Chương 37: Ai là chủ mưu

Cô Dâu Hải Thần

Độc Hành Nhân 27-08-2023 12:47:00

Tiếng con quỷ gầm lên, lực gầm của nó tựa như muốn khiến Vũ Sơ Yến bị thổi bay. May mà có Mị Linh thú giúp đỡ nên cô mới có thể ngồi vững. Con quỷ vừa gầm lên đã nhìn thấy Vũ Sơ Yến, hai mắt nó đỏ ngầu như máu, khuôn mặt đáng sợ hưng phấn tột độ đang lao về phía này. Phản ứng đầu tiên của Vũ Sơ Yến là chạy trở vào phòng ngủ. Ai ngờ vừa chạy được hai bước đã bị con quỷ kéo chân nắm lại. Vũ Sơ Yến té sấp xuống đất, cô mau chóng lăn lại để nhìn con quỷ. Con quỷ một tay siết chặt cổ tay cô lôi về phía nó, tay còn lại hung hăng xé quần áo trên người cô. Vũ Sơ Yến cả kinh, không dám tưởng tượng ra kẻ phía sau sai khiến con quỷ. Cô nghĩ thầm trong lòng, nếu như Kỷ Vấn Hành dám làm như thế, cô nhất định sẽ khiến Lạc Trì Ngư giết hắn ngay lập tức. Nhưng cơn tức giận cũng chỉ được như thế, lúc này cô còn bận sợ hãi đây. Nguyên tắc của Vũ Sơ Yến là không bỏ cuộc, dù chỉ có một tia hy vọng mỏng manh như sợi chỉ thì cũng phải bám lấy. Nhân lúc con quỷ còn bận rộn xé quần áo mình, Vũ Sơ Yến hai tay bò trườn về sau. Ngay lúc này đây, cô cũng chỉ có thể gọi tên một người. "Lạc Trì Ngư, cứu ta!" Vũ Sơ Yến dù biết là gọi trong vô vọng nhưng cô vẫn hy vọng sẽ có ai đó nghe thấy. Xoảng một tiếng lớn, nghe con quỷ gầm lên đau đớn. Hoá ra là cánh tay đang xé quần áo Vũ Sơ Yến của con quỷ đã bị thứ gì đó chặt đứt lìa. Vũ Sơ Yến ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một cây trượng như phát sáng dính đầy máu me. Người cầm trượng vừa rút trượng lên lại dùng nó đánh mấy đòn với con quỷ. Con quỷ vô cùng yếu thế với sức lực của người đó nên nhanh chóng bị đâm vào yết hầu mà chết. Mị Linh thú vỗ cánh bay đi, vừa bay vừa kêu re ré như đang cảnh báo gì đó. Tiếc là nó chẳng bay được xa thì cũng bị chĩa trên cây trượng. Lúc này đèn trong căn phòng mới bừng sáng lên, người cầm trượng không ai xa lạ, chính là Chu Phục Sinh. Chu Phục Sinh không bỏ sót chút manh mối nào, hắn quay đầu chạy ra ngoài. Vũ Sơ Yến cũng mau chóng đứng dậy, kéo cái áo vẫn chưa rách nát mà chạy theo Chu Phục Sinh. Có Chu Phục Sinh ở đây, Vũ Sơ Yến không tin lại có kẻ làm hại được cô. "Đứng lại!" Chu Phục Sinh vừa chạy được một đoạn thì hét lên kèm theo một cú đập trượng vào tường nhà khiến nó kêu đến váng cả tai. Vũ Sơ Yến chạy tới, cô thở hì hụt hỏi: "Là kẻ nào thế?" Chu Phục Sinh vẫn đang đuổi theo cái vệt nước nhầy nhụa dưới nền nhà ngoài hành lang, hắn nói: "Lộc Nhung xà." "Giang Vy?" Không hiểu sao khi nghe Lộc Nhung xà thì Vũ Sơ Yến lại nghĩ ngay đến Giang Vy. Nghe đến đây, cô đột nhiên như được tiếp thêm sức mạnh, chạy vụt qua mặt Chu Phục Sinh. Chỉ tiếc là cho dù có chạy tới cuối hành lang đến ban công thì cũng không đuổi kịp. Khi cô vừa đến thì cái bóng đỏ của Giang Vy đã nhảy khỏi và khuất bóng. Vũ Sơ Yến giậm chân, tức tối liên tục lấy tay đập vào lan can. Giang Vy, con rắn cái cô không hề đắc tội nhưng lại liên tục hại cô và người thân của cô. Vũ Sơ Yến nghiến răng nghiến lợi, thề rằng nhất định sẽ giết Giang Vy để báo thù. Chu Phục Sinh đuổi đến, hắn vội khom người nói: "Hạ thần đến trễ, Hải mẫu không sao chứ?" Vũ Sơ Yến bất lực níu kéo mảnh áo đã rách tan hoang, lắc đầu nói: "Không sao. Nhưng sao ngài lại vào đây được?" Chu Phục Sinh không dám nhìn thẳng, hắn cúi đầu biến ra một chiếc áo khoác tơ lụa màu đen đưa cho Vũ Sơ Yến. Đoán chừng cô đã mặc vào xong, hắn mới ngẩng đầu nói: "Đây là hồ Phục Sinh, hạ thần vẫn có thể can thiệp được trong một phạm vi nhất định. Chỉ cần Hải mẫu ở lại trong ngôi nhà này, thần đảm bảo sẽ bảo vệ ngài an toàn." Quả nhiên vẫn là ở trong hồ Phục Sinh, Vũ Sơ Yến lại hỏi: "Lạc Trì Ngư đâu? Ngài ấy không sao chứ?" Chu Phục Sinh là người thật thà, rành mạch nói: "Hải thần đã ra khỏi hồ một lần, sau khi nghe tin Hải mẫu vẫn còn ở trong hồ thì đã vào một lần nữa. Kết quả sau khi ngài ấy ra đã biết tin Hải mẫu bị kéo vào mộng thứ tư thì vô cùng tức giận muốn phá hồ." "Sau đó thì sao?" Vũ Sơ Yến cảm thấy bản thân cũng không quá thiệt thòi. Dù sao sự có mặt của cô cũng ảnh hưởng đến Lạc Trì Ngư. Chu Phục Sinh bước ra ngoài lan can nhìn bầu trời hư ảo đen kịt, hắn trầm ngâm nói: "Sau khi khuyên bảo, ngài ấy cũng đã tạm nguôi giận." Vũ Sơ Yến nhìn theo ánh nhìn của Chu Phục Sinh. Khoảng cách của bọn họ không xa lắm, Chu Phục Sinh cố ý né qua một chút. Nhưng sau đó lại cứ len lén nhìn Vũ Sơ Yến. Trong cuộc đời dài đằng đẵng của hắn, lần đầu tiên hắn tò mò về một người phụ nữ. Nhưng sau khi cơn tò mò đó qua đi, hắn vẫn nhớ nhiệm quan trọng của hắn. Sống làm người bảo vệ Lạc Trì Ngư, chết làm ma vẫn bảo vệ Lạc Trì Ngư. Chỉ có điều, giá như hắn có thể chết đi có lẽ sẽ hạnh phúc hơn. Hắn cứ sống mãi như thế, không sinh không diệt. Một kẻ không có quá khứ và cũng không cần biết tương lai. Hắn chỉ là một vị tướng chỉ biết chấp hành mệnh lệnh một cách nhanh chóng nhất, vậy thôi. Đến một lúc nào đó, hắn có ngũ uẩn, biết đến tình yêu. Nhưng liệu khi đó có ai để ý đến những điều đó hay không? "Chu Phục Sinh, ngài có cách nào có thể đưa ta rời khỏi hay không?" Câu hỏi của Vũ Sơ Yến cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung của Chu Phục Sinh. Trong mắt hắn có chút buồn bã quay lại nhìn Vũ Sơ Yến rồi nói: "Không có! Chỉ có thể chờ đợi thời cơ. Đến lúc nào đó thích hợp, Hải thần sẽ đến cứu ngài." Chu Phục Sinh nhón người lên lan can còn quay lại nhìn Vũ Sơ Yến một cái: "Hải mẫu, trời sắp sáng rồi. Thần phải quay về." Quả nhiên sáng hôm sau Kỷ Vấn Hành đến rất sớm. Vũ Sơ Yến đem chiếc áo khoác tơ lụa màu đen mà Chu Phục Sinh đưa cho cô giấu vào tận dưới đáy tủ. Kỷ Vấn Hành vừa xuất hiện bên trong phòng đã gặp Vũ Sơ Yến muốn thay quần áo, cô không vui nói: "Kỷ Vấn Hành, ngươi không có phép lịch sự sao?" Kỷ Vấn Hành không quan tâm câu nói kia, hắn dõi đôi mắt màu tím như muốn nhìn thấu Vũ Sơ Yến. Vũ Sơ Yến biết hắn đang muốn làm gì, cô nói: "Người của ngài cũng thật biết làm việc. Dám trộm quỷ của ngài đến đây để giở trò với ta." Kỷ Vấn Hành có chút nghi ngờ nhìn Vũ Sơ Yến. Dù sao cô cũng không phải lần đầu giở trò. Vũ Sơ Yến không muốn nói nhiều, cô trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài: "Ngươi xem, ta có nói điêu hay không?" Kỷ Vấn Hành nhìn bộ mặt chắc chắn của Vũ Sơ Yến thì cũng rảo bước nhanh ra cửa. Vừa ra khỏi cửa, mày hắn là cau lại gần sát vào nhau, đôi mắt màu tím kia hiện lên một tia kì lạ. Đúng là một trong những con quỷ mà hắn đã dùng cấm chú để nuôi đang nằm chết tốt dưới đất. Bên cạnh còn có thêm một con Mị Linh thú, nhưng kì lạ là hắn không thể nhận ra kẻ nào đã giết bọn chúng. Kỷ Vấn Hành với vẻ mặt hoài nghi nhưng lại không tiện hỏi rõ. Vũ Sơ Yến không muốn đêm dài lắm mộng, cô đã đưa ra một lời đề nghị táo bạo: "Kỷ Vấn Hành, chúng ta đến vực Tử Vụ đi." Kỷ Vấn Hành nhướn mày hỏi: "Sao cô lại thay đổi quyết định?" Kỷ Vấn Hành không tin người phụ nữ dối trá này lại không có âm mưu gì. Vũ Sơ Yến lắc đầu nói: "Ta buồn chán cái nơi không có bóng người này rồi. Còn có, nếu như đêm nào cũng bị quỷ của ngươi đến muốn giở trò đồi bại với ta... ngươi nghĩ sao về điều này?" Đương nhiên là Kỷ Vấn Hành không tài nào chấp nhận nổi. Nếu như Vũ Sơ Yến là người phụ nữ của hắn, hắn nhất định sẽ kích động mà giết sạch bọn quỷ kia. Còn nếu Vũ Sơ Yến là người của Lạc Trì Ngư thì ngày hắn lợi dụng cô sẽ không thành công được, thậm chí có thể bị tên điên là Lạc Trì Ngư băm sống. Dù sao, Vũ Sơ Yến bây giờ nhất định phải được hầu như tiên. Kỷ Vấn Hành nở một nụ cười nhìn mớ tóc đang nằm loạn xạ trên mặt Vũ Sơ Yến. Với một kẻ yêu cái đẹp như hắn đương nhiên không vừa mắt nên tiện tay chỉnh lại. Nhưng không ngờ lại bị Vũ Sơ Yến không nhân nhượng gạt xuống, cô lạnh giọng nói: "Kỷ Vấn Hành, chúng ta. chỉ là quan hệ hợp tác, không đến lượt ngươi động tay động chân. Ta dù sao cũng là chị dâu của ngươi, nếu như không muốn bị Lạc Trì Ngư phanh thây thì chớ dại mà động vào ta."