Chương 25: Bí ẩn của biển cả

Cô Dâu Hải Thần

Độc Hành Nhân 27-08-2023 12:42:41

"Hải Ly, cô muốn làm gì?" Vũ Sơ Yến nhìn về phía trước ngày càng mịt mù, muốn nhảy khỏi lưng con cá nhưng lại không dám nhảy. Người ta là Hải tộc, có thể tự do đi lại dưới nước, chẳng lẽ cô lại nhảy xuống để chết đuối à. Vũ Sơ Yến cô cũng chưa tới nỗi hồ đồ như thế. Hải Ly giữ nguyên nụ cười trên môi, quay lại túm chặt lấy cô: "Hải mẫu, đắc tội rồi!" Con cá lớn vượt qua đợt sóng, phía trước hiện ra khung cảnh đánh nhau loạn xạ. Quỷ khí mịt mù, những binh lính hình dáng kì dị đang ra sức trèo lên lưng núi, bên trên Sơn binh ra sức đánh xuống. Không thấy đám người Lạc Trì Ngư đâu cả, mà ngay lúc này Hải Ly đột nhiên vung roi đánh xuống nước một cái, cô ta hét lớn: "Hải mẫu ở đây, các ngươi dám làm loạn ư?" Vũ Sơ Yến đổ mồ hôi lạnh, không ngờ rằng Hải Ly lại tuyệt nhiên muốn cô chết. Cô ta không phản bội Hải giới, cô ta chỉ muốn cô chết đi mà thôi. Nghe thấy tiếng khiêu khích của Hải Ly, đám binh lính quay đầu, hung hăng nhe nanh chạy về phía này. Từ dưới nước ngoi lên một Dị Bạch, hắn giơ cao cây thương trong tay lên, hô to: "Kẻ nào giết được Hải mẫu sẽ được trọng thưởng." Tuy nhiên Hải binh của Lạc Trì Ngư đã lập tức xếp thành hàng chắn ở phía trước để bảo vệ cho Vũ Sơ Yến. Không ngờ rằng Hải Ly lại cứ thế vung roi đánh cả lính nhà. Vậy tại sao cô ta không trực tiếp giết Vũ Sơ Yến trên đường? Rất rõ ràng, cô ta đang dòm ngó vị trí Hải mẫu này, hoặc là cô ta đang âm mưu một điều khủng khiếp nào đó. Lạc Trì Ngư và Tô Mục Dương cùng nhau đánh dị binh. Thế nhưng bọn họ ai nấy đều đang có thương tích trong người, còn bọn dị binh kia thật sự là mạnh mẽ lạ thường. Đánh mãi một hồi, bọn họ lùi về cố thủ ở đền sơn thần trên đỉnh núi. Lạc Trì Ngư lúc này đang đứng trong đền Sơn thần, hắn lờ mờ nghe thấy hai từ Hải mẫu, còn tưởng hắn đã nghe nhầm. Đền Sơn thần vẫn chưa bị phá, dù sao kết giới hàng ngàn năm không lỏng lẻo như thế. Chỉ có điều Lạc Trì Ngư vẫn phải ở bên trong giúp gia cố kết giới lại, Rùa thần và Hải binh thì phá vòng vây bên ngoài. Sơn binh đã chết non nửa, một phần là do Tô Mục Dương không chút ý chí để chỉ đạo bọn họ. Tô Mục Dương hiện tại vô cùng gầy gò, vết thương bên mạn sườn của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, cũng không biết là lí do vì sao. Nhưng lúc này, hắn đột nhiên ôm vết thương đứng dậy, nhìn về phía Vũ Sơ Yến rồi nói: "Vũ Sơ Yến? Tại sao Vũ Sơ Yến lại ở đây? Lạc Trì Ngư, ngươi điên rồi sao." Lạc Trì Ngư không nói lời nào, hắn đột nhiên có chút khó chịu. Tô Mục Dương đang liều mạng muốn ra khỏi kết giới liền bị Lạc Trì Ngư kéo lại: "Cô ta đến đây vì ngươi!" Giọng của Lạc Trì Ngư đột nhiên chùng xuống, sau đó thả Tô Mục Dương ra, hắn nói tiếp: "Các người định sống chết có nhau à?" Tô Mục Dương hung hăng gạt tay Lạc Trì Ngư ra: "Chẳng phải ngươi muốn lợi dụng cô ấy để vực dậy tinh thần của ta ư. Tránh ra!" "Ta không có!" Lạc Trì Ngư tức giận, hắn nào phải loại người đầu óc như Tô Mục Dương nghĩ đâu. Sao có thể nghĩ đến dùng Vũ Sơ Yến để tính kế cơ chứ. Chợt, hắn nhận ra điều gì đó, bèn chửi một câu "Phản đồ" rồi bỏ lại ngôi đền mà đi theo Tô Mục Dương. Hải binh bên dưới vẫn chưa bị đánh bại, Vũ Sơ Yến không biết đã dùng chiêu gì mà thoát khỏi Hải Ly, được một Hải binh hộ tống lên núi. Lạc Trì Ngư chạy đến đồi hoa Mẫu Tử, nhìn thấy Vũ Sơ Yến đang ở dưới nước, hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Từ lúc đầu đến giờ hắn vốn không nhìn thấy Kỷ Vấn Hành, binh lính tấn công lại không phải của vực Tử Vụ, thứ duy nhất để lại manh mối chính là Dị Bạch. Vốn biết Kỷ Vấn Hành nuôi quỷ ở vực Tử Vụ, nhưng không ngờ lại nuôi tới dạng này. Loài quỷ có thể thành hình người, như thế thì Hải thần là Lạc Trì Ngư sẽ không giáng tội được. Hai bọn họ xem ra giờ này không lo Vũ Sơ Yến được rồi. Bởi vì không biết Tô Mục Dương đã nhìn thấy điều gì từ dưới nước, hắn quay lại kéo Lạc Trì Ngư: "Không ổn, có bẫy." Đúng lúc Vũ Sơ Yến vừa được dây leo đưa lên tới đồi hoa Mẫu Tử đã gặp Tô Mục Dương kéo Lạc Trì Ngư chạy đi. Nhưng Lạc Trì Ngư không hề di chuyển, Tô Mục Dương đã chạy vào tầm mấy mươi mét. Một tiếng nổ lớn từ dước nước vang lên, Vũ Sơ Yến quay đầu, nhìn thấy từ bên đám binh lính đã biến mất, chỉ còn lại hai cái đuôi nhọn hoắc đang gấp rút chĩa lên phía này. Nó muốn giết Sơn thần và Hải thần. "Cẩn thận!" Vũ Sơ Yến hét lên trong vô vọng, bởi vì thứ đó di chuyển quá nhanh, bọn họ vốn chẳng thể phản ứng kịp. Khoảng cách giữa cô và hai người họ bằng nhau, nhưng khoảnh khắc hai chiếc đuôi kia đâm tới, Vũ Sơ Yến đã lựa chọn chắn cho Lạc Trì Ngư. Chiếc đuôi nhọn hoắc kia đâm vào ngực cô, Vũ Sơ Yến chắn phía trước Lạc Trì Ngư, cô gục xuống, ôm ngực nôn ra một ngụm máu. Ngay lúc này, chi Thuồng Luồng trên lưng Vũ Sơ Yến sáng lên, nó đang rên rỉ thống khổ. Phía Tô Mục Dương, hắn cũng đã bị đâm xuyên vào ngực, khoé môi chảy máu, đôi mắt phức tạp nhìn Vũ Sơ Yến. Trong đôi măt ấy chứa đầy bi thương và tuyệt vọng, nhưng hắn không hối hận. Tuy hắn không muốn cô bị thương, nhưng cô bị thương vì Lạc Trì Ngư mới khiến hắn xót xa làm sao. Lạc Trì Ngư ôm lấy một bên vai Vũ Sơ Yến, hắn dùng gậy xương cá chặt đứt một đoạn đuôi, sau đó xông về phía trước đánh với con quỷ đó. Nhìn Tô Mục Dương gục hẳn xuống, Vũ Sơ Yến nấc lên, yếu ớt gọi Sơn binh: "Người đâu, mau bảo vệ Sơn thần." Lúc này đám Hải binh và Sơn binh thủ đền mới chạy đến, phản chiếu trong mắt Vũ Sơ Yến hình ảnh cuối cùng chính là cảnh Sơn binh vây lấy đỡ Tô Mục Dương. Sau đó phiến đá sụp xuống, kéo theo Vũ Sơ Yến rơi xuống biển cả. Tô Mục Dương chưa từng rời mắt khỏi Vũ Sơ Yến, lúc này thân hắn còn chưa xong mà còn vương tay dõi theo Vũ Sơ Yến. "Sơ Yến!" Lạc Trì Ngư đột nhiên gọi to tên cô, hắn bỏ lại đuôi quỷ, lập tức nhảy theo Vũ Sơ Yến xuống biển. Nếu như biển cả đã lựa chọn cô dâu cho đứa con của biển cả, thì biển cả ắt hẳn đã tự có an bài. Mọi vật trên đời đều là duyên phận, nếu không có duyên phận, sao có thể gặp được nhau. Vũ Sơ Yến vừa rơi xuống đã chìm sâu xuống đáy biển. Mặc cho Lạc Trì Ngư lặn tới nơi sâu nhất cũng không tìm thấy cô. Biển cả đã ôm lấy cô dâu của Hải thần vào lòng. "Vũ Sơ Yến! Hơn trăm năm trước ngươi đã ăn phải con cá tinh trộm Vẫn ngọc của Hải thần ở làng Vũ Trạch này. Lẽ ra nuốt Vẫn ngọc ngươi có thể trường sinh. Nhưng vì ngươi có mệnh cô dâu của Hải thần, cho nên âm dương khắc nhau không thể sống nổi mà chết. Đầu thai lần này, số mệnh cũng đã đưa ngươi đến với làng Vũ Trạch một lần nữa. Duyên phận của ngươi và Hải thần sâu nặng, biển cả đều đã nhìn thấy..." Lúc Lạc Trì Ngư tìm thấy Vũ Sơ Yến, cô đang nằm trên một chiếc giường san hô. Quần áo màu đen, tay đặt trên bụng, đôi mắt nhắm nghiền. Vết thương trên ngực Vũ Sơ Yến đã được biển cả chữa lành, nhưng cô đã không còn thở nữa. Chỉ là trên khoé mắt dường như vẫn còn vương một giọt lệ. Cô khóc vì ai? Lạc Trì Ngư chỉ muốn sau khi lấy lại Vẫn ngọc sẽ cắt đứt quan hệ với Vũ Sơ Yến. Nhưng vì sao cô còn đỡ một đòn kia cho hắn? Sao cô lại khiến hắn chần chừ, sao lại khiến hắn rung động? Đến lúc này, hắn thật sự muốn biết rõ con người của cô. Một con người bình thường, có ngũ uẩn nhưng lại khiến người khác không thể hiểu nỗi. Tuy không hiểu sự tình đầu đuôi ra sao, nhưng hắn biết Vũ Sơ Yến nhất định không phải đến vì Tô Mục Dương. Bởi vì biển cả như đang thì thầm nói với hắn điều gì đó. Lạc Trì Ngư đi đến chỗ Vũ Sơ Yến, nhìn sắc mặt cô vẫn an nhiên như đang ngủ say. Hắn không tin cô dâu của hắn lại có thể dễ dàng chết đi như vậy. Lạc Trì Ngư chần chừ không lâu, sau đó cúi đầu chạm vào môi Vũ Sơ Yến một cái. Hắn không có ý hôn vĩnh biệt hay sở thích khác lạ nào, chỉ là muốn truyền hô hấp cho cô mà thôi. Nào ngờ môi vừa chạm vào, Lạc Trì Ngư cảm giác có thứ gì đó từ miệng Vũ Sơ Yến chạy qua miệng hắn. Một cảm giác nhẹ nhõm, linh lực dồi dào, như thế có thể dời non lấp biển. Vẫn ngọc, là Vẫn ngọc. Vẫn ngọc kia vốn không thể dùng bạo lực hay giao hợp để lấy lại. Đó là một thử thách mà biển cả đã tạo ra cho Hải thần và cô dâu của hắn. Chỉ khi nào hắn thật lòng muốn cứu cô dâu của hắn, tự nhiên sẽ lấy lại được Vẫn ngọc.