Vũ Sơ Yến cứ đi theo cái bóng kia, đi mãi một lát vẫn chưa thấy tới chỗ ra ngoài. Cảnh vật xung quanh dường như không hề thay đổi. Vũ Sơ Yến đã bắt đầu nghi ngờ, cô dừng lại quan sát. Cái bóng kia đi mà cứ như không đi, nói thẳng ra chính là cô đang ảo giác cái bóng đang đi. Vậy cô thì sao, có phải cô cũng không hề bước đi hay không?
Vũ Sơ Yến lén nhìn xuống chân rồi bước đi, đúng là như vậy, cô chỉ toàn bước ở tại chỗ. Hiện tại Vũ Sơ Yến chẳng dám nhìn lên, bởi vì cô cảm thấy thật sự có vấn đề rồi.
"Cô chủ!"
Một giọng nói vang lên bên tai, giọng nói này nghe quen quá, là giọng của Lan. Nhưng Lan...
"Cô chủ, sao thế?"
Vũ Sơ Yến nghe như có ai đó đang thổi vào tai cô lành lạnh, lúc này thật sự không thể không ngẩng mặt lên. Nhưng cô cũng không phải lần đầu gặp chuyện này, vì vậy đã chuẩn bị hết tất cả những chuyện có thể xảy ra. Nhưng không, là Lan bằng xương bằng thịt không chút thương tích nào.
Lan bật cười nhìn cô, nhưng sao nụ cười kia lại trông quái dị như thế. Thấy Vũ Sơ Yến sượng mặt, Lan ra vẻ hờn dỗi nói: "Cô chủ, cô không cần em nữa sao?"
"Sao có thể, em là người thân của ta kia mà."
Vũ Sơ Yến dù không biết tình hình nhưng cũng cố gắng vuốt ve Lan. Chỉ là dường như cô không thể giấu đi nét sợ hãi trên đôi mắt mình. Lan đột nhiên gầm gừ lên nói: "Nói dối, đám người nhà giàu các người toàn nói dối."
"Ta không nói dối em, những gì ta nói đều là thật lòng..."
Vũ Sơ Yến còn chưa nói hết đã bị Lan đưa tay bóp cổ cô. Đôi mắt nó ánh lên tia lửa cháy phừng phừng sau đó máu tràn từ khoé mắt ra ngoài. Cái miệng nó từ từ tạo thành một nụ cười rồi khoé môi chậm rãi rách ra tận mang tai, để lộ những cái răng nhọn hoắc. Lan đẩy Vũ Sơ Yến ngã phịch xuống đất, nó bắt đầu nhổ tóc trên đầu xuống rồi đan lại thành một cây gậy mà chĩa vào cô: "Dối trá, ngươi đã bỏ mặc để bọn chúng giết ta. Sau đó ngươi còn không trả thù cho ta mà dám sống cuộc sống vui vẻ."
Vũ Sơ Yến nhìn cái đầu lỏm chỏm lỗ của Lan. Những chỗ Lan bứt tóc xuống giờ đang rỉ máu trông rất kinh dị. Cô nuốt khan một cái, trân trối nhìn cây gậy tóc mà nói: "Lan, tỉnh lại đi. Ta không bỏ mặc cho bọn chúng giết em. Mẹ ta cũng đã chết rồi, mà chính bản thân ta cũng đã bị đâm một nhát. Ta hận, ta chỉ hận không thể tự tay giết cô ta để báo thù cho hai người."
Vũ Sơ Yến càng nói càng hăng, cô thật sự vẫn còn canh cánh trong lòng việc Lan và mẹ cô bị giết. Ngoài cô ra có lẽ sẽ không có ai hiểu được nỗi phẫn uất lúc đó cô nhờ Lạc Trì Ngư giết Giang Vy. Cảm giác bất lực và đau đớn tột cùng ấy. Ngay lúc này, Lan đột nhiên biến trở lại thành hình dáng ban đầu, nó ngồi xổm xuống đỡ Vũ Sơ Yến, mếu máo nói: "Cô chủ, em biết cô đối xử với em rất tốt. Cuộc đời này nếu như được chết thay cho cô chủ em đã mãn nguyện rồi."
Vũ Sơ Yến nhớ đến bao lâu nay Lan luôn vì cô mà làm cái này cái kia, giờ lại phải chết oan chết ức vì cô. Trước khi Lan chết, cô vẫn chưa kịp nói từ biệt, hiện tại có cơ hội phải nói lời từ biệt đàng hoàng. Cô đưa tay ra, chậm rãi ôm Lan vào lòng. Lúc đầu Lan cũng đã vòng tay ôm cô, nhưng chỉ mấy giây sau, cô cảm thấy cái thứ ôm cô không còn là Lan nữa.
"Lan, tạm biệt!"
Vũ Sơ Yến nhắm chặt đôi mắt, cô đang kêu gọi Hải binh từ vòng ngọc thì đột nhiên bản thân lại như đang rơi từ trên cao xuống.
"Sơ Yến!"
Lạc Trì Ngư với tay vào hư không trước mặt rồi choàng tỉnh dậy. Trong giấc mơ, hắn nhìn thấy Vũ Sơ Yến rơi từ trên vách núi cao xuống, nhưng hắn không thể đỡ được cô.
"Người đâu? Lão Rùa?"
Lạc Trì Ngư ngồi bật dậy gọi người, trong căn phòng của hắn bây giờ đang im lìm không có một bóng người nào. Hắn lại gọi một lần nữa, vẫn không có ai hồi đáp. Hắn xuống giường đi xung quanh xem xét, căn phòng hắn đang ở bây giờ có chút cảm giác không giống lắm. Đột nhiên lúc này bên ngoài có tiếng gọi hắn: "Trì Ngư, con đang ở đâu?"
Giọng nói này...
Lạc Trì Ngư quay đầu lại, phản ứng đầu tiên của hắn là rơi nước mắt trong vô thức. Diệp Lam, mẹ của hắn đang đứng trước cửa phòng, trên tay bưng một mâm đồ ăn. Diệp Lam mặc một bộ quần áo tơ lụa màu đỏ, tai treo trang sức hình dáng vây Thuồng Luồng. Dung mạo bà rất nổi bật, xinh đẹp kiêu sa mà phúc hậu, thần thái cũng vô cùng xuất chúng, ra dáng một Hải mẫu.
Lạc Trì Ngư vui mừng đến độ muốn nhảy lên. Diệp Lam mất lúc hắn chỉ mới năm tuổi, hắn cả đời này nhớ nhung nhất chính là mẹ của hắn. Nhưng đột nhiên hắn lại lùi về sau mấy bước, Diệp Lam thấy thế vội đi tới, bà nói: "Trì Ngư, con làm sao thế, mau qua đây ăn cháo đi."
"Bà không phải là mẹ ta!"
Lạc Trì Ngư càng lùi bước, hắn trong lòng cho dù vui mừng nhưng ngoài mặt lại rất cảnh giác nói. Diệp Lam nở một nụ cười hiền hậu, nghiên đầu nhìn Lạc Trì Ngư nói: "Trì Ngư, con làm sao thế? Ta chính là mẹ của con đây."
"Bà không phải! Mẹ của ta đã mất lâu rồi, bà không phải là mẹ của ta."
Lạc Trì Ngư lắc đầu chối bỏ. Hắn là thần, hắn không thể nào bị mê hoặc bởi những thứ này. Mẹ hắn đã mất rồi, trên đời này không có thứ gì có thể khiến người ta chết đi sống lại được. Hắn quay sang, dùng ánh mắt đầy sát khí nói: "Ma quỷ phương nào lại dám xâm nhập vào Hải giới, ta giết ngươi."
Diệp Lam vẫn không hề nao núng, vẫn bình tĩnh hệt như lúc bà còn sống. Cho đến lúc gậy xương cá trên tay Lạc Trì Ngư chĩa đến yết hầu, bà vẫn bình tĩnh vô hại như vậy. Lạc Trì Ngư thấy Diệp Lam không nhúc nhích, tức thì giật mình rút gậy về.
Không biết mâm đồ ăn trên tay Diệp Lam đã đi đâu mất, ngay lúc này bà chậm rãi đưa tay về phía Lạc Trì Ngư. Thấy hắn không còn hung hăng muốn đánh nhau bà tới khẽ chạm vào má hắn. Trong đôi mắt của Diệp Lam ngay lúc này đau xót vô cùng chân thật, bà buồn bã nói: "Con trai của mẹ, sao lại biến thành nông nỗi này?"
Phải, Lạc Trì Ngư từ khi sinh ra đã vô cùng xinh đẹp, mang trong mình nửa dòng máu Hồ Ly v, zà Hải tộc tốt đẹp cao quý nhất. Nhưng vì sao hắn lại biến thành bộ dạng như bây giờ? Tuy rằng không quá khó coi, nhưng hắn chỉ còn lại một phần mười của dáng vẻ ban đầu.
Lạc Trì Ngư hít sâu một hơi, hắn dù ham muốn cảm giác được mẹ hắn yêu thương đến đâu thì nỗi oán hận trong lòng cũng không thể xoá được. Hắn rất giỏi che giấu cảm xúc, chỉ trong chớp mắt đã che đậy hết bi thương vào trong. Bây giờ chỉ còn lại ánh mắt đầy nghi kị, hắn lạnh lùng nói: "Đúng vậy! Chính tại vì bà đã khiến ta thành ra nông nỗi này. Chính bởi vì bà nên ta phải mang hình dạng người người sợ hãi xa lánh như thế. Ta hận bà, ta hận bà."
Lạc Trì Ngư gạt tay Diệp Lam ra, sau đó đi qua chỗ khác. Tay của Diệp Lam rơi vào hư không, bà bật khóc, nghẹn ngào nói: "Trì Ngư, mẹ xin lỗi con."
Lạc Trì Ngư bước chân khựng lại, khung cảnh của quá khứ hiện ra rõ mồn một trước mắt. Sau khi Diệp Lam bị Phệ Giả thú giết, Lạc Trì Ngư trốn trong góc phòng khóc rất nhiều ngày. Không lâu sau đó, Hải giới len lén truyền tai nhau về mối quan hệ của Hải thần và Vũ Côn tộc mẫu Kỷ Phương Cơ. Tin tức vẫn còn đang nóng hổi, hắn đã lại nhận thêm một tin sét đánh, người phụ nữ đó mang thai.
Ba năm sau, Kỷ Phương Cơ sinh ra một đứa con trai, là con của Hải thần, em trai của hắn. Tuy rằng Hải thần chưa từng thừa nhận đứa con đó, cũng không cưới Kỷ Phương Cơ về. Nhưng lời đồn ác ý luôn là con dao hai lưỡi giết chết người khác. Kể từ lúc đó cả Hải giới đều xì xào bàn tán sau lưng Lạc Trì Ngư. Nói hắn đáng đời có người mẹ là một nửa con người nên chẳng có chút dị năng nào. Là Hải mẫu mà lại dễ dàng bị người ta giết chết như vậy. Để hắn bơ vơ không có mẹ chăm sóc, sau này chỉ sợ địa vị của hắn ở Hải giới sẽ không trụ được lâu.
Kể từ lúc đó, Lạc Trì Ngư đã chịu không ít lời dèm pha bàn tán. Hắn tự nhốt mình trong phòng, từ chối gặp cha hắn. Hắn không ăn không ngủ, từ từ thân thể héo mòn, trở nên xấu xí đi. Chính vì như vậy hắn đã bắt đầu có khúc mắt với mẹ hắn, hắn căm ghét con người. Từ một đứa trẻ hoạt bát đánh yêu xinh đẹp trở thành một người khó gần gũi, tính khí khó chịu.