"Tô Mục Dương, Tô Mục Dương!"
Vũ Sơ Yến lay lay nhẹ Tô Mục Dương, nhưng hắn không nhúc nhích. Kỷ Phương Cơ lại đang lao xuống như hổ đói, Vũ Sơ Yến kì thật không biết phải làm như thế nào. Cô quay đầu tìm kiếm Lạc Trì Ngư xin giúp đỡ nhưng phát hiện hắn và Kỷ Vấn Hành cũng đang đánh nhau tả tơi.
Vừa quay sang nhìn Lạc Trì Ngư, quay đầu lại thì nhận ra Kỷ Phương Cơ đã xuống tới rồi. Vũ Sơ Yến còn không biết Kỷ Phương Cơ đã đâm Tô Mục Dương bằng thứ gì thì bây giờ đã thấy bà ta cầm cái cây dài ngoằn mũi nhọn hoắc như cây thương. Trên mũi thương dính đầy máu và đang nhỏ giọt xuống.
Vũ Sơ Yến bị Tô Mục Dương đè không nhúc nhích nổi, bây giờ chẳng lẽ phải nằm đây chịu chết hay sao. Không thể được, sao có thể chết ngay lúc này được chứ. Vũ Sơ Yến vội vã phất tay rồi nói lớn: "Ta sẽ đưa Thuỷ Vu Chi Tâm cho bà."
Vòng ngọc Thuỷ Vu Chi Tâm quả thật rất có linh tính. Nó nghe thấy cô nói như thế thì không biết đang rơi từ đâu bò lại lên tay cô rồi biến lại thành chiếc vòng.
Quả nhiên vòng ngọc Thủy Vu Chi Tâm là chấp niệm của Kỷ Phương Cơ. Vũ Sơ Yến không thể hiểu được, với địa vị của bà ta thì muốn loại trang sức gì mà không được, sao cứ cố chấp với thứ của người khác. Chỉ có Kỷ Phương Cơ mới biết nó là thứ đồ vô giá, bởi vì nó chứa tất cả tình yêu của Lạc Phổ. Nhưng tình yêu đó vốn không dành cho mình, tranh giành để làm gì?
Kỷ Phương Cơ thu cây thương, dè dặt đưa bàn tay đến gần tay của Vũ Sơ Yến. Vũ Sơ Yến bị đè đến suýt không thở nổi, cố gắng nhấc cánh tay trái đau nhức lên để tuột chiếc vòng ra. Kỷ Phương Cơ nhìn chiếc vòng đang dần tuột khỏi tay Vũ Sơ Yến mà khuôn mặt dần lộ rõ sự tham lam vui vẻ. Vũ Sơ Yến nuốt nước bọt, mặc dù cô thật sự rất tiếc nuối nhưng hiện tại phải giữ mạng cái đã.
"Đây, của bà. Bà sẽ tha cho bọn ta chứ?"
Vũ Sơ Yến vừa ho khan vừa nói, Kỷ Phương Cơ nở một nụ cười quái dị nói: "Được! Xem như ngươi thức thời, ta sẽ tha cho cái mạng của các ngươi."
Ngay lúc bàn tay của Kỷ Phương Cơ vừa chạm vào chiếc vòng thì nó đột nhiên biến thành mũi tên đâm thẳng vào bàn tay phải của bà ta. Kỷ Phương Cơ đau đớn hét lên một tiếng rồi ra sức rụt tay lại. Tô Mục Dương vốn nằm xụi lơ nãy giờ bây giờ khẽ nhúc nhích, tám cái đuôi còn lại của hắn đồng loạt nhô ra rồi quất vào Kỷ Phương Cơ.
Kỷ Phương Cơ không chú ý, cộng thêm vừa bị đâm vào tay nên dễ dàng bị Tô Mục Dương quất văng ra phía xa. Tô Mục Dương chống tay ngồi dậy rồi ôm eo Vũ Sơ Yến nhấc lên. Tô Mục Dương bị thương ở lưng, vừa đứng lên hắn đã đau đên nhăn mặt, loạng xoạng ngã ngược về phía sau nằm đè lên đống duôi của hắn.
Vũ Sơ Yến lại dìu Tô Mục Dương khó khăn đứng dậy. Tô Mục Dương dường như bị thương rất nặng, hắn như buông lơi cây quạt trong tay, quằn mình ho khan mấy tiếng. Vũ Sơ Yến muốn vuốt lưng cho hắn thì phát hiện ra vết thương trên lưng hắn đã lan rộng từ lúc nào. Lưng áo hắn rách nát, vết thương thối rửa trông vô cùng ghê tởm. Vũ Sơ Yến hết nhìn vết thương của Tô Mục Dương rồi nhìn mũi cây thương của Kỷ Phương Cơ mà lẩm bẩm nói: "Trên mũi có độc."
Sau đó cô quay sang Tô Mục Dương, khẩn trương hỏi: "Tô Mục Dương, làm sao đây?"
Tô Mục Dương nhìn Vũ Sơ Yến, mệt mỏi lắc đầu nói: "Không sao, em mau trốn đi, ở đây sẽ bị liên lụy đó. Nói với Lạc Trì Ngư hãy đưa em ra khỏi đây, hai người không nên dính vào chuyện này."
Tô Mục Dương càng nói càng ho, Vũ Sơ Yến vuốt ngực cho hắn rồi lại nhìn sang Lạc Trì Ngư. Lạc Trì Ngư đang đánh nhau với Kỷ Vấn Hành, cô lắc đầu nói: "Hắn sẽ không để ngài một mình đâu. Hắn không đi, ta cũng sẽ không đi."
Không biết Tô Mục Dương nghe câu nói đó của Vũ Sơ Yến thành như thế nào. Hắn khó nhọc quay đầu nhìn về phía Lạc Trì Ngư, vẻ mặt có chút phức tạp.
Lúc này Lạc Trì Ngư vẫn đang đánh nhau với Kỷ Vấn Hành. Hai bọn họ vốn dĩ dị năng ngang nhau, mà Kỷ Vấn Hành lại luyện tà thuật cho nên thật sự khó đối phó. Lạc Trì Ngư thừa hưởng tất cả của cha hắn, nhưng vì tuổi thơ có chút cố chấp cho nên không tu luyện được bao nhiêu. May nhờ có Vẫn ngọc cho nên hắn mới không thua ai. Kỷ Vấn Hành bể đầu thì Lạc Trì Ngư cũng đổ máu.
Lạc Trì Ngư mở to hai mắt nhìn vợ hắn bị người ta hành, bị người ta ôm những không có cách nào giúp được, cho nên hắn càng đánh càng hăng. Kỷ Vấn Hành lúc này đã quần áo đầu tóc tả tơi, thậm chí trên khuôn mặt yêu nghiệt của hắn còn đổ cả máu. Nhưng như thế nhìn hắn mới càng đáng sợ.
Kỷ Vấn Hành chống tay khụy xuống nhìn Lạc Trì Ngư đang chống cây gậy xương cá đứng ở phía đối diện. Chi Thuồng Luồng bây giờ đang bay xung quanh Lạc Trì Ngư, nó chính là Vẫn ngọc. Kỷ Vấn Hành không cam tâm, hắn nói: "Lạc Phổ, ông ta là một kẻ khốn nạn. Tại sao ông ta không nhìn ta dù chỉ một lần, tại sao những thứ tốt đẹp ông ta đều dành hết cho ngươi?"
Lạc Trì Ngư đã chán nói những chuyện này lắm rồi. Nói hàng trăm năm mà vẫn chưa từ bỏ hay sao. Lạc Trì Ngư không hề ghét bỏ đứa em trai khác mẹ này, nhưng cái cách hành xử của mẹ con Kỷ Vấn Hành mới làm hắn chán ghét.
"Lòng dạ đen tối, nếu như ngươi thật sự làm Hải thần thì không biết ngàn vạn sinh linh trong biển cả sẽ như thế nào. Kỷ Vấn Hành, nếu như ngươi vẫn không tỉnh ngộ, vậy chúng ta chỉ có thể giết chóc lẫn nhau."
Lạc Trì Ngư lại vung gậy đánh tới, nhưng lúc này ba con rắn còn lại trên đỉnh toà thành tiếp tục tạo ảo ảnh. Bọn chúng tạo ra một loại tần sóng khiến cho những người bên dưới đau đầu nhức tai. Lạc Trì Ngư chống gậy tại chỗ, ra sức định thần. Bên này Vũ Sơ Yến bịt tay cô lại, còn dùng một tay bịt tay Tô Mục Dương. Tô Mục Dương cảm thấy chẳng thấm đâu vào đâu, dứt khoác đẩy cô trốn vào trong mớ đuôi của hắn.
Hải Ly đã tỉnh lại, cô ta nhìn thấy Lạc Trì Ngư đang gặp nguy hiểm liền nhận ra vấn đề. Sau khi nhìn lên nóc toà thành thì Hải Ly đã cố gắng gượng dậy, xé áo bịt tai mà một đường bơi lên trên. Không biết Hải Ly đã đánh đấm như thế nào với ba con rắn mà không lâu sau ảo ảnh đã hoàn toàn tan biến. Ba con rắn kia đã bị phanh thây rơi xác xuống. Xác nó vừa rơi xuống thì đến lượt Hải Ly rơi xuống. Trông cô ta có vẻ bị thương rất nặng, đã hôn mê và lại còn rơi rất đúng vào chỗ Lạc Trì Ngư.
Lạc Trì Ngư cũng không thể nhìn cô ta rơi xuống đất, đành đưa tay ra đỡ lấy. Bên trong toà thành lúc này đã quang đãng, Vũ Sơ Yến vừa từ đống đuôi của Tô Mục Dương đứng dậy đã thấy cảnh Lạc Trì Ngư bế Hải Ly, nhất thời khuôn mặt có chút phức tạp. Nhưng chỉ vài giây sau cô đã chuyển dời sự chú ý sang Tô Mục Dương đang bị thương.
Nhìn thấy Kỷ Phương Cơ đang hung thần sát ác ở gần đó. Bây giờ không khí quang đãng mới thấy bộ dạng của bà ta thật sự đáng sợ. Bộ quần áo màu tím thấm đầy máu, khuôn mặt xinh đẹp, bàn tay cao quý đều đã bị thủng lỗ. Chỉ có điều những người có mặt tại đây có ai mà không bị thương bầm dập đâu, đều là bộ dạng thần không ra thần, quỷ không ra quỷ.
Vũ Sơ Yến nửa muốn chạy trốn để đỡ gánh nặng cho Tô Mục Dương, nửa lại sợ bị Kỷ Phương Cơ tóm được sẽ càng thêm rắc rối. Đắn đo không lâu, cô quyết định ở lại. Lạc Trì Ngư thấy bên này tình thế không ổn vội gọi Rùa thần vào và giao Hải Ly lại cho ông ta. Lúc Hải Ly được Rùa thần bế, Kỷ Vấn Hành nhìn cô ta mà trên mặt mang theo một tia kì lạ, sau đó nhanh chóng biến thành khinh thường.
Lạc Trì Ngư chỉ lo nhìn về phía Vũ Sơ Yến, hoàn toàn không nhận ra điều gì. Lúc giao Hải Ly cho Rùa thần, hắn thậm chí còn không nhìn cô ta lấy một cái. Điều đó khiến cho bàn tay của Hải Ly vô thức siết chặt. Nếu như không phải cô ta đang giả ngất thì nhất định sẽ vùng vằn bỏ đi rồi. Cô ta đã hy sinh cho Lạc Trì Ngư tới như vậy, tại sao hắn còn không thèm nhìn cô lấy một cái. Vũ Sơ Yến có tài đức gì mà được bọn đàn ông này vây quanh cơ chứ.
"Tô Mục Dương, ngươi dám cùng con người hạ đẳng này lừa ta. Bây giờ để ta cho các người biết mùi sống không bằng chết."
Kỷ Phương Cơ giờ đây đã không còn quan tâm hình tượng. Bà ta ngửa cổ lên hét một tiếng lớn, sau đó từ một khuôn mặt xinh đẹp biến thành một cái đầu lâu chứa đầy giòi bọ. Vũ Sơ Yến thất kinh, đây chẳng phải giống với lần đầu tiên cô nhìn thấy bà ta hay sao. Nếu như vậy thì bà ta hẳn cũng đã luyện thành quỷ rồi.
Tô Mục Dương đem Vũ Sơ Yến giấu ở phía sau lưng mình. Lạc Trì Ngư cũng khẩn trương muốn chạy qua thì một ngọn roi quất qua trước mặt hắn. Hắn quay đầu, Kỷ Vấn Hành nở một nụ cười rồi nói: "Muốn đi đâu hả anh trai?"