Thánh Cô! Đúng rồi, Thánh Cô nhất định sẽ tin lời cô nói. Vũ Sơ Yến không màn tới quần áo xộc xệch, tay chân rách rưới mà một mạch chạy tới điện của Thánh Cô đang ở. May mắn thay, cô vừa tới cửa đã gặp được bà đang chống gậy đứng đó như thể đang chờ cô tới.
Vũ Sơ Yến vui mừng đến chảy cả nước mắt, cô cảm thấy cuối cùng cũng với được cọng rơm giữa dòng nước siết.
"Cô làm sao vậy?"
Vũ Sơ Yến ngã quỵ xuống ở bật thềm thứ hai, cô ngẩng đầu nhìn Thánh Cô đang hỏi. Bà ta đi xuống, đưa tay đỡ lấy cô.
"Thưa Thánh Cô, người có cách nào giúp được con không?"
Vũ Sơ Yến không hề muốn khóc, nhưng nước mắt tự động chảy xuống. Không lẽ nào khổ chủ lại yếu đuối tới như vậy ư. Nhưng như thế lại may mắn có thể làm động lòng Thánh Cô, bà nói: "Cô muốn ta giúp điều gì? Có phải cô đã bị thứ gì ám rồi hay không?"
Vũ Sơ Yến còn cảm thấy Thánh Cô này đúng là có đạo hạnh cao. Vũ Sơ Yến kể một mạch đầu đuôi câu chuyện cho Thánh Cô, kết quả lại bị bà ta sai người tống cô vào đền Hải thần. Vũ Sơ Yến thất điên bát đảo, bất lực nhìn cánh cửa đền đang từ từ mở ra đón mình. Cô liều mạng vùng vẫy, ra sức cầu xin nhưng vô vọng.
Thánh Cô kia giờ đã từ từ biến thành một người đàn ông lạ lẫm, hắn đang nở một nụ cười quái dị, vẫy tay với cô từ bên ngoài. Nhìn cánh cửa đền dần dần đóng lại, trái tim Vũ Sơ Yến như chùn xuống tận đáy đại dương. Cô chạy vụt ra, ra sức đập vào cánh cửa với hy vọng cánh cửa sẽ mở ra cho cô như lần trước. Nhưng không, cánh cửa lạnh lẽo nặng nề ấy như một tảng đá đè cô, nặng nề đến không thể thở được.
Đột nhiên như có một thứ gì đó quấn vào cổ chân cô kéo vào trong. Vũ Sơ Yến bị lôi xềnh xệch, ngang qua bức tượng Thuồng Luồng, cô ra sức nắm lấy một góc tượng.
"Các người rốt cuộc là ai, sao lại giả dạng Thánh Cô?"
Không có ai đáp lại câu hỏi của Vũ Sơ Yến, chỉ có lực kéo kia càng lúc càng mạnh hơn. Vút một cái đã bị kéo vào sâu hun hút bên trong, cô bị đè ép lên vách tường. Ngay lúc này, mấy ngọn nến trong đền đột nhiên cháy lên. Trong ánh sáng le lói của ngọn nến, Vũ Sơ Yến nhìn thấy gần hết khung cảnh bên trong ngôi đền.
Hai bức tượng rùa đỏ bên cạnh tượng Thuồng Luồng giờ này đang phát sáng lên, cô có thể cảm nhận được có thứ gì đó bay qua bay lại, sinh động vô cùng. Hai luồng sáng từ tượng rùa bay lên, sau đó bay xung quanh tượng Thuồng Luồng. Đây chẳng lẽ là đang canh giữ sao?
Máu màu xanh nhạt kia ướt đẫm dưới sàn nhà từ chỗ tượng Thuồng Luồng kéo dài đến chỗ cô. Vũ Sơ Yến nhìn lên tường, cô bị doạ giật mình bởi những bức tượng có hình thù dữ tợn. Không giống như tượng thần mà giống như quỷ tượng hơn. Những bức tượng ấy đa phần đều là thân người đầu thú, số ít còn lại là đầu người thân thú.
Nhìn kĩ, những con thú đó hầu như đều là những loài biết bơi và ở dưới nước. Lẽ nào đây là binh lính của Hải giới ư? Vũ Sơ Yến tuy rằng rất sợ nhưng đầu óc cô cứ ép cô phải quan sát thật kĩ. Kì thật, nếu nhìn kĩ một chút sẽ những bức tượng kia trông có vẻ bình thường nhưng là đang bị giam giữ.
Cho đến lúc đã ngạt thở đến nơi thì Vũ Sơ Yến mới thôi tò mò. Cô lấy hai tay bưng cổ mình, hai chân ra sức giãy giụa, khàn khàn trong cổ họng nói: "Các người muốn gì, các người muốn gì ta cũng sẽ đưa cho các người."
"Dối trá, người phụ nữ dối trá!"
Giọng nói này nghe quen quá, là Hải thần. Vũ Sơ Yến bị bóp cổ đến mụ mị, cô khó nhọc nói: "Ta dối trá điều gì?"
"Ngươi nói ngươi không có Vẫn ngọc, nhưng ngươi lại muốn đưa nó cho con cá quái thai kia."
Cá quái thai là ai? Vũ Sơ Yến cật lực nghĩ một lúc mới nhớ ra. Chắc chắn là người đàn ông được gọi là Dị Bạch kia. Cô ra sức lắc đầu, trợn ngược hai mắt nói: "Còn chẳng phải ta muốn cứu ông hay sao. Nếu như ban đầu ông nói chuyện với ta tử tế thì ta sẽ đưa cho ông thôi."
"Trợn mắt nói dối, ta bóp chết ngươi."
Giọng nói kia chừng như rất giận dữ, lực siết cổ Vũ Sơ Yến cũng trở nên mạnh thêm. Vũ Sơ Yến sắp không xong, cô nghiến răng, xuôi tay nói: "Được rồi, vậy ông giết ta đi. Đừng hành hạ ta như thế này nữa."
Cô nhắm mắt, không hiểu sao trên khoé mắt lại có một giọt nước mắt rơi xuống. Trong lòng cô lúc này thay vì oán hận tuyệt vọng thì lại cảm thấy đau lòng. Đột nhiên lực bóp trên cổ cô được nới lỏng, sau đó thả cô rơi xuống đất. Giống như được tiếp hơi, phút trước Vũ Sơ Yến còn đau lòng không thôi thì phút sau cô đã có ý nghĩ bỏ chạy.
Cô bưng cổ ho khan mấy cái, sau đó lồm cồm đứng dậy mà chạy. Phía sau lưng có tiếng rục rịch đuổi theo, Vũ Sơ Yến sởn cả tóc gáy. Dù sao trong khung cảnh này không có một ai, chỉ có những bức quỷ tượng mà lại nghe như có tiếng bò trườn thì chẳng phải quá đáng sợ rồi sao.
"Đúng là một người phụ nữ dối trá!"
Sau tiếng tức giận ấy, Vũ Sơ Yến còn chưa chạm được cánh cửa đã bị quật thẳng xuống đất. Lúc này cô cảm thấy có thứ gì đó mờ ảo đang áp sát vào mặt mình. Lúc ẩn lúc hiện, như thể là cái đầu Thuồng Luồng giống bức tượng kia. Vũ Sơ Yến thần hồn điên đảo, la hét vang vọng cả ngôi đền.
Tuy rằng không thể chạm tới nhưng cô vẫn cố gắng vùng vẫy, đưa tay đánh về không trung trước mặt. Sau khi quơ mấy cái, cánh tay trái của cô đột nhiên bị giữ lại, giọng nói ấy vang lên: "Sao ngươi có được thứ này, nói mau."
Chiếc vòng ngọc vốn đã biến mất lúc cô lên bờ bây giờ lại xuất hiện. Vũ Sơ Yến vẫn lắc đầu lia lịa tránh né, cô nói: "Tôi không biết, tôi không biết làm sao lại có nó."
"Thứ thấp hèn như ngươi mà lại dám đeo vòng tay của Hải mẫu. Đáng chết!"
Lạc Trì Ngư trăm nghĩ vạn nghĩ cũng không thể chấp nhận được sự thật rằng cô dâu tương lai của hắn lại là một con người. Trên đời này, hắn hận nhất là con người. Vũ Sơ Yến cắn chặt môi nói: "Thứ gì của ông, ông đều lấy hết đi. Sau đó tha cho tôi một con đường sống có được không?"
"Của ta? Ngươi cũng là của ta, ta muốn ngươi chết ngươi không thể sống."
Nghe đến đây, Vũ Sơ Yến không khỏi ngẫm lại lời của Dị Bạch kia nói. Hình như lúc đó không hẳn câu nào cũng là dối trá. Chẳng lẽ mạng của cô đến đây cứ thế mà kết thúc sao. Không thể nào, cô vẫn còn rất nhiều thứ chưa làm, còn rất nhiều điều chưa nói. Tô Mục Dương...
Đúng rồi! Sơn thần, là Sơn thần trước đây đã cứu cô. Liệu bây giờ ông ấy có cứu cô lần nữa hay không?
Không nghĩ nhiều được như thế, thân xác cô bây giờ như đã bị Hải thần nghiền nát. Đau đớn, thống khổ và tuyệt vọng. Trong vô thức, Vũ Sơ Yến hét lên: "Sơn thần, cứu ta với!"
Sau khi Vũ Sơ Yến từ vực Tử Vụ lên bờ, một con sóc đã đi báo tin cho Tô Mục Dương. Nhưng tiếc là hắn còn chưa kịp xuống núi thì Vũ Sơ Yến đã bị binh lính của Hải thần bắt đi. Lúc Tô Mục Dương đến điện Thánh Cô, bà ta đã bị đánh ngất phía sau hương đường. Tô Mục Dương quên luôn cả việc giả dạng, hắn chạy tới đỡ Thánh Cô. Sau khi cho Thánh Cô uống một viên thuốc gì đó, không lâu sau bà ta đã tỉnh lại.
Tô Mục Dương chỉ ngửi được mùi hương của Vũ Sơ Yến đến đền Thánh Cô, tại bậc thềm thứ hai thì đã hoàn toàn biến mất không dấu vết. Bởi vì bất lực cho nên buộc phải hỏi Thánh Cô, xem bà có biết điều gì đó hay không.
Sau khi tỉnh lại, Thánh Cô đột nhiên hai mắt đỏ ngầu, rung rẩy nói: "Hải thần, Hải thần bắt người."
"Lạc Trì Ngư? Bà có biết Hải thần bắt cô ấy đi về hướng nào không?"
Tô Mục Dương có chút kích động, Thánh Cô níu lấy cánh tay hắn, hô hấp có chút khó khăn nói: "Đền Hải thần! Ta biết ông ta ở trong đền Hải thần. Nhưng đạo hạnh ta có hạn, không thể biết nhiều hơn được nữa. Cậu Tô, ta biết cậu không phải người thường, lại có giao tình tốt với cô gái đó. Xin cậu, hãy đi cứu cô gái đáng thương đó đi."
Không biết vì âm thanh của Vũ Sơ Yến rất tốt, tiếng kêu cứu của cô vang vọng đến bên ngoài đền hay là tai của Tô Mục Dương thính. Lúc hắn vừa tới đó cũng vừa vặn nghe Vũ Sơ Yến kêu cứu. Sau hai cú đạp cửa không thành, Tô Mục Dương biến ra cây quạt màu trắng, hắn xoay ngược quạt, chẻ vào cánh cửa một cú. Choảng một tiếng lớn, mặt đất như thể muốn rung chuyển. Có lẽ là do đã chạm vào kết giới nên mới như thế, cánh cửa sắt lạnh lẽo kia giờ phút này đã cọt kẹt mở ra.