật sự có rất nhiều thứ kì quái cho nên số người lui tới đây thật sự rất ít hoặc không có ai dám đến. Đám Hải binh thị nữ không cần nói, ngay cả Hải Ly và Rùa thần không hiểu sao cũng không đến quấy rầy. Vũ Sơ Yến chỉ ở xung quanh đó, thi thoảng lại vào trong đình ngồi. Thị nữ mỗi ngày đều đem cơm tới đặt lên bàn rồi rời đi nhanh chóng, hoặc nói trắng ra là bọn họ sợ cô còn hơn cả quỷ ở vực Tử Vụ.
Kì lạ là, Vũ Sơ Yến đã ở đây gần mười ngày, đã ngủ trong đình rất nhiều lần nhưng không hề gặp bất cứ thứ gì. Đây có lẽ là khoảng thời gian an nhàn nhất của cô sau bao năm tháng phong ba bão táp. Mặc cho ngoài kia thay đổi lớn đến chừng nào cô cũng không muốn quan tâm. Cứ yên lặng ở đây chờ đợi, đợi một ngày Lạc Trì Ngư quay trở lại.
Hôm nay là ngày thứ ba mươi Vũ Sơ Yến chờ đợi, và không phụ lòng cô, Lạc Trì Ngư đã quay trở lại. Lúc ấy cô đang ngủ gật cạnh Hoạ Tí ở bên hồ Phục Sinh. Lạc Trì Ngư và Chu Phục Sinh ra khỏi hồ. Tuy Lạc Trì Ngư đã hoàn toàn bình phục nhưng Chu Phục Sinh lại không ổn lắm. Hắn vừa ra khỏi hồ đã nhanh chóng đi vào trong đình, tạo một kết giới dày đặc như tổ kén để tự chữa cho mình.
Hoạ Tí nhìn thấy Lạc Trì Ngư ra ngoài thì vui đến nỗi không ngồi yên được mà chạy lòng vòng xung quanh hồ. Ấy vậy mà Vũ Sơ Yến lại có thể ngủ say như chết. Lạc Trì Ngư nhìn thấy mái tóc đã bạc phơ của cô, hắn khẽ cau mày, lòng đau như cắt. Trong lúc hắn không có mặt ở đây, cô đã trải qua những gì?
Lạc Trì Ngư nhẹ nhàng đến cạnh Vũ Sơ Yến, hắn đưa tay vén mớ tóc lụp xụp xuống khuôn mặt cô, dịu dàng nói: "Xin lỗi, ta về muộn rồi!"