Kỷ Vấn Hành còn đang bận giải quyết đám quỷ. Dù sao bọn chúng cũng là do chính hắn trích máu nuôi thành. Hải Ly có điều khiển được bọn chúng đi chăng nữa cũng chỉ có thể trị ở ngọn chứ không được tới gốc. Hải Ly nhất định phải giết Vũ Sơ Yến cho bằng được, cho dù hôm nay cô ta có chết cũng phải kéo Vũ Sơ Yến chết cùng.
Vũ Sơ Yến dĩ nhiên không ngốc, sau khi được Mị Linh thú bảo vệ cô đã vội tìm chỗ an toàn để đứng. Hải Ly sau khi khiển mấy con quỷ không được thì cô ta lại tự mình đến đánh Vũ Sơ Yến. Ngay lúc này đây, một âm thanh vang lên phía sau lưng, Hải Ly quay đầu nhìn lại đã thấy con vật làm bằng mảnh thủy tinh vụn đang lao tới chỗ cô ta.
Hải Ly cúi người đánh mạnh xuống đất muốn lấy chỗ thủy tinh ở dưới chân khu vực đó lên nhưng đã bị Vũ Sơ Yến ngăn lại. Hải Ly thất thế, bị con vật nọ đâm thẳng vào người. Cô ta trào máu miệng, lồm cồm bò dậy oán hận nhìn Lạc Trì Ngư. Dường như giờ đây cô ta nhìn đâu đâu cũng toàn là oán hận. Cấm chú trong miệng cô ta mỗi lúc một lớn, Kỷ Vấn Hành đã không thể giữ nổi đám quỷ, bọn chúng đang bắt đầu chuyển hướng tấn công.
Hải Ly đứng trên lưng một con quỷ, vẫn là đuổi về phía Vũ Sơ Yến. Đám Lạc Trì Ngư thật sự bận đối phó với mấy con quỷ, muốn đến cứu Vũ Sơ Yến cũng không được. Vũ Sơ Yến đã ôm lòng sợ hãi mấy con quỷ kia, thành ra lúc nhìn thấy bọn chúng đi tới thì cô không khỏi giật mình lùi về phía sau.
Mị Linh thú giăng trước mặt Vũ Sơ Yến, ra sức thôi miên mấy con quỷ. Nhưng Hải Ly miệng không ngừng niệm cấm chú, mặc cho cô ta đang bị phản phệ, đã bị thất khiếu chảy máu. Mấy con quỷ xông tới như hổ đói, điên cuồng vồ lấy Vũ Sơ Yến. Mị Linh thú lại rất trung thành, bọn chúng dẫn Vũ Sơ Yến lùi dần về phía sau, thậm chí có vài con đã ngã xuống đất chết.
Hải Ly vô cùng tận hưởng sự hoảng sợ của Vũ Sơ Yến. Nhưng tiếc là cô ta còn chưa tận hưởng được bao lâu thì đã bị dây roi trên tay Lạc Trì Ngư quấn vào cổ quật ngã ngửa xuống đất. Con quỷ mất kẻ điều khiển, lảo đảo mất phương hướng. Nhân cơ hội này Mị Linh thú đồng loạt thôi miên con quỷ, còn Vũ Sơ Yến siết chặt tay lấy dũng khí, cầm mũi tên nhọn hoắt trong tay nhào tới đâm vào yết hầu của nó.
Mấy con quỷ kia đang lúc cấm chú suy giảm cộng thêm thấy một con đã bị giết thì không dám làm ẩu. Lạc Trì Ngư vừa quật Hải Ly xuống đã nhào tới dùng gậy xương cá đè lên người không cho cô ta giãy giụa. Ở bên trong, Rùa thần cũng đã sắp bại dưới tay Chu Phục Sinh. Vũ Sơ Yến không thế hiểu được chỉ dựa vào hai bọn họ mà lại có thể làm náo loạn cả Hải cung này, thậm chí giết được Lạc Phổ.
Nói như thế, có lẽ cô ta đã thắng ở lòng tin của người khác!
Hải Ly không thể đọc cấm chú nữa, đám quỷ kia dường như đã sắp hoá điên. Kỷ Vấn Hành không còn lựa chọn nào khác, đành phải ra hạ sách. Hắn dùng con dao cứa vào lòng bàn tay, sau đó rải máu ra không trung. Đám quỷ gặp máu của hắn thì giống như mất hết sức kháng cự, ra sức tranh nhau uống máu. Dù sao cũng là do một tay hắn nuôi thành, việc tiêu diệt cũng không khó lắm.
Hải Ly vẫn chưa khuất phục, cô ta cùng Lạc Trì Ngư đánh nhau lăn lộn mấy vòng, nhưng cuối cùng vẫn bị Lạc Trì Ngư giữ lại, đem hai tay cô ta trói ngược về sau rồi ấn xuống đất. Kỷ Vấn Hành vừa diệt đám quỷ xong, hắn cũng sắp điên mà đem Xuyên Vân tự ra trước mặt. Không biết Hải Ly nghĩ đến điều gì mà lại vô cùng sợ hãi.
Cô ta rít lên trong cổ họng: "Đừng mà!"
Rất tiếc, không có ai nghe cô ta cả. Cảm giác này thật sự quen thuộc, giống như khi cô giết Lạc Phổ, ông ấy cũng bất lực van xin như thế. Nhưng cô ta vẫn giết ông ấy một cách tàn nhẫn rồi ngụy tạo là ông ấy phản phệ mà chết.
Ngay lúc này, Vũ Sơ Yến được thế đi tới, mũi tên trên tay cô đã dính đầu máu tanh tưởi. Cô ngồi xổm xuống, hung bạo nắm tóc Hải Ly giật ngược để cô ta ngẩng mặt lên. Hải Ly nhìn thấy máu tươi trên mũi tên nhọn hoắt đang nhỏ giọt xuống, bất giác rên rỉ không thành tiếng trong cổ họng. Vũ Sơ Yến nở một nụ cười khó hiểu, nhìn thẳng vào khuôn mặt hoảng sợ của Hải Ly rồi nói: "Cái chết của Diệp Lam thần cũng có liên quan tới ngươi nhỉ? Đám tơ trồng ở ngoài toà thành của Kỷ Phương Cơ là của ngươi đúng không, các ngươi đã từng dùng chung cấm thuật trẻ mãi không già. Diệp Lam thần đã chết thê thảm như thế nào, ta muốn ngươi thê thảm hơn gấp trăm lần."
Vũ Sơ Yến không nói nhiều lời, cô trực tiếp cầm mũi tên đâm vào mặt Hải Ly mấy nhát. Cứ đâm vào rồi rút ra một cách không ghê tay, giống như bây giờ cô đang mang nỗi phẫn uất của Diệp Lam năm đó vậy.
"Vũ Sơ Yến, ta giết ngươi!"
Hải Ly đau đớn hét lên, Vũ Sơ Yến vẫn không có ý định dừng lại khi chưa đâm nát khuôn mặt của cô ta.
Ác giả ác báo!
Kỷ Vấn Hành đem Xuyên Tự tới trước mặt Hải Ly, hắn cúi người xuống rồi lạnh lùng nói: "Tuy rằng ông ấy chưa từng nhận đứa con trai là ta, nhưng mà ai cho ngươi cái quyền làm hại ông ấy? Ngươi tự cho mình là thông minh, nhưng ta cũng không ngốc. Từ lúc ta chạm được vào Xuyên Vân tự thì đã biết tất cả những gì ngươi đã làm. Ngươi cho rằng ngươi đang lợi dụng ta, nhưng thật ra chính là ta lợi dụng ngươi. Ngươi nghĩ vì sao ta lại làm quân tiên phong, hiến máu của mình để nuôi quỷ? Hải Ly à Hải Ly, tuy ngươi đã già rồi nhưng ngươi vẫn còn ngu lắm."
"Ngươi muốn làm gì?"
Hải Ly mặt mày lúc này đã nhầy nhụa máu thịt, muốn ghê tởm bao nhiêu có bấy nhiêu. Sau khi Vũ Sơ Yến đâm nát khuôn mặt của Hải Ly mới nhìn lại hai bàn tay đầu máu của mình. Cô có chút ghê tởm, Kỷ Vấn Hành xé mảnh áo của hắn đưa cho cô rồi phất tay bảo cô lùi ra. Vũ Sơ Yến lùi ra ngoài, lau chùi sạch sẽ vết máu trên tay. Lạc Trì Ngư vẫn giữa chặt Hải Ly, gấp gáp nói với Kỷ Vấn Hành: "Sao còn chưa phá bỏ nó."
Bọn họ đã tìm hiểu, Hải Ly sống nhờ vào cấm thuật trên Xuyên Vân tự. Nếu như phá hủy Xuyên Vân tự thì cô ta nhất định sẽ chết, mà kẻ phá hủy được thứ đồ tà môn đó chỉ có thể là Kỷ Vấn Hành. Đúng là không thể phủ nhận rằng Kỷ Vấn Hành thật sự rất tài giỏi. Kỷ Vấn Hành chần chừ, hắn nói: "Nhưng cấm chú vẫn còn trên người ngươi, nếu như phá hủy Xuyên Vân tự sẽ không thể giải được."
"Mặc kệ ta, ngươi mau phá hủy nó đi."
Lạc Trì Ngư dứt khoác nói, nhưng câu nói của Kỷ Vấn Hành đã lọt vào tai của Vũ Sơ Yến. Hải Ly vừa kêu la đau đớn vừa nói: "Các ngươi cấu kết với nhau lúc nào?"
"Hải Ly, bọn ta không cần cấu kết. Những kẻ có chung ý tưởng nhất định sẽ tự liên kết lại với nhau. Cho dù vật đổi sao dời thế nào thì sự thật bọn ta đang chảy chung dòng máu sẽ vĩnh viễn không thể thay đổi."
Câu trả lời của Lạc Trì Ngư đã làm cho Kỷ Vấn Hành có chút kích động. Hải Ly bật cười ha hả, chế giễu nói: "Hắn đã làm hại ngươi như vậy, nhưng ngươi lại không quan tâm ư? Lạc Trì Ngư, tính khí của ngươi đâu phải như thế. Lạc Phổ dám có con riêng, ta đã giết hắn cho ngươi và cũng đã làm hại đứa con riêng này rồi."
"Ta cho phép ngươi làm hại bọn họ chưa?"
Lạc Trì Ngư nói xong thì quay đầu nói với Kỷ Vấn Hành: "Sao ngươi còn chưa phá hủy nó. Ngươi có biết ta muốn trả món nợ này bao nhiêu lâu rồi không?"
"Nhưng mà..."
Kỷ Vấn Hành có chút run rẩy, tâm trạng hắn bây giờ vô cùng hỗn loạn, không biết làm thế nào cho đúng. Hải Ly không biết vẫn còn mánh khoé gì chưa giở ra. Đây là cơ hội trăm năm có một, nếu như không lập tức giết cô ta sẽ để lại hậu quả không tưởng tượng được. Lạc Trì Ngư vẻ mặt gấp gáp, hắn nhìn về bên trong, Rùa thần có vê đã dùng đến tuyệt chiêu cuối cùng để thắng Chu Phục Sinh.
"Mau lên!"
Lạc Trì Ngư đã gọi đến lần thứ hai nhưng Kỷ Vấn Hành vẫn chưa ra tay. Đây không giống với Kỷ Vấn Hành, hắn xưa nay chưa từng dao động, chần chừ như thế. Vũ Sơ Yến không thể đợi được, cô vòng qua phía Kỷ Vấn Hành, nhân lúc hai tay hắn bận giữ Xuyên Vân tự mà kề mũi tên vào cổ hắn: "Ra tay đi!"
Kỷ Vấn Hành không nhúc nhích, chỉ khẽ liếc mắt về phía Vũ Sơ Yến rồi nhỏ giọng nói: "Cô có biết một khi phá hủy thứ này thì hắn sẽ gặp chuyện gì hay không?"
Vũ Sơ Yến nhìn về phía Lạc Trì Ngư một giây, thấy hắn vẫn kiên định như thế thì mới nói: "Ta không quan tâm. Nếu đã là quyết định của hắn thì ta nhất định sẽ tôn trọng. Ngươi mau làm đi, trước khi ta làm hại ngươi."
Kỷ Vấn Hành và Vũ Sơ Yến đồng thời nhìn về phía Lạc Trì Ngư, hắn nhẹ gật đầu một cái. Kỷ Vấn Hành hai tay xoay chuyển, miệng liên tục niệm thứ gì đó. Xuyên Vân tự hắt tối hắt sáng, hình dáng liên tục thay đổi, lại giống như đang thống khổ. Kỷ Vấn Hành có vẻ mất rất nhiều sức, máu miệng cũng trào ra, nhưng hắn vẫn không ngừng niệm chú.
Hải Ly la hét thống khổ, thất khiếu cô ta đã chảy máu đầm đìa. Cô ta uốn éo thân mình trông vô cùng ghê tởm. Da thịt mặt mày nhanh chóng biến dạng từ một thiếu nữ xinh đẹp trở thành một cái xác thối rữa chứa đầy giòi bọ. Sau khi Xuyên Vân tự tan biến, Hải Ly cũng đã biến thành hình dáng của một loài cá nào đó. Lạc Trì Ngư dùng gậy xương cá chấn xuống ngay cổ nó khiến đầu lìa khỏi cổ.
Sau khi Hải Ly tan biến hoàn toàn thì Kỷ Vấn Hành cũng đã khụy xuống rồi nôn ra mấy ngụm máu. Vũ Sơ Yến thu lại mũi tên, tới lúc cô xé áo cho hắn lau máu. Rùa thần thấy cháu gái ông ta đã chết một cách thê thảm thì hét lên một tiếng, đánh văng Chu Phục Sinh mà chạy về hướng này. Tuy nhiên, Lạc Trì Ngư đã mặt mày lạnh tanh, nghênh đón ông ta bằng một cây gậy xương cá vào bụng.
Rùa thần trợn to mắt như không tin nổi nhìn Lạc Trì Ngư, ông ta ho sặc sụa một miệng máu rồi khó khăn nói: "Lạc Trì Ngư, ta đã vì ngươi và Hải giới này trù tính tất cả, nhưng ngươi lại đối xử với ta như thế sao?"
"Ta đã cho phép ông tính chưa? Ông tính cho ta bằng cách giết cha mẹ ta, sau đó đến giết vợ của ta ư. Đó là ông tính cho ông và cô ta thì có."
Lạc Trì Ngư không thích nhiều lời, hắn dứt khoác rút gậy xương cá ra rồi nhìn Rùa thần ngã xuống đất chết. Tự tay giết một người mà bản thân tin tưởng và xem như người thân, cảm giác đó quả thật không dễ chịu một chút nào. Lạc Trì Ngư ném luôn gậy xương cá xuống đất rồi lảo đảo bước đi.
Vũ Sơ Yến nhìn theo bóng lưng của Lạc Trì Ngư mà trong lòng rối ren trăm bề. Liệu rằng mọi chuyện có thật sự kết thúc hay chưa?
Ba ngày sau Hải giới mở một cuộc thanh lọc do chính Lạc Trì Ngư và Chu Phục Sinh đứng ra giải quyết. Diệt trừ tất cả tay chân dây mơ rễ má của Hải Ly và Rùa thần. Trả vực Tử Vụ về cho Vũ Cô tộc, để Kỷ Vấn Hành làm tộc trưởng Vũ Côn tộc, đem xác Kỷ Phương Cơ về an tán tại linh đường Vũ Côn tộc.
Vũ Sơ Yến lại trở về cuộc sống được cung phụng của một Hải mẫu. Từ đây cô có thể tự do đi lại ở Hải giới mà không bị ngăn cản. Bởi vì phản tặc vẫn còn chưa hết hẳn nên Hải binh vẫn còn tận lực đi đến các ngỏ hẻm để truy tìm. Vũ Sơ Yến cuối cùng cũng có thể sống đàng hoàng, vì vậy mà cô đã cố gắng đi ra ngoài để hít thở. Vòng quanh một lúc cô lại vô tình gặp được Hải binh đang bắt một người phụ nữ.
Người phụ nữ nọ vừa thấy cô đã vội gào khóc nói: "Hải mẫu, xin ngài nhân từ chúng ta đều là con người mà tha cho ta một mạng."
Vũ Sơ Yến vốn không định can thiệp vào việc của Hải binh, nhưng khi nghe đến con người thì cô lại chú ý. Thấy Vũ Sơ Yến đi đến, Hải binh lập tức giữ chặt người phụ nữ nọ, cảnh giác sợ cô bị làm hại. Người nọ đúng thật là con người, hơn nữa lại còn rất trẻ, chỉ tầm hai mươi mấy tuổi. Đột nhiên cô nghĩ đến những trinh nữ đã bị hiến tế của làng Vũ Trạch.
"Cô là ai?"
Vũ Sơ Yến gằng giọng hỏi, người nọ vội trả lời: "Con là trinh nữ đã bị hiến tế vào sáu mươi năm trước."
Vũ Sơ Yến sững người, quay sang hỏi Hải binh: "Chuyện này là thế nào, trinh nữ bị hiến tế còn sống sao? Nhưng sao ngươi lại bắt cô ấy?"
Hải binh vội vã khom người nói: "Hải mẫu không biết, tất cả các trinh nữ bị hiến tế lâu nay đều còn sống, hơn nữa bọn họ đều nhờ phúc của Hải giới mà lâu già lâu chết. Những trinh nữ bị hiến tế sau khi Rùa thần kiểm tra không thấy Vẫn ngọc đều được đại tướng Chu Phục Sinh thả đi. Hôm nay thần bắt cô ta là vì nghi ngờ chồng cô ta có liên quan đến phản tặc."
"May quá!"
Vũ Sơ Yến mừng rỡ vội chạy đi tìm Chu Phục Sinh. Nhưng cuối cùng cô lại rình nghe được cuộc trò chuyện của Chu Phục Sinh và Lạc Trì Ngư.
Chu Phục Sinh vẫn còn đang chuẩn bị đóng kén trị thương, Lạc Trì Ngư hỏi han hắn: "Ngươi thế nào rồi?"
Chu Phục Sinh vừa làm kén vừa trả lời: "Thời gian của thần không còn nhiều nữa. Nhiều nhất là một trăm năm, ít hơn thì năm mươi năm. Nhưng thần rất vui vì có thể cứu được ngài, hơn nữa cũng đã thoát khỏi chuỗi ngày cô độc của sự bất tử."
Lạc Trì Ngư đem lời cảm ơn hoà vào tiếng thở dài, hắn hỏi: "Cuộc đời dài đằng đẵng này, ngươi có người mình thích hay không?"
"Trong cuộc đời cô độc này của thần, thần đã từng có người mình thích. Người đó đã làm cho thần cảm thấy cuộc sống dần có ý nghĩ hơn. Làm cho thần cảm thấy rằng đang sống chứ không phải chỉ là tồn tại. Chỉ tiếc người ấy ở quá cao, như sao sáng trên trời, và thần cũng không có cách nào với tới được."
Chu Phục Sinh có chút bồi hồi, nhưng sau đó hắn đã vực dậy tinh thần rồi hỏi: "Còn ngài thì sao, nay Xuyên Vân tự đã bị hủy, cấm chú trên người ngài làm sao giải được. Có phải bây giờ ngài đang cảm thấy sức lực mỗi lúc một cạn kiệt hay không?"
Vũ Sơ Yến nghe đến đây, cô không kìm được mà làm động vách tường. Lạc Trì Ngư nghe thấy tiếng động, hắn cầm gậy xương cá chĩa về phía về cô. Vũ Sơ Yến nén lại cảm xúc, nở một nụ cười bước ra. Lạc Trì Ngư và Chu Phục Sinh không hẹn mà sắc mặt thay đổi. Lạc Trì Ngư thu gậy, khẩn trương hỏi: "Em đến đây làm gì, đến bao lâu rồi?"
"Ta cũng đâu phải là trộm đâu, ta chỉ là muốn đến hỏi đại tướng một chút về những trinh nữ bị hiến tế kia. Xem có thể để cho họ về làng đoàn tụ gia đình hay không thôi."
Chu Phục Sinh bỏ cái tổ kén của hắn rồi khom người nói: "Nhờ ơn đức của Hải mẫu, chỉ cần bọn họ nguyện ý thì thần sẽ đưa tất cả trở về."