Chương 59: Hải Ly lộ mặt

Cô Dâu Hải Thần

Độc Hành Nhân 27-08-2023 12:54:01

"Phản tặc, ngươi không có quyền lên tiếng ở đây." Rùa thần lên tiếng phản đối, Vũ Sơ Yến ném cho ông ta một ánh nhìn sắc lạnh rồi nói: "Hôm nay ta với cương vị là người quản núi Xuyên Mộc đến luận tội Hải Ly. Rùa thần, nếu ông biết điều thì hãy ngậm miệng lại và tránh sang một bên." "Ranh con, ta là trưởng lão của Hải giới, ngươi lại dám hỗn láo như thế ư? Hay ngươi thấy ta đã biết bí mật dơ bẩn của ngươi và Kỷ Vấn Hành nên gấp gáp muốn thủ tiêu ta?" Rùa thần không nhịn được chỉ trỏ vào Vũ Sơ Yến. Vũ Sơ Yến không biết dùng thứ gì mà ném thẳng vào ông ta. Tất cả những kẻ có mặt ở đây đều cả kinh, vật đã ném vào Rùa thần bây giờ đang bay trở về trên tay Vũ Sơ Yến. Vũ Sơ Yến cầm miếng ngọc mà trắng, lạnh lùng nói: "Được vật này ném vào, tính ra ngươi cũng có phúc đó. Các vị, khoan hãy nói tới việc thay đổi Hải mẫu. Trước tiên hãy xem chúng ta làm rõ tất cả mọi thứ, đến lúc đó ai có tội, ai xứng đáng làm Hải mẫu tự nhiên sẽ dễ dàng quyết định. Thế nào, các vị có bằng lòng dùng kiên nhẫn của mình vào lúc này hay không?" Các bộ tộc đều phải nhìn Vũ Sơ Yến bằng một con mắt khác. Bọn họ trao đổi với nhau vài giây rồi gật đầu ưng thuận. Hải Ly tuy rằng có chút căng thẳng nhưng cô ta vẫn rất đắc ý, càng không cho rằng dựa vào hai kẻ ất ơ này có thể đánh bại được cô ta. Lúc này dường như mọi chuyện đã ổn thoả thì lại vào thêm một Dị Bạch. Vũ Sơ Yến thoáng kinh ngạc, thì ra cô đã bỏ quên mất tên này rồi, chỉ là không biết bây giờ hắn đã theo phe nào. Dị Bạch lần này dường như cũng rất oai hùng, từ bên ngoài một đường đi vào rồi nói: "Các vị chớ nên tin lời bịa đặt của bọn chúng. Nhất là người phụ nữ kia, cô ta đã sớm phản bội Hải giới rồi." Sự kiên nhẫn Lạc Trì Ngư cũng chỉ đến lúc Dị Bạch nói xong câu đó. Bởi vì sai khi hắn nói xong thì đã ôm lấy cổ mình rồi trợn mắt ngã xuống đất chết tốt. Lúc này tất cả mới dồn sự chú ý đến thì thấy Lạc Trì Ngư đang thu dây roi của hắn về. Mũi roi của Lạc Trì Ngư đã đâm thẳng vào yết hầu của Dị Bạch, động tác của hắn nhanh đến nỗi người khác không kịp nhìn thấy. Sắc mặt của Lạc Trì Ngư xám xịt là thế, nhưng khi thấy Vũ Sơ Yến ngoái đầu nhìn mình thì hắn lại nở một nụ cười với cô. Lạc Trì Ngư đã nhận định Vũ Sơ Yến cả đời này là vợ của hắn. Trước đây hắn vẫn còn chưa chắc chắn, lòng ôm nhiều trắc ẩn mà để cho cô phải chịu nhiều khổ sở như thế. Chỉ vì chấp niệm của hắn mà hại người bạn duy nhất của hắn phải bỏ mạng. Thù giết mẹ đã trả, hắn tuyệt đối sẽ không để thêm một người nào bên cạnh hắn phải chịu khổ nữa. Kẻ phá đám đã chết, bây giờ dù muốn hay không thì bọn họ đều phải kiên nhẫn xem. Chu Phục Sinh cũng rất vội, hắn đã làm cách nào đó để dùng cây trượng trong tay khiến cho tất cả những kẻ có mặt ở đây nhìn thấy hết những việc mà Hải Ly đã làm. Khuôn mặt của những kẻ có mặt đều dần trở nên hoang mang. Đây là ngoài dự liệu của Hải Ly, cô ta bắt đầu tính tới chuyện gì đó, miệng vẫn luôn nói: "Các ngươi dám vu khống ta ư? Ta có vòng ngọc Thủy Vu Chi Tâm, ta là Hải mẫu, sao các ngươi dám làm vậy với ta?" "Hải Ly, vòng ngọc ngươi đeo đã thoả mãn hay chưa, thoả mãn rồi thì trả lại cho ta." Hải Ly đột ngột ôm ghì cánh tay trái của mình, vòng ngọc dường như đang muốn di chuyển. Vũ Sơ Yến đưa bàn tay trái của mình về phía Hải Ly, chỉ mới chớp mắt vòng ngọc đã tuột khỏi tay Hải Ly và về nằm trên cổ tay của Vũ Sơ Yến. Chỉ là không ngờ rằng cánh tay đeo vòng của Hải Ly giống như bị thối rửa, bây giờ cô đã đang ôm cánh tay đau nhức của mình nhìn về phía Vũ Sơ Yến. Vũ Sơ Yến nở một nụ cười lạnh nhạt nói: "Hải Ly, ngươi đã biết cảm giác cướp đồ của người khác hay chưa?" Sau khi bình thản tiếp nhận ánh mắt thù hằn của Hải Ly, Vũ Sơ Yến giơ cao cánh tay trái lên rồi nói lớn: "Các vị, nếu như muốn biết tất cả những chuyện mà nữ tướng Hải Ly đã làm với ta, vậy bây giờ ta sẽ để vòng ngọc Thủy Vu Chi Tâm cho các vị thấy." Vũ Sơ Yến đột ngột ngồi xuống rồi đập mạnh vòng ngọc xuống nền thủy tinh. Hai âm thanh trong vắt vang lên khắp cả Hải cung. Bầu không khí lúc này yên lặng như muốn dừng lại, sức mạnh va chạm khiến đầu tóc của cô bay lên. "Khốn kiếp!" Hải Ly chỉ kịp chửi một tiếng rồi quay đầu muốn chạy. Trong lúc tất cả còn đang bị ảnh hưởng bởi tiếng va đập thì từ bên ngoài một bóng người màu tím chạy vào, một cú đánh văng Hải Ly trở vào. Hải Ly bị quật ngã văng xuống đất cày cày gần đến chỗ Vũ Sơ Yến. Cô ta chống tay ngồi dậy, đôi mắt xanh đầy sát khí nhìn về phía kẻ vừa vào. Kỷ Vấn Hành nhanh như một cơn gió, lúc cơn lốc xoáy ngừng lại, mọi người mới nhận ra hắn. Hải Ly gần như phát điên nói: "Kỷ Vấn Hành, ngươi cũng đến báo thù à?" "Người như ta thân không vướn bận, hà cớ gì phải đi báo thù. Ta chỉ là không vừa mắt ngươi, muốn đánh ngươi đó có được không?" Kỷ Vấn Hành tuy chỉ còn một con dao cùn làm vũ khí, nhưng bộ dạng hắn cầm dao cũng không tồi chút nào. Rùa thần lớn giọng nói: "Phản tặc, mau bắt phản tặc lại." Chỉ tiếc là Hải binh không thể vào đây được, đã có một kết giới bao quanh nơi này. Rùa thần quay đầu nhìn lại đã thấy Lạc Trì Ngư từ trên ghế đứng dậy, hắn vừa thu tay lại. Không hay rồi, bọn họ đã bày mưu từ trước. Rùa thần gấp gáp quay lại nhưng không kịp, Kỷ Vấn Hành đã tới, hắn còn dứt khoát xin chút máu từ cổ của ông ta: "Lão già, phản tặc chính là ông đó. Sao ông lại dám phản bội anh trai của ta, ông cảm thấy hắn dễ bị lừa lắm hay sao?" Kỷ Vấn Hành nhìn về phía Lạc Trì Ngư, cả hai cùng nhìn nhau cười. Nụ cười biến mất theo sự chuyển dời ánh mắt của Kỷ Vấn Hành. Khi hắn nhìn về Rùa thần thì chỉ còn sự lạnh lẽo mà nói: "Lạc Trì Ngư chỉ có thể bị ta lừa mà thôi. Bởi vì ta là em trai của hắn." Hải Ly cảm thấy không ổn, cô vừa muốn tẩu thoát vừa niệm cấm chú gọi quỷ mà Kỷ Vấn Hành đã nuôi đến. Hải Ly chạy lại không nhanh bằng Kỷ Vấn Hành, hắn đã chặn cô ta lại. Nét mặt của Kỷ Vấn Hành vô cùng đáng ghét nói: "Tiện nữ, chạy đi đâu hả?" "Rùa thần, mở đường cho ta!" Hải Ly quay đầu gọi Rùa thần, nhưng rất tiếc ông ta đang bận đánh nhau với Chu Phục Sinh. Lạc Trì Ngư từ trên chính điện đi xuống, vẻ mặt hắn đằng đằng sát khí nói: "Hải Ly, ngươi gan to tày trời. Dám trộm Xuyên Vân tự, hại chết Hải thần đời trước, sau đó tu luyện cấm thuật, mở cấm chú nuôi quỷ. Ngươi có nhận tội hay không?" Hải Ly quay đầu nhìn Lạc Trì Ngư với vẻ mặt phức tạp, không ngờ rằng cô ta lại rơi nước mắt nói: "Lạc Trì Ngư, ta vì ngươi làm bao nhiêu việc, không màn tính mạng để cứu ngươi. Sao ngươi lại chọn người phụ nữ này?" Đoán rằng những tộc trưởng ở đây kinh ngạc không ít, Vũ Sơ Yến nhìn vẻ mặt vi diệu của bọn họ mà không biết nói gì cho đúng. Kỷ Vấn Hành châm chọc: "Bà già, bà làm mẹ Lạc Trì Ngư được rồi đó. Đừng có làm ta buồn nôn nữa. Cho dù bà có luyện được cấm thuật trẻ mãi không già, nhưng những chuyện trong quá khứ cũng không thể che giấu vĩnh viễn được. Chính là bà, bà mới chân chính là kẻ cướp lấy Xuyên Vân tự. Khi đó Lạc Phổ còn sống, ông ta đánh nhau với bà, bị bà dùng cấm thuật hại chết." "Nhưng sau đó ngươi lại đánh cắp của ta. Kỷ Vấn Hành, ngươi gian xảo y như mẹ của ngươi vậy. Tất cả các người đều ỷ thế hiếp người, khinh thường bộ tộc bé nhỏ của ta, không cho chúng ta ngóc đầu." Hải Ly trừng mắt nhìn một lượt những kẻ có mặt ở đây. Lạc Trì Ngư chống gậy xương cá xuống đất, gằn từng chữ nói: "Hải Ly, ngươi đã giết cha ta, cũng đã gián tiếp giết mẹ ta. Bao nhiêu năm nay ta đã sống với kẻ thù giết cha mẹ mà không hay biết. Hôm nay ta sẽ cho ngươi lấy cái chết để tạ tội." Hải Ly cười khan nhìn Lạc Trì Ngư: "Để xem các ngươi có bản lĩnh đó hay không!" Đám quỷ đã tới nơi, bọn chúng hừng hực khí thế, liều mạng xông vào kết giới. Những tộc trưởng đã sớm hồn bay phách lạc, tản lạc chạy mất. Kỷ Vấn Hành nhìn Lạc Trì Ngư rồi nói: "Giao cô ta lại cho ngươi. Ta phải đi vặn cổ đám quỷ phản chủ này." Hải Ly đưa tay tóm Kỷ Vấn Hành nhưng không kịp. Hắn quá nhanh, vừa chớp mắt đã ra khỏi kết giới tới chỗ bọn quỷ. Cô ta nhìn về phía Vũ Sơ Yến, Vũ Sơ Yến vội vã nghĩ tới đường né đòn. Lạc Trì Ngư chạy ra, Hải Ly chạy sướt qua hắn vào chỗ Vũ Sơ Yến. Vũ Sơ Yến chạy không kịp, trực tiếp bị Hải Ly một đòn đánh vào. Lạc Trì Ngư và Chu Phục Sinh thất kinh, tưởng rằng Vũ Sơ Yến sẽ bị thương không nhẹ. Nhưng không, Vũ Sơ Yến không hề hấn gì với đòn tấn công của Hải Ly. Ngay khi Hải Ly sượt qua cô, cô đã dùng vòng ngọc Thủy Vu Chi Tâm trong hình dạng mũi tên đâm cho cô ta một nhát vào cánh tay trái. Hải Ly quay đầu lại, trong mắt cô ta chứa toàn sát khí, nghiến răng nói: "Sao ngươi có thể làm ta thương? Vũ Sơ Yến, ngươi rốt cuộc là thứ gì?" "Ta không là thứ gì cả, ta chỉ là con dâu của kẻ đã bị ngươi giết. Ngươi có biết cảm giác khi người thân của mình bị giết hay không. Hải Ly, biển cả oán hận ngươi, biển cả đã ban cho ta sức mạnh này." Vũ Sơ Yến cầm mũi tên trong tay, mũi tên dính đầy máu tươi đang nhỏ giọt xuống sàn. Hải Ly quẹt qua vết thương, không nói lời nào. Lạc Trì Ngư vừa tới chỗ Vũ Sơ Yến, hắn xoay quanh xem cô có bị thương chỗ nào không, điều đó càng làm cho Hải Ly khó chịu. Hải Ly đưa quạt lên mặt, miệng niệm cấm chú. Lạc Trì Ngư giấu Vũ Sơ Yến ở phía sau, hai tay tập trung chuẩn bị phản đòn. Tiếng răng rắc răng rắc của thủy tinh vỡ, sau đó choảng một cái, tất cả tường ở xung quanh đều đổ vỡ sập xuống. Hàng ngàn mảnh vụn thủy tinh vỡ đang được Hải Ly gom lên, cô ta xoay quạt, những mảnh vỡ gom thành hình dáng một con gì đó hướng về phía Lạc Trì Ngư. Vũ Sơ Yến không muốn làm vướng chân Lạc Trì Ngư, cô vội chạy tới một góc để trốn. Hải Ly để con vật kia đánh nhau với Lạc Trì Ngư còn mình chạy theo Vũ Sơ Yến. Vũ Sơ Yến thấy tình thế không ổn, vội đổi hướng chạy về phía Kỷ Vấn Hành. Hải Ly còn tưởng Vũ Sơ Yến điên rồi, nào ngờ cô vừa bước ra khỏi kết thới thì có hàng trăm thú Mị Linh bay đến vây quanh bảo vệ cô. Vũ Sơ Yến nhìn Hải Ly, nở một nụ cười đắc ý.