"Trả con cho ta! Biển cả hãy trả con cho ta."
Vợ chồng quỷ không mặt gào lên, chạy về phía Vũ Sơ Yến. Tướng chạy của bọn họ khệnh khạng trông vô cùng khó coi. Một chân nọ kéo lê chân kia, thành ra cũng không chạy nhanh lắm. Vũ Sơ Yến tháo chạy trở về, nhưng kì lạ thay, cô càng chạy thì càng không thấy căn phòng của mình đâu.
Giọng nói của vợ chồng quỷ không mặt sao lại quen thuộc đến thế? Vũ Sơ Yến đột nhiên đau đầu dữ dội, cô cảm thấy bản thân đã quên đi một điều gì đó thiêng liêng cao cả lắm. Cô không chạy nổi nữa, đành ngồi thụp xuống, hai tay ôm lấy đầu mình. Ngay lúc này cô nghe thấy tiếng bước chân nặng nề kia mỗi lúc một gần, sau đó có thứ gì đã phủ lên đầu cô.
"Sơ Yến, Sơ Yến!"
Vũ Sơ Yến tỉnh lại sau một cơn ác mộng, cô nhìn thấy Lạc Trì Ngư đang hoang mang nhìn mình. Hoá ra là mơ, cô thở phào một cái sau đó chống tay ngồi dậy. Nói ra mới biết, Lan thấy cô gặp ác mộng dữ dội nhưng không có cách nào gọi cô dậy được, đành phải đi tìm Lạc Trì Ngư. Nhưng Lạc Trì Ngư đã thăm dò chỗ này kĩ càng, không có bất cứ thứ dơ bẩn nào xung quanh đây. Càng nói chỗ này hắn đã dặn Chu Phục Sinh đặc biệt chú ý tuần tra.
Xem ra, ác mộng này do chính tâm Vũ Sơ Yến sinh ra mà thôi. Vũ Sơ Yến uống hết một ly nước, qua một lát mới cảm thấy đỡ hơn. Lạc Trì Ngư ngồi trên ghế bên cạnh giường, hai tay đan vào nhau, cẩn thận quan sát Vũ Sơ Yến. Lan rất hiểu chuyện, vội vã đem mấy thị nữ khác ra khỏi phòng.
Vũ Sơ Yến đầu tóc lộn xộn, áo quần xộc xệch, hẳn là giấc mơ kia phải kinh khủng lắm. Nhưng chính cô cũng ngạc nhiên, giấc mơ kia không tới nỗi phải khiến cô trở nên như thế chứ. Vũ Sơ Yến nhìn Lạc Trì Ngư giờ này nhìn xuống bàn tay hắn, len lén cười. Cô bán tính bán nghi, cúi đầu hỏi hắn: "Lạc Trì Ngư, ngài đã làm gì ta?"
"Vũ Sơ Yến! Cô đang tự đánh giá cao bản thân đấy ư? Bây giờ Vẫn ngọc đã hoàn về chủ cũ, cô đối với ta không còn giá trị nữa."
Lạc Trì Ngư cười rất tươi, trông hắn quả thật có chút nham nhở. Vũ Sơ Yến ngoái đầu về phía sau nhìn lưng mình tìm kiếm. Vẫn ngọc đã bị Lạc Trì Ngư lấy đi rồi ư, sao cô không chút cảm giác khác thường nào cả. Càng nói, hắn và cô giao hợp từ lúc nào, không phải chứ, cô thật sự không có thấy chút khác lạ nào trên cơ thể mình cả.
Vũ Sơ Yến bán tính bán nghi nhìn Lạc Trì Ngư. Lạc Trì Ngư đi tới, vừa kéo áo cô vừa nói: "Ta cởi giúp cô, xem chi Thuồng Luồng còn ở đây không?"
"Không cần không cần! Ngài lại định làm gì ta hả?"
Vũ Sơ Yến đánh vào tay Lạc Trì Ngư liên tục, hắn quay về ghế ngồi xuống, chống cằm nhìn cô bận rộn mà nói: "Vũ Sơ Yến, cô bị bệnh hoang tưởng rồi."
Vài ngày sau đó cũng không có chuyện gì lớn xảy ra. Vũ Sơ Yến vốn không có hứng thú với chuyện của Hải giới, càng không hứng thú với chuyện của Hải Ly nên không hỏi tới. Vũ Sơ Yến nhân lúc Lạc Trì Ngư đang vui vẻ liền ngỏ ý muốn đi về thăm nhà một chuyến. Lạc Trì Ngư chần chừ một chút rồi cũng đồng ý, hắn kì thật muốn đích thân đưa cô đi nhưng lại không tiện xuất hiện trên bờ, đành để Hải binh theo bảo vệ cô.
Có lẽ vì mới có đánh nhau đây nên vực Tử Vụ tạm thời không có động tĩnh gì.