Chương 50: Đại chiến

Cô Dâu Hải Thần

Độc Hành Nhân 27-08-2023 12:51:09

Lúc này Lạc Trì Ngư đã giáp mặt với bốn con rắn trên đỉnh toà thành. Cho dù hắn không biết đây là loại rắn đột biến gì, nhưng quả thật không tầm thường một chút nào. "Hải thần ở đây, các ngươi đã chịu chết hay chưa?" Lạc Trì Ngư hoá về hình người, chân đứng tự do trong nước, tay cầm gậy xương cá chĩa lên không trung. Bốn con rắn đồng loạt ngóc đầu, giống như đang ngạo nghễ nói: "Hải thần hữu danh vô thực, mau cút về Hải cung của ngươi. Nếu không, nhân danh của tộc mẫu Vũ Côn tộc bọn ta sẽ phanh thây ngươi." Lạc Trì Ngư nhướn mày, nghiên đầu nói: "Đúng là miệng rắn không thể nói được tiếng người." Lạc Trì Ngư vừa nói xong, gậy xương cá đã vung tới một con ở phía bắc. Con rắn ngóc cao đầu kêu lên "xà xà xà" ba tiếng, ba con ở ba phía còn lại đồng loạt phun ra một tầng bảo vệ cho nó. Lạc Trì Ngư thu gậy, đánh một vòng bốn phía nhưng bọn nó không hề hấn gì. "Hải thần quả đúng là chỉ có như vậy. Một đám phế vật mà dám ở đây hô to gọi nhỏ à." Lạc Trì Ngư không thèm trả lời, đưa cao gậy lên đầu, hút một đợt sóng thần xuống dập lên đầu bốn con rắn. Bốn con rắn chẳng những không hề hấn gì, ngược lại giống như được tắm mát. Nhờ đợt nước lớn kia, bọn chúng đã lập được một trận đồ vây khốn Lạc Trì Ngư ở chính giữa. Hải thần lại bị nhốt bằng thủy trận, đây đúng là chuyện dở khóc dở cười! Tuy nhiên đối với Lạc Trì Ngư, hắn vẫn chưa phế tới như vậy, trận đồ kia cũng chẳng đủ gãy ngứa cho hắn. Thấy thế, bốn con rắn đột nhiên nhảy múa một điệu quái gở, nhanh chóng làm cho Lạc Trì Ngư bị mờ mịt. Trước mắt hắn, xung quanh không gian như bị bóp méo không ra hình dạng. Một tiếng nhạc kì quái vang lên khiến tay chân hắn rã rời đánh rơi gậy xương cá xuống đất. Tô Mục Dương vừa giải quyết được mấy con rắn xong thì bắt được một cây gậy xương cá. Còn chưa cầm nóng tay thì bắt tiếp một Hải thần. Đương nhiên là Tô Mục Dương sẽ không đỡ Lạc Trì Ngư, hắn vừa thấy Lạc Trì Ngư rơi xuống dưới chân hắn đánh phịch thì lập tức nhìn lên đầu. Bốn con rắn đang đồng loạt nhìn xuống một cách ngạo nghễ. Tô Mục Dương xách Lạc Trì Ngư ném ngược trở lên. Kỷ Phương Cơ vì không lấy được vòng ngọc mà suýt làm cánh tay trái của Vũ Sơ Yến tàn phế. Cô đau đớn đến la hét inh ỏi nhưng xung quanh quá đỗi ồn ào không có ai nghe thấy tiếng của cô. "Bọn chúng tự lo thân còn chưa xong nên ngươi đừng mơ đến việc chúng sẽ đến cứu ngươi. Nếu như không muốn đau đớn thêm nữa thì hãy tháo chiếc vòng ngọc này ra, ta sẽ nghĩ tình mà tha cho ngươi." Vẻ mặt của Kỷ Phương Cơ vô cùng biến thái, dáng vẻ xinh đẹp của bà ta cộng với nét biến thái trông vô cùng kinh dị. Vũ Sơ Yến xụi lơ tay trái, tay phải cố gắng gỡ tay Kỷ Phương Cơ ra, vừa thở dốc vừa nói: "Có cái rắm ấy! Cho dù có chết ta cũng không đưa cho bà, có bản lĩnh thì bà tự lấy đi." Chẳng biết Vũ Sơ Yến lấy đâu ra can đảm như thế. Ham muốn sự sống vốn có của cô như biến đi đâu mất. Cái này giống như một câu nói "thời thế sinh anh hùng" vậy. "Hỗn láo!" Vũ Sơ Yến nhận lấy một cái tát từ Kỷ Phương Cơ, Vũ Sơ Yến giờ này không cảm thấy đau một chút nào. Nhưng đôi mắt của cô lúc này đột nhiên đục ngầu như kẻ mù loà, sau đó hiện lên màu xanh biển trong veo. Cô có thể cảm nhận, vòng Thủy Vu Chi Tâm trên cổ tay cô đang di chuyển. Giống như dây xích đang chạy, nó nhanh chóng bò ra bàn tay cô, sau đó biến thành một mũi tên. Vũ Sơ Yến cố gắng quơ quàng tay phải, nhưng Kỷ Phương Cơ cứ tưởng cô chỉ vùng vẫy trước khi chết nên không chú ý. Đến lúc Lạc Trì Ngư từ trên đỉnh toà thành rơi xuống, Kỷ Phương Cơ vừa nới tay ra để vung roi đánh Lạc Trì Ngư thì Vũ Sơ Yến đã cầm được mũi tên, sau đó dùng sức đâm vào một bên mặt của bà ta. Kỷ Phương Cơ bị đâm bất thình lình, vừa giật mình vừa đau nên đã thả Vũ Sơ Yến xuống. Vũ Sơ Yến ngồi bệch dưới đất ôm lấy cánh tay trái đau nhức của mình. Mũi tên nọ hiện tại không hiểu sao vẫn nằm trong tay Vũ Sơ Yến, cô vội lùi về phía sau. Lạc Trì Ngư rơi xuống không trúng Vũ Sơ Yến, hắn trốn vào trong màn nước. Vốn định tập kích Kỷ Phương Cơ nhưng còn chưa kịp ra tay đã bị đánh lén ở phía sau. Rùa thần và Hải Ly đã bị đánh trọng thương nằm dài ngoài cửa, người đánh lén Lạc Trì Ngư chính là Kỷ Vấn Hành. Nếu như cứ đánh trong ảo giác thế này nhất định không thể thắng được. Tô Mục Dương thấy tình thế không ổn, nếu như Lạc Trì Ngư không phá được thì hắn sẽ làm. Tô Mục Dương hoá thành Hồ Ly rướn cổ tru lên một tiếng dài khiến đám Lộc Nhung xà đều sợ hãi mà bò ngược trở vào. Bốn con rắn phía trên cũng ngẩng đầu kêu "xà xà" như đang thách thức Tô Mục Dương. Tô Mục Dương chồm người lấy đà, sau đó nhảy lên trên. Bởi vì Tô Mục Dương trên núi, không thể tùy ý đạp nước. Cho nên hắn vừa nhảy lên đã tranh chỗ của con rắn ở phía Đông. Chín cái đuôi thoăn thoắt quấn lấy con rắn rồi lộn vòng vòng. Ba con rắn con lại cho dù muốn giúp thì cũng không có cách nào giúp được. Kỷ Phương Cơ bị mũi tên đâm vào mặt, chỗ vết thương kia đang thối rữa nhanh chóng. Bà ta nhìn Vũ Sơ Yến như thù oán từ kiếp nào, bây giờ chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô. Vũ Sơ Yến đương nhiên không ngồi chịu chết, cô ôm lấy cánh tay đứng dậy và chạy. Nếu như là người bình thường vào đây nhất định sẽ bị thôi miên mà điên loạn. Nhưng Vũ Sơ Yến không hề hấn gì, thậm chí lá gan của cô còn lớn hơn. Vũ Sơ Yến chạy băng băng xung quanh toà thành, Kỷ Phương Cơ đuổi theo, ngọn roi cứ liên tục quất vù vù sau lưng cô. Dù sao cứ chạy như thế chẳng được mấy bước sẽ bị đập chết. Chạy ra ngoài kia lại càng nguy hiểm, Hải Ly và Rùa thần bây giờ vốn không thể tin được. Không kịp nghĩ nhiều, Vũ Sơ Yến nhìn thấy một cái lỗ trên vách tường thì quyết định chui vào. Dù sao nếu có gặp Lộc Nhung xà thì lại chạy trở ra, thử một phen xem sao. Kỷ Phương Cơ mất dấu Vũ Sơ Yến, bà ta tức giận quất roi vào hư không trước mắt mấy cái rồi quay lại chỗ Kỷ Vấn Hành. Dù sao Vũ Sơ Yến cũng là con người, không có hai kẻ kia bảo vệ nhất định sẽ không sống được quá lâu. Tô Mục Dương bên trên vậy mà đã hạ được một con rắn ở phía đông. Cắn rắn đúng là sở trường của Hồ Ly, nhưng hắn dường như đã bị trúng độc, máu của con rắn đó có độc. Lạc Trì Ngư vừa đánh với Kỷ Vấn Hành vừa nhìn thấy máu nhỏ xuống, hắn ngẩng đầu nhìn Tô Mục Dương đang đi xiêu vẹo bên trên thì hét lớn: "Nhanh, hoà vào trong nước." Tô Mục Dương không nói hai lời, dứt khoác buông người rơi tự do trở xuống. Hắn nhắm chặt mắt, xuôi tay xuôi chân và đuôi theo làn nước. Máu của con rắn nọ từ trong miệng hắn đang trôi ngược trở lên. Kỷ Phương Cơ nhân cơ hội trồi lên đánh Tô Mục Dương. Lúc roi vừa tới thì Tô Mục Dương sặc sụa mấy cái, sau đó mở to mắt và dùng đuôi đạp nước trồi lên. Tô Mục Dương vừa trồi khỏi mặt nước đã hoá thành người, hắn vun quạt, đẩy Kỷ Phương Cơ rơi trở xuống đất. Chín cái đuôi của hắn bám lấy bà ta và ra sức siết chặt. Nhưng Kỷ Phương Cơ quả thật không tầm thường, lại có thể chặt đứt một cái đuôi của Tô Mục Dương. Tô Mục Dương tru lên một tiếng đau đớn rồi bị Kỷ Phương Cơ đánh văng vào vách. Trùng hợp thay, vách rạn nức đổ rầm rầm xuống thì ló ra Vũ Sơ Yến đang nấp. Vũ Sơ Yến nhào tới ôm lấy Tô Mục Dương, khi Kỷ Phương Cơ vừa vun roi tới thì cô cùng chỉ có thể đưa mũi tên lên đỡ. Mũi tên và mũi roi như dính chặt vào nhau, Vũ Sơ Yến giữ không nổi bị bà ta quật sắp văng tới nơi. Tô Mục Dương dù đang đau đớn cũng ra ra sức dùng mấy cái đuôi còn lại quấn đỡ cô. Kỷ Phương Cơ nhăn nhúm cơ mặt, vừa thu dây roi đến chỗ Vũ Sơ Yến thì Tô Mục Dương đã ra sức giật mũi tên ra, sau đó ôm lấy Vũ Sơ Yến lăn xuống đất. Tô Mục Dương nằm đè lên Vũ Sơ Yến, hai tay của Vũ Sơ Yến bám lấy lưng Tô Mục Dương như sợ lạc mất. Tô Mục Dương chống hai tay lên nền để giảm bớt sát thương cho cô, bây giờ hắn đang nằm gục đầu lên cổ cô. Cú rơi không quá mạnh nhưng khuôn mặt hắn tựa như đau đớn cùng cực Vũ Sơ Yến cảm thấy không đúng, hai tay cô ẩm ướt, cô đưa tay lên nhìn, hai bàn tay cô đã dính đầy máu tươi. Cô thử sờ soạng trên lưng Tô Mục Dương, trên lưng hắn đã có một vết thương lớn.