Ngay lúc này, Vũ Sơ Yến muốn kêu cứu cũng không kêu được. Thứ trong miệng khiến cô vô cùng tởm lợm nhưng lại không thể nôn ra. Vẫn ngọc cái quái gì chứ, nếu có thì cô đã đem trả cho hắn rồi, không đợi bị ngược đãi như thế này đâu.
"Vẫn ngọc, trả vẫn ngọc lại cho ta!"
Lại tới nữa, Vũ Sơ Yến nhìn chằm chằm vào không trung lại không thấy thứ gì ngoài những vệt máu xanh kia. Và ngay lúc này đây cô phát hiện hình như vệt máu đó đang muốn chui vào bụng mình. Cô dùng hết sức bình sinh, nặng nhọc lấy hai tay bụm miệng lại.
Một tiếng choảng vang lên, tấm gương trên tủ quần áo vỡ toang. Vũ Sơ Yến không biết là vật gì đã gây ra, nhưng thứ trong miệng cô giờ đã không còn nữa. Nhìn những vệt máu đang loay hoay dưới đất cô mới nhận ra là nó kí sinh trên tấm gương. Bây giờ gương đã vỡ, có lẽ nó đã yếu đi vì bơ vơ, nhân cơ hội này phải mau chạy thôi.
Vũ Sơ Yến thần tốc chạy ra cửa, chỉ nghe vọng lại bên trong giọng nói đó: "Sơn thần, ngươi to gan lắm rồi!"
Bước chân Vũ Sơ Yến dừng lại trong chốc lát. Sơn thần ư, là ông ta đã cứu cô lần nữa sao?
Nhưng cô cũng không ngốc như thế, không thể dừng lại ngay lúc này được. Người ăn kẻ ở trong nhà đều đã đi ngủ hết, cô đẩy cửa lớn ra ngoài, ngoài sân tối đen như mực. Quay lại nhìn vào trong nhà, tuy rằng rất sáng nhưng lại có thứ đáng sợ bên trong đó. Nếu như Sơn thần đã cứu cô, vậy ông ta nhất định sẽ giúp cô đến cùng. Trước tiên cứ chạy đi đã rồi tính.
Dù sao trước đây khi còn là Tô Lệ Á, cô cũng đã sống trong chân núi tối mịch một thời gian dài. Nếu như không phải gặp mấy thứ yêu ma quỷ quái kia, cô căn bản không hề sợ hãi loại bóng tối này. Vũ Sơ Yến tay không đèn đuốc, chân trần một lèo bán mạng chạy về phía chân núi cuối làng. Lúc chạy qua hai ngôi đền, cô vẫn không quên ghé mắt nhìn vào. Lễ tế bái trăng hạ huyền đã tan từ lâu, nơi đó bây giờ tối tăm lạnh lẽo.
"A!"
Vũ Sơ Yến va vào ai đó, cô loạng choạng sắp ngã thì được một bàn tay ấm áp đỡ mình.
Tô Mục Dương! Anh ta mang trên lưng một cái gùi tre, một tay cầm đèn đá, một tay đỡ Vũ Sơ Yến. Vũ Sơ Yến gặp lại anh ta, vui mừng đến muốn nhảy lên nhưng nhớ ra thân phận mình giờ đã khác. Thấy cô lúng túng, Tô Mục Dương lễ độ hỏi: "Cô Vũ, sao cô lại ra ngoài vào lúc tối muộn thế này. Người hầu của cô đâu?"
Vũ Sơ Yến đần ra mấy giây, sau đó lập tức ngã uỳnh xuống đất. Tô Mục Dương giật mình, vội tháo gùi tre rồi ngồi xuống xem cô. Vũ Sơ Yến mặt tròn mặt méo, phải mau tìm cách mới được. Tô Mục Dương này thành thật quá đáng, anh ta nhất định sẽ không đưa theo một cô gái về nhà đâu, đằng này lại là cô chủ nhỏ của phú hộ nữa chứ. Anh ta thật thà chứ đâu có bị ngu, nào đâu đã muốn ngày mai xác mình bị trôi sông đâu.
Vũ Sơ Yến chỉ muốn ngã xuống để kéo dài thời gian thôi. Nhưng khi ngọn đèn trên tay của Tô Mục Dương soi đến mới thấy hai bàn chân trắng noãn của cô giờ đã rướm máu đỏ tươi rồi. Lúc nãy chạy bán mạng nên không cảm thấy gì, bây giờ mới thấy đau rát kinh khủng. Trên mặt Tô Mục Dương xuất hiện một tia lo lắng, dù chỉ là thoáng qua dưới ánh đèn lờ mờ rồi thôi.
"Đừng động đậy, sẽ khiến vết thương nặng thêm!"
Thấy Vũ Sơ Yến muốn đứng dậy, Tô Mục Dương vừa nói vừa ấn cô trở xuống, sau đó lấy trong gùi tre ra mấy nhánh cỏ. Tô Mục Dương lúc này hệt như một thầy thuốc, thuần thục đem cỏ dùng tay nghiền nát rồi đắp tạm lên hai bàn chân của cô.
"Vết thương này vẫn cần phải rửa sạch, nếu không sẽ bị nhiễm trùng, rất nguy hiểm. Cô Vũ, tôi đưa cô về nhà nhé?"
Vũ Sơ Yến vẫn còn thần hồn lâng lâng nhìn Tô Mục Dương đắp vết thương cho mình. Sau khi nghe hắn nói thì giật mình lắc đầu lia lịa. Thấy Tô Mục Dương hoang mang nhìn mình, cô cười khổ nói: "Chuyện là thế này, Thánh Cô có dặn tôi phải lên núi tối nay để hái một loại cỏ. Loại cỏ này chỉ dùng được khi đang tắm sương mà thôi."
Vũ Sơ Yến nói xong, len lén thở phào một cái. Tô Mục Dương sắc mặt không thay đổi lắm, hắn nhướn mày nhìn lên núi rồi nói: "Nguy hiểm như vậy, ông bà Vũ chịu để cô đi một mình sao?"
"Thiên cơ bất khả lộ! Tóm lại cảm ơn anh đã giúp đỡ. Ngày khác sẽ nhắn lại với cha mẹ báo đáp anh."
Vũ Sơ Yến dù đang tiếc rẻ cơ hội nhưng vẫn phải tỏ ra mình là gái nhà lành, vội vàng cực khổ đứng dậy. Tô Mục Dương đỡ cô, sau đó có hơi ngập ngừng nói: "Nếu cô Vũ không chê, tôi có thể đi cùng cô lên núi, như vậy cũng an toàn hơn."
Vũ Sơ Yến cười trộm trong lòng, bên ngoài ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Vậy... cảm ơn anh!"
Vũ Sơ Yến hận không thể nhảy tót lên lưng Tô Mục Dương để hắn cõng cô. Hai người đỡ nhau một hồi lâu, cuối cùng cũng đến lưng chừng núi, nơi ở của Tô Mục Dương. Đương nhiên cũng không thể cô nam quả nữ ở chung một phòng. Tô Mục Dương dù có thật thà đến đâu thì cũng biết hào phóng với phụ nữ. Sau khi giúp cô xử lý vết thương xong cuôi, hắn dọn sạch giường cho cô nghỉ tạm, còn mình ra ngoài dựng liều mà ngủ.
Vũ Sơ Yến kì thật đã tạo ra một lời nói dối trơn tru, nói không chớp mắt. Cô nào có bị Thánh Cô sai đi hái cỏ hái hoa gì đâu. Thánh Cô bà ta cũng không tới nổi điên mà sai cô lên núi nửa đêm. Trước nay biển và núi luôn không xâm phạm nhau. Vũ Sơ Yến đã vào được đền Hải thần trăm năm không ai vào được, bà ta còn không dại mà sai cô đi lên núi.
Nhìn Tô Mục Dương dựng xong lều lá và chui vào trong ngủ, Vũ Sơ Yến mới thổi đèn rồi mới trèo lên giường ngủ. Nào ngờ vừa mới ngồi lên giường, cô đã cảm giác có ai đó kéo cô nằm xuống. Xung quanh ẩm ướt lạ thường, cô lấy tay sờ soạng, đây tuyệt đối không phải là thứ máu kia.
Nước...
Giống nước nhưng lại nhầy nhụa kinh tởm, cảm giác có một con rắn to xác người đầy nhầy nhụa đã từng trườn qua cái giường này.
"Tô..."
Vũ Sơ Yến muốn gọi tên Tô Mục Dương nhưng cô đã vội vã lấy tay bụm miệng. Loại chuyện này của chính bản thân cô tạo ra, tuyệt đối không được làm liên lụy đến hắn. Cô bụm chặt miệng, chậm rãi quay đầu nhìn về cái thứ đang nhúc nhích sau lưng mình. Cho dù trong đêm tối nhưng cô vẫn nhìn thấy một con rắn to bằng thân người, trên đầu nó mọc thêm một cái sừng như sừng hưu đang chĩa đầu về phía mình.
Ngay lúc này, Tô Mục Dương tung cửa đi vào, không đợi Vũ Sơ Yến quay lại thì đã tương vào gáy cô một cú. Cú đánh chuẩn xác đến không thể chuẩn xác hơn, Vũ Sơ Yến ngay tức khắc mềm oặt người ngất xĩu trên tay hắn. Nhưng con rắn kì dị kia đã sớm biến mất trước khi Tô Mục Dương nhìn thấy nó.
Tô Mục Dương ôm Vũ Sơ Yến khỏi giường, dõi đôi mắt lúc này đã đỏ ngầu lên sáng rực trong đêm tối mà cất giọng lạnh lùng: "Kẻ nào to gan, dám làm loạn ở núi Xuyên Mộc?"
"Sơn thần, ngươi cướp đồ tế của ta đến cùng phải không?"
Tiếng đàn ông vọng lại trả lời, tiếng nói vang vang khắp phòng không thể xác định phương hướng. Tuy rằng giọng nói kia hệt như giọng của Hải thần, nhưng Tô Mục Dương là ai, hắn chán ghét cười khẩy rồi nói: "Ngươi mà cũng đòi so với Lạc Trì Ngư ư? Dù cho ngươi có giả giọng của hắn thì mùi hôi tanh của loài xà tinh trên người ngươi vẫn không thể che giấu được."
Tô Mục Dương vừa mới dứt lời, hắn một tay ôm Vũ Sơ Yến, một tay hướng về khoảng không trong phòng bóp một cái. Nghe thấy tiếng như tiếng rắn kêu "xà xà" nghèn nghẹn trong cổ họng. Thoáng cái, một con rắn to bằng thân người, đầu mọc sừng hưu, toàn thân màu xám đen hiện ra. Nó đã bị Tô Mục Dương bóp cổ, hình ảnh con rắn đang lè lưỡi kêu "xà xà" phản chiếu trong đôi mắt đỏ rực của Tô Mục Dương.
"Tô Mục Dương, ngươi quả thật là khướu giác nhạy bén!"
Con rắn có vẻ không phục cho lắm, nó cho rằng bản thân đã nhầy nhụa bò xung quanh căn phòng này rồi mà. Tô Mục Dương khẽ lắc đầu ghê tởm rồi nói: "Ngươi không biết loài Hồ Ly có khướu giác nhạy bén thế nào ư? Nên ngươi đừng có bò vào phòng ta làm ta buồn nôn như thế nữa."
Loài rắn này tên là Lộc Nhung Xà, là chỉ cho việc nó mọc được sừng hưu. Trước đây chủng loài nó sinh sống ở trên núi Xuyên Mộc, dưới trướng của Sơn thần. Nhưng cho dù có sống với thần núi hiền lành thế nào thì bản chất loài rắn không thể nào thay đổi được. Chúng giết hại các loài khác sinh sống trên núi, còn có mùi hôi tanh vô cùng kinh khủng.
Không biết bọn chúng đã tu luyện loại tà thuật hay ăn thứ gì mà lại hôi tanh tới như vậy. Vốn dĩ là rắn thần nhưng lại không giữ giới luật, cuối cùng bị thần núi đuổi khỏi Xuyên Mộc. Lộc Nhung Xà từ đó lặn lội xuống biển sống nương nhờ Hải thần, biến thành xà tinh.
"Tô Mục Dương, ngươi dám cướp cô dâu của Hải thần, hắn nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu!"
Con rắn vẫn cố nói, bằng chất giọng khàn khàn rất khó nghe. Tô Mục Dương bóp cổ nó càng chặt hơn, hắn nhìn Vũ Sơ Yến đang ngủ say trong tay rồi thờ ơ nâng mắt nhìn con rắn: "Ngươi không cần ở đây rồng rắn khóc thay cho Lạc Trì Ngư. Cho dù hắn có đến đây đòi người thì ta cũng sẽ không trả. Nhưng ta thật sự không biết, một khi hắn quay trở lại Hải cung, hắn sẽ lột da các ngươi để làm gì."