Kỷ Vấn Hành đưa Vũ Sơ Yến về vực Tử Vụ. Lúc đi ngang qua đám rừng đầu tiên mà Mị Linh thú ở, tuy rằng mọi thứ đều giống nhau nhưng Vũ Sơ Yến lại không cảm thấy thế. Thấy Vũ Sơ Yến khựng lại, Kỷ Vấn Hành hỏi: "Sao thế?"
"Đây là đâu?"
"Vực Tử Vụ!"
"Không đúng, đây chỉ là mộng trong hồ Phục Sinh. Chẳng qua nó giống với vực Tử Vụ mà thôi."
Vũ Sơ Yến cũng không hiểu vì sao lại có thể cảm nhận được bầu không khí khác thường như thế. Kỷ Vấn Hành dừng chân, bật cười nói: "Vũ Sơ Yến, cô ngày càng khá hơn rồi."
Thấy Vũ Sơ Yến im lặng, Kỷ Vấn Hành nói thêm: "Cho nên cô đừng mơ sẽ trốn về Hải cung được. Cô nên yên phận đi,"chị dâu"."
Kỷ Vấn Hành nhấn mạnh hai từ chị dâu, Vũ Sơ Yến dù sao cũng không nghĩ sẽ trốn về, nên cô cũng không quá để ý.
Lạc Trì Ngư có về làng Vũ Trạch thăm ông Vũ Nhị một lần. Quan hệ của bọn họ được cải thiện rất nhiều. Dân làng không thấy mặt Lạc Trì Ngư, bọn họ vẫn cho rằng vị Hải thần kia trông thật sự rất đáng sợ. Vũ Nhị đã quay về nhà, mọi thứ cũng dần ổn định trở lại. Lạc Trì Ngư không dám nói Vũ Sơ Yến bị giữ lại trong hồ Phục Sinh. Khi được Vũ Nhị hỏi, hắn chỉ nói là cô vẫn đang dưỡng bệnh. Vì không yên tâm mà nhờ hắn về hỏi thăm ông.
Lạc Trì Ngư là thần, hắn xưa nay chỉ được người khác dâng hương cho mà thôi. Nhưng nay hắn lại đến bàn thờ thắp cho Trần Tuyết một nén nhang. Vũ Nhị và Thánh Cô có mặt ở đó cũng một phen kinh hãi, nhưng bọn họ lại có suy nghĩ rằng Vũ Sơ Yến ở Hải cung nhất định được đối xử không tệ. Lạc Trì Ngư tính tình kì lạ, hắn cũng không thèm giải thích về việc hiến tế trinh nữ kia.
Thánh Cô cũng muốn nhân lúc tình hình êm đẹp này hỏi một chút, nhưng bà nghĩ lại chuyện gì qua rồi thì để cho nó qua. Dù sao từ nay cũng không cần phải hiến tế nữa. Chỉ là bà dù có bấm quẻ tính thế nào cũng không thể hiểu được vị Hải thần này. Trước đây lúc hắn còn ở trong ngôi đền kia, bà quả thật đã cảm nhận được mùi hung ác của hắn. Nhưng hiện nay mùi hung ác kia lại không còn nữa, không biết liệu có phải Vũ Sơ Yến đã cảm hoá được hắn hay không.
Lúc Lạc Trì Ngư chuẩn bị về Hải giới, hắn đã cảm nhận được mùi của Tô Mục Dương, sau đó còn thêm một mùi của Xà tộc. Nhưng Lạc Trì Ngư không để tâm lắm, hắn bây giờ vẫn còn hàng tá thứ phải giải quyết, cộng thêm nghiên cứu cách loại sách cổ xem có cách nào cứu Vũ Sơ Yến ra hay không. Vì vậy hắn cũng không định gặp Tô Mục Dương mà đi thẳng về Hải giới.
Ngay lúc này, trăng đã nhô lên cao, dưới ánh trăng xuất hiện một bóng phụ nữ mặc váy đỏ đang đứng trên bờ biển. Cô ta nhìn theo bóng dáng Lạc Trì Ngư rồi cười một cái đầy khinh bỉ. Đúng là loại rắn cái, lẳng lơ thì không ai bằng. Đoán chừng bây giờ cô ta đang mơ tưởng tới cảnh leo lên giường Lạc Trì Ngư. Nghĩ tới cảnh hắn phải cung phụng hầu hạ cô ta như thế nào.
Chỉ sợ một khi Lạc Trì Ngư biết được cô ta đang nghĩ những thứ ghê tởm đó thì hắn sẽ giết cô ta ngay rồi mới giải quyết chuyện quan trọng sau.
"Bẩn thỉu!"
Một giọng nói nho nhã vang lên ở phía sau Giang Vy. Cô ta quay lại, hoá ra trong giọng nói nho nhã ấy chứa đầy miệt thị mà chỉ cần nhìn mặt chính chủ là biết ngay. Tô Mục Dương vẫn là Tô Mục Dương lưng đeo gùi tre trái cây xuống núi cho dân làng. Nhưng bộ dạng thần núi của hắn thật không lẫn đi đâu được.
"Ngươi đọc được suy nghĩ của ta?"
Giang Vy thoáng ngạc nhiên, Tô Mục Dương nói: "Ta đang rất hối hận khi phải nghe thấy những suy nghĩ bẩn thỉu ấy. Xà tộc đúng là giống loài lẳng lơ hạ tiện, từ nay đừng bao giờ đánh đồng với Hồ Ly, nếu không ta sẽ lột sạch da ngươi."
"Tô Mục Dương, ngươi dám nói với ta như thế? Ngươi không biết người chống lưng của ta hiện tại là ai ư?"
Giang Vy không giấu nỗi vẻ tức giận. Trông bộ dạng mắng người mà cũng không quên lẳng lơ kia của Giang Vy, Tô Mục Dương thật sự muốn nôn hết tất cả những thứ trong dạ dày ra ngoài.
"Kỷ Vấn Hành? Nếu như ta sợ hãi bọn chúng thì đã không làm Sơn thần nhiều năm như vậy."
Nhìn vẻ mặt Tô Mục Dương không có vẻ gì là bất ngờ. Giang Vy cảm giác có chút e dè với Sơn thần này. Trước đây khi Tô Mục Dương đuổi Lộc Nhung xà khỏi núi Xuyên Mộc, Giang Vy còn chưa được sinh ra. Nhưng cô ta vẫn ngây thơ cho rằng Tô Mục Dương này như một thư sinh, chắc chắn sẽ rất dễ bắt nạt. Chỉ là nghe qua những chuyện mà hắn đã làm và bộ mặt vô hại đó thì đúng là khiến người khác hoang mang.
Giang Vy lùi lại mấy bước rồi hỏi: "Sơn thần, hôm nay ngài đến tìm ta có việc gì?"
Giang Vy không tự cho mình là thông minh. Chỉ là cô ta biết Tô Mục Dương sẽ không dưng xuất hiện trước mặt cô đâu. Tô Mục Dương vẫn bất động tại chỗ, hắn nói: "Nghe nói ngươi đưa quỷ lên bờ, sau đó giết mẹ của Vũ Sơ Yến?"
Giang Vy đổ mồ hôi lạnh, cô ta nắm chặt bàn tay, cắn môi nói: "Không phải lần này ngài không can thiệp vào sao?"
"Ngươi cho rằng ta thành phế vật rồi? Giang Vy, ngươi nhớ cho kĩ. Trên mảnh đất này là địa bàn của Tô Mục Dương ta, ngươi bò đến đã thắp hương xin phép ta chưa? Ta cho ngươi biết, cho dù ngươi có dựa vào kẻ nào đi nữa, ta muốn giết ngươi cũng sẽ dễ như trở bàn tay."
Tô Mục Dương chậm rãi nói từng chữ, giọng nói đó vẫn vô hại như vậy. Nhưng Giang Vy kia nghe thật sự rất có ý, bởi vì cô ta thật sự đã phạm vào luật, đặt chân lên đất của Sơn thần. Bây giờ cô ta đang rất hối hận vì sao lại lên bờ làm gì để gặp phải Tô Mục Dương kia chứ.
"Cô ta và người phụ nữ ta giết hoàn toàn không có máu mủ gì. Nay cô ta đã nhớ lại tất cả, ngài nghĩ cô ta sẽ báo thù vì một kẻ xa lạ sao?"
Giang Vy cố ý nói ra tin này, mà Tô Mục Dương quả thật thoáng chút giật mình. Nhưng nét mặt ấy của hắn nhanh chóng biến mất, hắn nói: "Ngươi cho rằng ai cũng máu lạnh như Xà tộc các ngươi sao? Cô ấy là một người hiền lành, là con người chảy dòng máu nóng. Còn ngươi, ngươi quả thật là kẻ đáng chết!"
Giang Vy đột nhiên ngã xuống đất, đưa tay ôm ngực nói: "Ngài giết ta đi!"
Giang Vy không biết trong đầu đã bị chập mạch nào lại làm như thế. Tiếc là Tô Mục Dương giờ này cũng không còn thương hoa tiếc ngọc gì nữa. Hắn vốn chỉ định cảnh cáo Giang Vy, nào ngờ cô ta lại càng làm cho hắn bẩn mắt.
"Ta giết ngươi? Giết ngươi thì dễ dàng cho ngươi quá rồi."
Tô Mục Dương nhanh như một cơn gió. Giang Vy còn không kịp nhìn hắn di chuyển đã bị bóp cổ xách hổng chân lên. Lực bóp của Tô Mục Dương chỉ vừa đủ đã khiến Giang Vy tái cả mặt mũi. Khuôn mặt của cô ta vốn đã bị Kỷ Vấn Hành làm rách một đường. Vết rách đó bây giờ để lại sẹo rất đáng sợ, cho dù cô ta có trát bao nhiêu phấn lên thì nhìn gần vẫn sẽ rõ mồn một. Đặc biệt là qua đôi mắt của Tô Mục Dương trong ánh trăng còn trở nên đáng sợ hơn.
Sau khi đợi cho Giang Vy gần tắt thở, Tô Mục Dương mới ném cô ta trở lại xuống đất. Hắn quay đầu nhìn về phía ánh trăng đối diện, lạnh lùng nói: "Vũ Sơ Yến, cô ấy có thù ắt sẽ trả. Nếu như ngươi đã giết người thân của cô ấy, hãy để cô ấy đích thân giết ngươi. Như vậy thì mối hận trong lòng của cô ấy mới được xoá bỏ."
Giang Vy bưng cổ, hít thở khó khăn, vừa định kiếm đường bò đi thì Tô Mục Dương bất ngờ quay lại. Giang Vy trừng hai mắt, ho lấy ho để rồi nói: "Tô Mục Dương, ngươi thì là cái thá gì mà nói thay cho cô ta? Ngươi cũng không có tư cách gì để trả thù giúp cô ta. Chẳng phải đêm đó cô ta quỳ thấu tận trời xanh cầu xin ngươi ra tay giúp mẹ của cô ta, nhưng ngươi lại hai tay ôm hai người đẹp bỏ mặc cô ta sao?"
"Để ngươi nói được đúng là một sai lầm của thần thánh."
Giang Vy vừa nghe Tô Mục Dương nói như thế thì cô ta đột nhiên trợn to hai mắt nhìn chiếc lưỡi dài của mình đang nằm dưới đất. Máu me không ngừng tuôn xuống, cô ta ú ớ trong cổ họng, hoảng sợ nhìn Tô Mục Dương. Lời đồn Sơn thần lột da mặt của Vũ Sơ Yến thật sự để đưa cho cô dâu Hải thần, cô ta còn tưởng chỉ là bịa đặt. Hôm nay mới được chứng kiến, vị Sơn thần vô hại ngày ngày mang gùi tre trái cây xuống núi cho dân làng lại cắt lưỡi kẻ khác không chớp mắt.
Mặt trăng vừa khuất bóng qua ngọn cây nghiên xuống mặt biển, Tô Mục Dương yên lặng mang gùi tre trên vai, cất bước đi về phía chân núi. Tô Mục Dương là một kẻ như thế, ở hắn vui buồn đều không thể thấy được. Vẻ ngoài của hắn như một thư sinh thời xưa bước ra từ trong sách, nhưng nội tâm của hắn không ai có thể dò đoán được.