"Ngươi nói cái gì?"
Kỷ Vấn Hành nghiên đầu, bộ dạng ngạo nghễ hỏi. Lạc Trì Ngư lặp lại câu nói: "Để Vũ Sơ Yến ở lại."
Kỷ Vấn Hành cười, nụ cười không rõ ý tứ: "Vũ Sơ Yến? Dù sao ngươi cũng không gọi cô ấy là vợ. Trên cuộc đời này cô ấy có biết bao nhiêu cái tên ngươi có biết hay không. Ngươi gọi như vậy không những làm cho lòng cô ấy nguội lạnh, càng làm ta nghĩ đến một chuyện khác thú vị. Ha ha ha, Vũ Sơ Yến, một cái tên nghe thật là ngạo nghễ."
Kỷ Vấn Hành nói xong còn ném cho Hải Ly một cái nhìn đầy khinh bỉ. Trong mắt hắn, Hải Ly dơ bẩn và hèn mọn biết chừng nào. Vũ Sơ Yến cũng xem như hiểu ý tứ của Kỷ Vấn Hành, cộng thêm vẻ mặt của hắn thì cô biết rõ hắn đang nói tới điều gì.
Nhưng Kỷ Vấn Hành nói như vậy để làm gì. Hắn đang khích bác Lạc Trì Ngư diệt trừ Hải Ly, hay hắn thật sự nghĩ Lạc Trì Ngư là loại người đó? Dù sao cô cũng không hiểu Lạc Trì Ngư, nếu còn tự cho mình là đúng thì chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ. Nếu Lạc Trì Ngư thật sự đối xử với cô như thế thì có nỗi nhục nhã nào hơn.
Nhưng không ngờ Lạc Trì Ngư cũng không dễ khích bác, hắn nói: "Ngươi không cần tốn sức. Người ta muốn chính là chủ nhân của vòng ngọc Thủy Vu Chi Tâm. Người mà biển cả lựa chọn làm cô dâu của Hải thần. Ngược lại những kẻ ôm mộng tưởng chỉ càng khiến người ta chán ghét mà thôi."
Vũ Sơ Yến nãy giờ đang rất nôn nóng. Tô Mục Dương nói sẽ đi lấy mạng của Kỷ Phương Cơ, nhưng cô sợ một mình hắn đối phó không nổi. Tô Mục Dương bình sinh không gây thù chuốc oán, nếu hắn đã nhắm tới Kỷ Phương Cơ thì chỉ sợ có liên quan tới mẹ của Lạc Trì Ngư. Cô không thèm quan tâm tới vấn đề hiện tại, vội vã nói: "Lạc Trì Ngư, ngài có gặp Tô Mục Dương hay chưa?"
Lạc Trì Ngư như được cảnh tỉnh, chẳng phải hắn đến đây để giúp Tô Mục Dương hay sao. Kẻ đã cản đường làm hắn phân tâm nãy giờ chính là phản đồ. Kỷ Vấn Hành nghe Vũ Sơ Yến nói như thế thì quay sang nắm lấy cổ tay phải cô siết mạnh như một lời cảnh cáo. Lạc Trì Ngư nhìn cô, nhưng cô lại khẽ lắc đầu ý bảo hắn cứ mặc kệ cô.
"Bắt lấy!"
Kỷ Vấn Hành vừa dứt lời, quỷ binh đã đồng loạt xông lên. Hắn đưa Vũ Sơ Yến trở vào, bỏ lại đám người kia đánh nhau loạn xạ. Hải Ly vẫn ra sức ở bên cạnh Lạc Trì Ngư, cùng hắn và Rùa thần phá vòng vây xông vào. Kỷ Vấn Hành đi đến chỗ của Kỷ Phương Cơ ở, hắn không ngờ đến Tô Mục Dương lại ra tay tàn bạo như vậy, xác quỷ binh chất thành đống trên đường.
Vũ Sơ Yến không thể phản kháng, sợ làm bản thân bị thương nên chỉ có thể đi theo Kỷ Vấn Hành. Nhìn những quỷ binh chết ở dọc đường, cô không thể tưởng tượng Tô Mục Dương hoà nhã hiền lành lại có thể ra tay như thế. Rốt cuộc là thù hận gì, lớn đến như thế nào chứ.
Lúc này Tô Mục Dương đã đến trước cửa một toà thành trì. Chiếc quạt trên tay hắn dính đầy máu tươi nhiều màu sắc. Sắc mặt hắn lạnh lẽo nhìn vào đám quỷ binh gác cổng, đám quỷ binh sợ hãi mà thụt lùi vào. Một rãnh nước chảy quanh toà thành, dưới nước mọc đầy những loài hoa kì lạ. Hoa kia mọc thành từng bụi nhô lên khỏi mặt nước. Từ thân đến hoa lá đều như đan bằng những sợi tơ màu tím.
Loại tơ này quen quá, là tơ của Phệ Giả thú!
Tô Mục Dương hoài nghi không biết vì sao Kỷ Phương Cơ lại có nó. Nhưng cho dù thế nào, hôm nay cũng chính là ngày kết thúc tất cả. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, tuy rằng nơi đây âm u và đầy chướng khí, nhưng với khứu giác nhạy bén của loài Hồ Ly, hắn có thể nhận ra đã sang ngày mới, vừa vặn chính là ngày giỗ của Diệp Lam.
Quạt trên tay Tô Mục Dương lại động, bay vèo vào đám quỷ canh cửa. Chỉ một động tác, đầu của đám quỷ đều đã rơi hết xuống đất. Tô Mục Dương cầm quạt, tông cửa xông vào bên trong toà thành. Ảo ảnh, bên trong toà thành được thiết lập ảo ảnh. Tô Mục Dương khựng lại, chăm chú quan sát bốn phía.
"Tô Mục Dương, ngươi gan lắm. Trong tất cả Sơn thần mà ta biết thì ngươi là người có bản lĩnh nhất. Nhưng chút bản lĩnh đó mà cũng dám xông vào toà thành này của ta ư? Sao ngươi không nghĩ xem ngàn năm qua ta làm sao có thể giữ vững Vũ Côn tộc. Ngươi nghĩ là nhờ vào đứa con trai vô dụng đó của ta ư."
Giọng của Kỷ Phương Cơ nghe mới thật là êm tai làm sao. Nhưng rất tiếc không thể động tới Tô Mục Dương. Hắn cầm chắc quạt trong tay, lạnh lùng nói: "Ta không rảnh để nghĩ những chuyện của bà. Hôm nay ta đến để đòi lại món nợ cho Hải mẫu đời trước, con gái của núi Xuyên Mộc. Nói nhiều vô ích, hôm nay nếu bà không chết thì chính là ta bỏ mạng."
"Ngông cuồng! Ra khỏi ảo ảnh đi rồi tính."
Tô Mục Dương không thèm quan tâm tới lời nói của Kỷ Phương Cơ. Nếu như phá hết ảo ảnh sẽ mất rất nhiều sức mạnh, lại tốn thời gian. Hôm nay là ngày trăng gần tròn, nếu còn đợi thêm sẽ không kịp nữa. Nghĩ như thế, hắn đột nhiên hoá thành một con Hồ Ly lớn. Chín cái đuôi tuyệt đẹp kia hiện ra trong làn nước mong manh của ảo ảnh vô cùng mềm mại.
Hắn cúi đầu xuống đất đánh hơi bốn phía, lại giả vờ giống như là mờ mịt phương hướng. Điều này làm cho Kỷ Phương Cơ vô cùng hài lòng, nhưng bà ta thật sự đã coi thường sự giảo hoạt của loài Hồ Ly rồi. Sao Tô Mục Dương có thể không ngửi ra được, mùi tanh tưởi đặc trưng của loài cá Vũ Côn xộc thẳng vào trong mũi khiến nó sắp sặc đến nơi.
Nhân lúc Kỷ Phương Cơ dửng dưng, Tô Mục Dương đột ngột quay đầu, chồm người phóng về phía của bà ta. Một cú phóng dứt khoát khiến cho Kỷ Phương Cơ không né kịp, Tô Mục Dương đã thành công kéo bà ta ra ngoài. Cả hai người từ trên lầu nhảy xuống, Tô Mục Dương trở lại hình người, che quạt đến nửa già khuôn mặt. Không biết bà ta có biến thái giống với mẹ con của Thực Hồn quỷ kia hay không, vì loài Hồ Ly rất coi trọng nhan sắc.
Kỷ Phương Cơ đứng mờ ảo trong làn nước, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp. Nếu chỉ nhìn dáng người thì không ai nghĩ bà ta đã có tuổi đâu. Sợi dây roi quấn quanh trên người bà ta, từng đường nét vô cùng hoàn hảo. Chắc chắn bà ra rất hận cha của Lạc Trì Ngư, bà ta xinh đẹp và quyến rũ hơn Diệp Lam, vậy tại sao ông ấy không thèm đếm xỉa đến bà ta.
Chính vì lần đó ông ấy đã trót ngủ một đêm với bà, sau khi nghe tin bà mang thai thì không gặp lại một lần nào. Kỷ Phương Cơ cho rằng Hồ Ly Diệp Lam đã che mờ đôi mắt của ông ấy, nên đã một tay trợ giúp cho mẹ con Thực Hồn quỷ giết Diệp Lam trên đường. Chỉ là sau khi Diệp Lam mất rồi, ông ấy cũng vẫn không thèm đếm xỉa tới bà ta, thậm chí cả đứa con trai rơi cũng không nhận mặt. Tất cả đều để lại cho đứa con của Hồ Ly, còn ra lệnh truy giết mẹ con của Thực Hồn quỷ để báo thù.
Quỷ binh đã kéo đến vây quanh ở bên ngoài toà thành nhưng không có kẻ nào vào được. Kỷ Phương Cơ rút roi, quất về phía Tô Mục Dương. Tô Mục Dương ngã người về sau tránh né, sau khi mũi roi vút qua, hắn đứng dậy, vung quạt chẻ đôi sợi roi. Chỉ tiếc là Tô Mục Dương đã rơi vào ảo ảnh, ở chân núi Xuyên Mộc của mấy trăm năm trước.
Đó chính là lúc đoàn Hải binh hộ tống Diệp Lam từ trên núi về Hải cung. Diệp Lam mặc một bộ đồ tơ lụa màu đen, tai đeo trang sức hình dáng vây Thuồng Luồng, bộ dạng vô cùng cao quý. Tô Mục Dương không thể ngờ rằng cuộc đời này hắn còn có thể tận mắt nhìn thấy Diệp Lam rõ ràng như thế. Hắn bất giác say sưa, yên lặng ngắm nhìn bà bước đi.
Trong lúc lơ đãng, Tô Mục Dương bị sợi roi của Kỷ Phương Cơ xuyên đến đâm vào mặt. Hắn sực tỉnh, dùng sức rút ra, máu tươi đã chảy xuống ướt một bên má. Diệp Lam đột nhiên quay đầu lại khiến Tô Mục Dương giật mình hoá về thân Hồ Ly. Diệp Lam đưa tay vẫy vẫy, hắn liền chạy về hướng bà.
"Hồ Ly nhỏ, con đã lớn rồi, mau lại đây để ta ôm con."
Giọng nói của Diệp Lam rất ấm áp, lại du dương tiếng gió trên núi cao. Vì Tô Mục Dương đã quá lớn, Diệp Lam không thể bế hắn lên tay như lúc nhỏ, đành cúi người vuốt ve nó: "Lần này Trì Ngư rất muốn theo ta về đây chơi với con, nhưng Hải thần bắt nó phải ở lại học hành. Yên tâm, lần sau ta nhất định sẽ đưa nó về..."
Diệp Lam còn chưa dứt câu thì đã bị vật gì đó đâm thẳng vào bụng. Bà ngạc nhiên nhìn xuống bụng mình, hoá ra là một con dao trên tay của Tô Mục Dương đâm tới. Hắn đã trở lại thành hình người, bàn tay cầm dao cũng khẽ run rẩy. Hắn nhìn khuôn mặt hoang mang của Diệp Lam rồi nói: "Cô Diệp Lam, xin lỗi cô."