Chương 40: Mở lối vào mộng

Cô Dâu Hải Thần

Độc Hành Nhân 27-08-2023 12:47:55

"Chu Phục Sinh, hãy giúp ta, giúp ta báo thù..." Đó là câu nói cuối cùng trước khi Vũ Sơ Yến ngất đi. Chu Phục Sinh bế cô đến một nơi có thể tựa người, sau đó đắp áo choàng lên cho cô rồi rời đi. Chẳng bao lâu sau khi Chu Phục Sinh đi khỏi, Kỷ Vấn Hành đã tới đưa cô về. Lần này Kỷ Vấn Hành dường như không còn kiên dè Vũ Sơ Yến nhiều. Hoặc là hắn đang cố ý thả mồi nhử cô. Kỷ Vấn Hành nghĩ Vũ Sơ Yến cố tình nhử hắn, vậy hắn sẽ nhử ngược lại cô. Bởi vì lúc hắn đến đã phát hiện chiếc áo choàng của Hải cung, cho nên đoán chắc đã có người của Hải cung đến đây. Vậy là vài ngày sau đó, Kỷ Vấn Hành cố tình chỉ cho Vũ Sơ Yến nơi này nơi nọ ở trong hồ Phục Sinh. Vũ Sơ Yến thu gom những những thứ đó và phát hiện ra một điều, Kỷ Vấn Hành vào được nơi đây là do trong quyển Xuyên Vân tự có ghi chép lại. Cho nên vào một hôm nọ lúc hắn đi khỏi, Vũ Sơ Yến đã len lén đi theo. Cũng không biết Kỷ Vấn Hành có phải cố tình để Vũ Sơ Yến biết được lối ra bí mật do hắn tạo ra hay không. Thế nhưng, cho dù biết được lối ra ấy nhưng Vũ Sơ Yến cũng không hồ đồ mà chạy đi. Với tình hình của cô lúc này, có thể chạy khỏi là điều khó khăn. Cô phát hiện lối ra bí mật đó là đi thẳng đến vực Tử Vụ. Bởi vậy cho nên một khi trốn ra ngoài chắc chắn sẽ gặp đám người Kỷ Phương Cơ. So với Kỷ Phương Cơ mặt thần dạ quỷ kia thì Kỷ Vấn Hành vẫn tốt hơn nhiều. Cho dù hắn có tàn độc với kẻ khác như thế nào, nhưng ít ra đối với người có giá trị lợi dụng là cô vẫn còn rất tử tế. Vũ Sơ Yến rình mò khoảng một ngày, cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng của Mị Linh thú. Tuy rằng không biết ở đây có sử dụng được vòng ngọc hay không, nhưng Vũ Sơ Yến vẫn phải thử. Cô thử một lúc, vòng ngọc cuối cùng cũng xuất hiện. Đám Mị Linh thú rất sợ vòng ngọc này, bọn chúng đã nhanh chóng bị Vũ Sơ Yến điều khiển. Chỉ là không ngờ rằng đám Mị Linh thú kia lại được việc không tưởng. Bọn chúng mất thời gian không lâu đã trộm được quyển Xuyên Vân tự về cho cô. Cầm Xuyên Vân tự kia trên tay, Vũ Sơ Yến dần rơi vào tuyệt vọng. Nó là một quyển sách trong suốt... và không có bất cứ một chữ nào. Tuy rằng cô rất mù mờ không biết đây liệu có phải là một quyển hàng giả hay là do cô không có khả năng nhìn thấy. Nhưng dù sao có được nó cũng vô cùng khó khăn, cô phải nghĩ cách giấu nó đi mới được. Đắn đo một lúc vẫn chưa biết giấu ở đâu thì nó có dấu hiệu muốn chui vào vòng ngọc. Vũ Sơ Yến đem nó đặt cạnh vòng ngọc thì nó nhanh chóng tan vào. Có liên quan đến Thủy Vu Chi Tâm thì rất có thể là đồ thật. Vừa mới vui mừng hơn chút đã nghe từ ngoài lối ra bí mật có tiếng động. Vũ Sơ Yến giật mình nép vào một góc, sợ Kỷ Vấn Hành sẽ phát hiện ra cô. Có tiếng bước chân đến gần, nhưng tiếng bước chân này lại không giống với Kỷ Vấn Hành, càng không phải của bọn quỷ. Vũ Sơ Yến im thin thít, đưa tay ôm ngực cố gắng giữ im lặng. Lạ quá, sao mùi hương thoang thoảng này lại quen thuộc đến vậy. Là mùi hương của Lạc Trì Ngư, Vũ Sơ Yến nghĩ bản thân đầu óc có vấn đề rồi. Lạc Trì Ngư chắc chắn vẫn chưa tìm được lối vào, nếu có hắn cũng sẽ không đi vào bằng đường đó. Nhưng Vũ Sơ Yến đã lầm... Bóng dáng ấy lướt qua cô, người đàn ông mặc một bộ đồ đen, thật sự là Lạc Trì Ngư. Vũ Sơ Yến kích động đến lắp bắp nói: "Lạc... Trì Ngư?" Lạc Trì Ngư khựng lại, sau đó quay đầu. Trong đôi mắt của hắn không giấu nỗi tia vui mừng, vừa nhìn thấy Vũ Sơ Yến đã bất chấp hoàn cảnh mà kéo cô ôm vào lòng. Vũ Sơ Yến cho dù bị ôm bất thình lình nhưng cũng không hề giãy giụa. Lạc Trì Ngư ôm không quá một phút đã thả ra, kéo tay Vũ Sơ Yến mà nói: "Đi, ta đưa cô ra ngoài." "Không được, bên ngoài chính là vực Tử Vụ, quá nguy hiểm." Vũ Sơ Yến kéo ngược hắn, Lạc Trì Ngư chỉ nhìn quần áo của Vũ Sơ Yến mà hắn đã biết được tất cả những chuyện cô gặp phải, lạnh giọng nói: "Đi, bất quá ta giết luôn hắn." Hắn ở đây là Kỷ Vấn Hành. Vũ Sơ Yến lắc đầu nói: "Vậy cũng không được. Ngài đánh không lại hắn ta, hắn ta có một đám quỷ." Lạc Trì Ngư đột nhiên xuống sắc, hắn thả tay Vũ Sơ Yến ra, có chút thất vọng nói: "Ta thấy cô chính là muốn ở lại đây..." "Đúng vậy, ta muốn ở lại đây đó." Sắc mặt của Lạc Trì Ngư bây giờ sắp xanh như lá cây đến nơi. Hắn vừa định nói thêm gì đã nghe thấy từ bên ngoài lại có tiếng đi vào. Lạc Trì Ngư kéo Vũ Sơ Yến tránh sang một bên. Kẻ đi vào vẫn không phải Kỷ Vấn Hành, Vũ Sơ Yến đổ mồ hôi lạnh, không lẽ lại là Giang Vy ư? Nghĩ đến ai là kẻ đó đến, vẫn là Giang Vy đi vào, chỉ là lần này cô ta dẫn thứ gì đó mà bước đi có vẻ nặng nề lắm. Giang Vy này quả thật chưa làm nhục được Vũ Sơ Yến thì cô ta sẽ không bỏ. Ỷ vào có Kỷ Phương Cơ chống lưng, cô ta chẳng thèm xem ai ra gì. Lạc Trì Ngư khẽ cau mài, hắn khịt mũi khó chịu với mùi tanh rắn của Giang Vy. "Vũ Sơ Yến, ta xem ngươi lần này thoát thân bằng cách nào." Tại sao Giang Vy bây giờ lại có thể nói được, liệu ai đã dùng tà thuật để lấy lại giọng nói của cô ta? Theo sau tiếng của Giang Vy là một tiếng động mạnh. Không lẽ nào Giang Vy đã đóng cánh cửa đó lại rồi ư? Lạc Trì Ngư vẫn nắm chặt tay của Vũ Sơ Yến, chăm chú đợi kẻ đi vào. Lần này Giang Vy đưa theo một quỷ ngư của vực Tử Vụ đi vào. Lạc Trì Ngư nhận ra đó là thú cưỡi của Kỷ Phương Cơ. Con quỷ ngư này vừa không giống cá, lại chẳng giống động vật bốn chân. Dị hình dị dạng chẳng nhìn ra là giống loài gì. Cũng không biết Kỷ Phương Cơ kia rốt cuộc tâm lý méo mó tới cỡ nào mà lại nuôi được một con quỷ ngư như thế. Thứ làm người khác ghê tởm nhất chính là bộ phận sinh dục trông to tướng kia của con quỷ ngư. Lạc Trì Ngư bắt đầu buồn nôn khi nghĩ về Kỷ Phương Cơ kia. Đúng là lòng dạ rắn rết, Giang Vy kia chỉ có tàn bạo hơn chứ không có tàn bạo nhất. Vũ Sơ Yến vừa nhìn con quỷ ngư kia di chuyển mà nuốt nước miếng một cái, cả người đổ mồ hôi lạnh. Nếu như hiện tại không có Lạc Trì Ngư ở đây, liệu cô sẽ có kết cục như thế nào? "Rắn cái, ngươi quá lộng hành rồi." Lạc Trì Ngư nắm tay Vũ Sơ Yến bước ra ngoài, đứng dối diện với bọn Giang Vy tầm mười mét. Giang Vy ban đầu còn thoáng chút kinh ngạc và sợ hãi. Nhưng sau đó chẳng biết cô ta lấy kiêu ngạo ở đâu ra mà vỗ tay ba cái rồi nói: "Hải thần đại nhân, ngài đến đây để chứng kiến cảnh người vợ yêu quý của ngài bị làm nhục ư?" Lời nói và hành động của Giang Vy đúng là làm người ta oán hận. Lạc Trì Ngư nhướn mày nhìn con quỷ ngư rồi nói: "Đáng lẽ lúc ấy Tô Mục Dương không nên cắt lưỡi của ngươi. Hắn nên cắt đầu của ngươi xuống mới đúng. Xem ngươi còn có thể mọc đầu được không?" "Cục cưng, xông lên đi!" Vừa nghe hiệu lệnh của Giang Vy, con quỷ ngư đã hung hăng phóng về phía trước. Lạc Trì Ngư đẩy Vũ Sơ Yến ra, biến gậy xương cá trong tay đánh với con quỷ ngư. Quỷ ngư này tuổi thọ rất lớn, lớn hơn cả Lạc Trì Ngư. Đặc biệt nó được nuôi bằng tà thuật cho nên vô cùng mạnh và hung hãn. Lạc Trì Ngư cũng rất vất vả, hắn và con quỷ ngư nhào lộn phá hỏng hết tất cả những thứ cung quanh. Đánh được một lát Lạc Trì Ngư đã thấm mệt, lúc quỷ ngư tưởng hắn sắp chết nên húc cho một đòn cuối thì hắn đã chuyển bình biến thành một con Thuồng Luồng lớn. Giang Vy dường như chỉ chờ có vậy, cô ta lập tức nhào tới muốn bắt Vũ Sơ Yến. Cô ta muốn ép Lạc Trì Ngư biến thành Thuồng Luồng để không thể bảo vệ cho Vũ Sơ Yến được nữa sẽ ra tay. Giang Vy này quả thật khá thông minh, nếu như cô ta dùng trí thông minh này để giúp làm điều tốt thì có phải tốt lắm không. Đằng này cô ta lại chẳng làm chuyện lớn gì, chỉ dùng vào mỗi việc trả thù Vũ Sơ Yến. Lúc Giang Vy vừa tiếp cận Vũ Sơ Yến thì ngoài lối ra có một tiếng nổ lớn. Cả hai người đều quay đầu nhìn, là Kỷ Vấn Hành phá. Chỉ có điều lúc Giang Vy quay lại thì đột nhiên trào máu họng. Cô ta mở to mắt, đem tay mình đặt xuống bụng rồi đưa lên xem. Là máu, bụng của cô ta đã bị Vũ Sơ Yến đâm cho một nhát. Trong tay Vũ Sơ Yến có một con dao mà Lạc Trì Ngư đã đưa cho cô. Con dao đó không phải là con dao bình thường, đó là con dao dùng để làm thịt rắn.