Vũ Sơ Yến rơi vào thế khó xử, cô phải làm thế nào mới tốt đây?
Nếu như bây giờ khai ra Tô Mục Dương, chắc chắn Kỷ Vấn Hành sẽ tin tưởng cô bảy, tám phần. Nhưng lương tâm không cho phép cô làm như thế, nếu như chuyện đã đến nước này, chỉ có thể cầu may mà thôi. Thấy Vũ Sơ Yến im lặng, Kỷ Vấn Hành thiếu kiên nhẫn nói: "Chị dâu, chị không định nói gì hay sao. Vậy đợi đến lúc ta nhốt chị vào ngục tra khảo chắc chị sẽ nói được gì đó nhỉ?"
Tuy Kỷ Vấn Hành bên ngoài hung thần sát ác là thế, nhưng sâu bên trong hắn có chút hối tiếc. Cũng chẳng biết hắn sao lại như thế, rõ ràng mục đích của hắn chỉ là lợi dụng cô mà thôi. Nhưng sao hắn lại hy vọng, hy vọng cô sẽ chuyển dời mục tiêu về hắn. Hy vọng ngày hắn đoạt vị Hải thần, cô sẽ cam tâm tình nguyện mà giúp hắn chứ không phải là uy hiếp.
"Kỷ Vấn Hành, đức hạnh của ngươi thua xa anh trai của ngươi. Lạc Trì Ngư hắn không để tâm những thứ tà môn đó, cũng không có ý đồ đen tối như ngươi. Ngươi nói hắn sai ta đến đây? Ngươi quên rồi sao, chính ngươi là người đã bắt ta đến đây. Chính ngươi đánh chồng ta bị thương, uy hiếp ta đi theo ngươi."
Vũ Sơ Yến giờ này đã nhìn rõ hiện tại, cô chính là vợ của Lạc Trì Ngư. Tất cả những chuyện đã qua đều chỉ là quá khứ, tiếc nuối thêm nữa, dằn vặt thêm nữa cũng chẳng được gì. Hiện tại không thể thay đổi, tương lai cũng không muốn thay đổi nữa. Có lẽ như thế sẽ tốt cho tất cả. Kỷ Vấn Hành đột nhiên cười lên ha hả, như tự giễu mà nói: "Ta tưởng ngươi chỉ là bộ trước mặt Lạc Trì Ngư, hoá ra ngươi thật lòng với hắn. Vũ Sơ Yến à Vũ Sơ Yến, những người quan tâm hắn rồi đều sẽ chết thê thảm. Ngươi không thấy người mẹ thân thương của hắn chết như thế nào hay sao?"
Tô Mục Dương đứng nép bên trong vốn dĩ vẫn còn đang khó chịu vì cuộc nói chuyện bên ngoài thì sau khi nghe câu này hắn đã không còn bình tĩnh nữa. Một sức mạnh phát ra từ chỗ Tô Mục Dương làm cho quỷ binh đều nghiên ngã. Kỷ Vấn Hành lấy tay che mặt, cảnh giác nhìn về phía này, sau đó rút roi phi tới. Vũ Sơ Yến té sấp xuống đất, lúc này thấy Kỷ Vấn Hành tới thì vội vã bò né sang một bên.
Sợi roi trên tay Kỷ Vấn Hành vừa quất vào, Tô Mục Dương đã bắt lấy mũi roi rồi chậm rãi đi ra. Kỷ Vấn Hành nhíu mày, không tin được Tô Mục Dương lại có thể đi tới chỗ này mà hắn lại không phát hiện ra, hắn nói: "Sơn thần, đến cứu người phụ nữ ngươi yêu ư?"
Tô Mục Dưong thu hẹp khoảng cách với Kỷ Vấn Hành, hắn lạnh lùng nói: "Ta đến để đòi nợ!"
Kỷ Vấn Hành vậy mà lại chậm chạp hơn, Tô Mục Dương vừa đến gần thì chiếc quạt màu trắng đã kề lên cổ Kỷ Vấn Hành. Tô Mục Dương hai tay đều bận rộn, tay trái hắn nắm mũi roi, tay phải cầm quạt. Kỷ Vấn Hành cả đời kiêu ngạo lại chẳng ngờ rằng Sơn thần lại không hề kiên dè hắn một chút nào.
"Sao có thể? Ta cho rằng một khi Vũ Sơ Yến gặp nguy hiểm, ngươi sẽ chẳng thể làm được gì."
Tô Mục Dương nghe thấy câu nói điên khùng kia thì bất giác hừ một tiếng rồi nói: "Con hoang, ngươi cho rằng ngươi là ai mà lại dám phỏng đoán ta. Ngươi cho rằng làm ta bị thương một lần, lần sau có thể lấy mạng ta rồi ư?"
Tô Mục Dương đưa Kỷ Vấn Hành ra ngoài, đám quỷ binh cũng đồng loạt lùi ra. Kỷ Vấn Hành chưa bao giờ bị người khác làm nhục như thế này, hắn đã lẩm bẩm đọc cấm chú, ngoài miệng giả vờ hỏi Tô Mục Dương: "Ngươi muốn đòi nợ gì?"
"Mạng của Kỷ Phương Cơ!"
Kỷ Vấn Hành đã quá xem thường sự nhạy bén của Tô Mục Dương. Lúc Tô Mục Dương vừa nói xong đã thả Kỷ Vấn Hành ra, sau đó chạy vụt ra ngoài. Kỷ Vấn Hành sửa sang quần áo, vừa định gọi quỷ binh đuổi theo thì nhìn lại Vũ Sơ Yến cũng đã biến mất.
Kỷ Vấn Hành vừa thu roi vừa đuổi theo, miệng còn hét lớn: "Đuổi theo, bắt Vũ Sơ Yến lại cho ta."
Ngay lúc này bên ngoài cánh rừng Mị Linh, lối vào vực Tử Vụ Lạc Trì Ngư và Rùa thần đã đánh vào. Rùa thần vừa quay trở về đã bị Lạc Trì Ngư kéo đi, còn chưa kịp nhận rõ tình hình. Lạc Trì Ngư không còn thời gian, hắn chỉ có thể nhân cơ hội này thử xem Rùa thần có phản hay không thôi. Đám Mị Linh thú đáng thương đều bị quạt vỏ sò của Rùa thần đánh sấp ngã cả, bây giờ bọn họ đã gần qua khỏi cánh rừng tiến vào vực.
Bên trong, Tô Mục Dương đưa Vũ Sơ Yến ra đến gần cánh rừng để cô trốn ra ngoài, còn hắn tiến sau vào trong tìm kiếm Kỷ Phương Cơ. Vũ Sơ Yến có thể điều khiển Mị Linh thú, nếu linh hoạt có thể ra ngoài được. Nhưng ai mà ngờ còn chưa chạy được mấy bước đã gặp hai con quỷ từ bên ngoài đi vào. Vũ Sơ Yến cứ gặp quỷ mà Kỷ Vấn Hành đã dùng cấm chú nuôi đó là phát sợ. Bởi vì cô đã mấy lần suýt bị đó làm nhục, cho nên bây giờ phản ứng đầu tiên của cô là chạy.
Vũ Sơ Yến chạy ngược trở vào, và cô phát hiện có một cái bóng rất nhanh đang đuổi theo cô. Vũ Sơ Yến cảm thấy có ai đó đang nắm lấy sau gáy và muốn xách cô về phía hai con quỷ. Kẻ đó là phụ nữ, trông dáng dấp có chút quen thuộc... là kẻ đã nói chuyện với Kỷ Vấn Hành hôm đó. Vũ Sơ Yến la hét ầm ĩ, ra sức giãy giụa nhưng vô ích. Cái bóng của hai con quỷ càng lúc càng gần, Vũ Sơ Yến đổ mồ hôi lạnh, liên tục nuốt khan.
Ngay lúc cô tưởng mình lần này thật sự xong đời thì hai con quỷ đột nhiên ngã rầm rầm xuống đất chết tốt. Người phụ nữ kia có chút ngạc nhiên, bàn tay đang xách cô hơi run rẩy. Người giết quỷ là Kỷ Vấn Hành, quỷ mà hắn cực khổ nuôi được, giờ lại một nhát giết chết như thế chứng tỏ hắn đang vô cùng tức giận.
"Ta đã nói ngươi không được động vào Vũ Sơ Yến rồi mà."
Sau câu nói có phần giận dữ của Kỷ Vấn Hành, hắn đã tiện tay vun roi quất tới người phụ nữ kia. Mạng che mặt của cô ta rơi xuống đất, Vũ Sơ Yến ngẩng đầu lên nhìn. Có thể thấy sự kinh ngạc hiện lên trong mắt, cô lẩm bẩm: "Hải Ly?"
Quả nhiên Hải Ly có vấn đề!
Vũ Sơ Yến mặt dày mày dạn đưa tay ra cầu cứu Kỷ Vấn Hành. Hải Ly ban đầu không muốn thả cô, nhưng cô ta đón nhận một ánh mắt rất này nọ của Kỷ Vấn Hành nên miễn cưỡng thả ra. Vũ Sơ Yến được thả, lập tức chạy về phía Kỷ Vấn Hành, vừa phủi quần áo vừa nói: "Hải Ly, ngươi quả nhiên là phản đồ."
"Phản đồ ư, ai sẽ tin ngươi đây?"
Vũ Sơ Yến cảm thấy có chút không ổn, nhưng cô còn chưa kịp phát giác thì Lạc Trì Ngư và Rùa thần đã vào tới. Nhing thấy Lạc Trì Ngư vẫn bình an vô sự, Vũ Sơ Yến vô cùng vui mừng. Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Trì Ngư không có vẻ gì là đang vui mừng thì cô lập tức nhận ra điểm không đúng.
Hải Ly cố tình để cô đi về phía Kỷ Vấn Hành, và bộ mặt kia của Lạc Trì Ngư thì có lẽ là hắn đã phái Hải Ly tới. Bây giờ cô mới trở thành kẻ có miệng mà không thể giải thích. Chỉ có Kỷ Vấn Hành là vui không thể khép miệng, hắn thuận nước đẩy thuyền, kéo Vũ Sơ Yến về gần mình rồi nói: "Anh trai yêu quý đên chơi sao lại không nói trước, để người em hèn mọn này chuẩn bị tiếp đón cho tốt."
Lạc Trì Ngư từ chối trả lời, Kỷ Vấn Hành thấy thế lại nói tiếp: "Ngại quá, để mọi người đều nhìn thấy cảnh này rồi."
Ý của Kỷ Vấn Hành chính là để bọn họ thấy hắn và Vũ Sơ Yến ở cùng với nhau. Hải Ly cười đểu, khom người nói với Lạc Trì Ngư: "Hải thần, thì ra Hải mẫu mà ngài khổ tâm tìm kiếm lại đang vui chơi ở vực Tử Vụ."
"Hải Ly, cô muốn nói gì?"
Vũ Sơ Yến dù có cố giữ bình tĩnh thế nào thì cũng không thể không tức giận. Cô chỉ tay về phía Hải Ly rồi hét lên. Hải Ly vẻ mặt vô tội vạ nói: "Hải mẫu, ngài tuyệt đối đừng đổ lên đầu thần cái gì. Hải thần đã sai thần đến trước một bước, âm thầm cứu ngài. Vậy mà ngài không những không đi theo thần, còn bảo Kỷ Vấn Hành đánh ra rách mặt."
Lúc này Hải Ly nghiên nghiên mặt mới thấy đúng là trên mặt cô ta có một vết rách, máu tươi đang chảy ra. Nhưng không biết đó có phải là do Kỷ Vấn Hành làm hay không, và vô tình hay cố ý. Vũ Sơ Yến nuốt hết tức giận trở vào, phụng phịu làm cái miệng to phồng lên. Không ai chú ý, lúc này Lạc Trì Ngư đang len lén che giấu một nụ cười.
"Anh trai, không biết mục đích của anh đến đây làm gì. Nếu như đến đây để xem kẻ dưới luận tội người trên thì xin hãy về Hải cung mà xem. Vực Tử Vụ còn có việc, hôm nay xem ra không thể tiếp đón rồi."
Kỷ Vấn Hành vừa nói xong thì đã quay lưng, còn không quên nói với Vũ Sơ Yến: "Chúng ta đi."
Vợ đang đứng trước mặt, Lạc Trì Ngư sẽ dễ dàng để yên sau. Một cái đầu lâu của quỷ rơi xuống trước mặt Kỷ Vấn Hành, hắn quay lại, liếc mắt nhìn Lạc Trì Ngư. Lạc Trì Ngư lạnh lùng nói: "Muốn đi thì để Vũ Sơ Yến ở lại."