Chương 11

Từ Xóm Nghèo Đến Nữ Chiến Binh

Ma Pháp Thiếu Nữ Mộng Lộ Lộ 18-06-2025 11:10:57

Cơn đau đớn sinh lý bức bách khiến Chu Quỳnh chớp mắt. Tóc cô bết lại thành từng mảng, cằm vẫn còn nhỏ từng giọt sữa chua sánh đặc. Cô chẳng thèm để ý đến người máy giám sát, dồn hết sức lực toàn thân chậm rãi giơ tay phải lên, hướng về phía Carlisle dựng ngón giữa. Đồ khốn kiếp! Carlisle nheo mắt lại đầy nguy hiểm: "Có ý gì?" "Thể hiện thiện chí, chào đón." Chu Quỳnh bình tĩnh giải thích. "Thật sao?" Carlisle dùng bàn tay thon dài đẹp đẽ của hắn cũng dựng ngón giữa đáp lại Chu Quỳnh: "Vậy tôi cũng hoan nghênh cô." Hắn nhìn cô gái cứng cổ giả vờ trấn định, đã lâu lắm rồi mới cảm thấy một chút khoái trá. Carlisle dùng đầu ngón tay lướt nhẹ đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói: "Thật là một con mèo nhỏ bẩn thỉu, mau đi tắm rửa đi." Carlisle ra lệnh cho hai người máy: "Đưa cô ta đi khử trùng." Chu Quỳnh phản kháng vô ích, đành theo người máy đi vào không gian khử trùng nhỏ hẹp. [Xin cởi đồ!] Chu Quỳnh giận dữ nói: "Tôi không cởi!" [Xin cởi đồ!] [Xin cởi đồ!] [Xin cởi đồ, nếu không sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế!] Người máy ở đây căn bản không hiểu cảm xúc của Chu Quỳnh, chỉ lặp đi lặp lại một cách máy móc, nghe như một lời đe dọa lạnh lùng. [Xin cởi đồ!] [Xin cởi đồ!] [Xin cởi đồ!] Trong tiếng lặp lại máy móc, cảm giác vô nghĩa bao trùm toàn thân Chu Quỳnh. Hơn một tháng trước, cuộc sống bình đạm và yên lặng dường như chỉ là một giấc mơ, chỉ có đau khổ bây giờ mới là chân thật. Cô im lặng. Chuyện đến nước này, người ta là dao thớt, mình là cá thịt. Còn có gì để rối rắm nữa. Cô mặt không biểu cảm cởi bỏ bộ quần áo cũ nát trên người, ném xuống dưới chân. Khi quần áo còn chưa chạm đất, người máy đã nhanh chóng tiến lên xử lý chúng. Giống như thứ Chu Quỳnh mặc trên người là một vật dơ bẩn nào đó, ngay cả mặt đất nơi đây cũng không xứng chạm vào. Chu Quỳnh cởi đến nỗi trên người chỉ còn lại nội y, lạnh lùng hỏi: "Được chưa?" "Đương nhiên là không được." Carlisle đột nhiên xuất hiện, hắn dựa vào cửa cười nói: "Chẳng phải cô còn mặc quần áo sao?" Chu Quỳnh: "Đi ra ngoài." Carlisle: "Không được đâu, nơi này đều là địa bàn của tôi." Chu Quỳnh cũng không trông mong hắn có thể ngoan ngoãn nghe lời mình. "Tôi không muốn cởi. Tôi sợ hãi." Cô cố gắng khống chế tay không che chắn cơ thể. Cô gần như trần truồng đứng trước mặt Carlisle, trên làn da nổi lên từng nốt nhỏ li ti. Bình tĩnh. Chu Quỳnh không ngừng niệm thầm trong lòng. Bình tĩnh. Không cần sợ hãi. Không cần yếu thế. Mình càng sợ hãi, càng hoảng loạn, hắn càng muốn làm nhục mình. "Sợ hãi cái gì? Ở đây có ai làm gì cô sao?" Carlisle nói bóng gió: "Cô chỉ là một đứa trẻ còn chưa phát triển hết." "Hay là cô đang làm nũng? Muốn tôi giúp cô cởi?" Chu Quỳnh im lặng. Carlisle cũng không vội, hắn không thúc giục cô, ánh mắt hắn không kiêng nể gì mà di chuyển từ mắt cá chân trần trụi của Chu Quỳnh, lên đến bắp chân thon thả, bụng nhỏ bằng phẳng, rồi đến bộ ngực hơi phập phồng của cô, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt giấu kín sự sợ hãi. Hắn tận hưởng trò mèo vờn chuột này một cách thuần thục. Ánh mắt hắn nhớp nháp như rắn, ướt át dán chặt vào làn da lộ ra của cô. "Được, tôi cởi." Chu Quỳnh bình tĩnh kéo xuống áo ngực và quần lót, ném xuống đất. "Bây giờ, anh có thể đi ra ngoài được không?" "Bé ngoan!" Carlisle chậm rãi tiến đến. Từng bước chân hắn giẫm lên sợi dây thần kinh căng thẳng của Chu Quỳnh. Nhìn thẳng vào hắn. Không cần sợ hãi. Không cần lùi bước. Đầu ngón tay Chu Quỳnh siết chặt lòng bàn tay đến mức đau nhói. Dù vậy, cơ thể cô vẫn không kiểm soát được mà run nhẹ. "Đưa đồ vật ra đây." "Thứ gì?" Chu Quỳnh cố gắng tỏ ra cứng cỏi nói: "Tôi đã cởi hết rồi, chỗ nào còn đồ vật gì?" Carlisle lắc đầu, ngón tay thon dài cọ qua ngực cô, luồn vào nếp gấp khuỷu tay sát người, móc ra một con dao nhỏ ánh bạc lấp lánh. Tay hắn lạnh lẽo hơn cả lưỡi dao. "Thật là không ngoan, xem ra tôi còn phải dạy dỗ cô cho tốt." Carlisle nhẹ nhàng nắm lấy con dao nhỏ, áp lên xương quai xanh cô, rồi di chuyển về phía trước, ép Chu Quỳnh ngửa đầu. Lưỡi dao sắc bén kề sát làn da mỏng manh của cô. Trong sự căng thẳng tột độ, các giác quan hoạt động đến giới hạn, cô nhạy bén cảm thấy vùng da đó hơi trầy xước đau đớn. Không ai biết con dao này sắc bén đến mức nào hơn cô. Bởi vì đây là con dao cô ngày đêm tự tay mài giũa. Ngay khi Carlisle rút dao ra, Chu Quỳnh tưởng rằng hắn cuối cùng cũng chịu tạm thời buông tha mình. Carlisle cầm con dao nhỏ khẽ lướt qua cổ cô, rạch ra một vệt máu mỏng manh. "Đây là lần đầu tiên, tôi nghĩ cô cần phải nhớ kỹ nỗi đau này." Bình xịt khử trùng màu trắng che khuất thân hình Chu Quỳnh. Vết thương trên cổ không chịu nổi sự kích thích này, đau đớn đến mức cô hoảng loạn. Chu Quỳnh mặt không biểu cảm lau đi những giọt máu rỉ ra từ miệng vết thương. Mẹ kiếp. Chơi trò quái đản thật. Nếu còn ở trường đại học trên Trái Đất, Chu Quỳnh chắc chắn không thể chịu nổi sự đe dọa và vũ nhục này. Nhưng hơn một tháng gian nan hiểm nguy đã rèn giũa cô đôi chút. Cô trở nên kiên cường hơn. Thêm nữa, điều quan trọng nhất là, vẫn còn hy vọng. Tuy rằng mất một con dao, nhưng ít nhất đã bảo vệ được ổ cứng chứa thông tin của Ian. Giữa dao và ổ cứng, Chu Quỳnh chọn ổ cứng. Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cần không lộ ra sơ hở rõ ràng, hẳn là hắn ta sẽ không phát hiện ra đâu. Cô trần truồng bước ra khỏi phòng khử trùng. Bên ngoài có một người máy chờ sẵn, hai cánh tay máy giơ lên một chiếc váy. Xem ra, tên biến thái này không định để cô trần truồng ra ngoài. Chu Quỳnh nhặt chiếc váy lên mặc vào người. Thế nhưng lại là một chiếc váy hoa nhí đặc biệt nữ tính, cổ tay áo đính hai dải lụa hình nơ bướm bằng voan. Sau lưng còn thắt một chiếc nơ bướm lớn hơn nữa, quả thực giống như mọc ra đôi cánh nhỏ màu trắng mềm mại. Bởi vì quá mức diêm dúa, ngược lại trông như thời trang trẻ em cỡ lớn. Thời trang trẻ em? Chu Quỳnh trầm tư, dần dần nảy ra một suy đoán táo bạo. Tên biến thái kia chẳng lẽ là... ? Tốt nhất là không phải! Chu Quỳnh nghiến răng nghiến lợi, nếu không sớm muộn gì cô cũng thiến hắn. [Thú cưng, chủ nhân đang gọi bạn!] Người máy nhỏ thấy cô mặc quần áo xong, nhắc nhở. Mày mới là thú cưng! Cả nhà mày đều là thú cưng! Chu Quỳnh trừng mắt liếc nó một cái. "Có thể đổi cách xưng hô không?" [Quyền hạn không đủ!] Chu Quỳnh không còn sức lực so đo với nó. Cô đang nghĩ cách đối phó tên biến thái kia. Vết bẩn trên sàn nhà lúc trước đã được lau sạch hoàn toàn. Carlisle nghiêng người trên ghế xoay vòng tại chỗ, một tay chán chường nghịch tóc. Hắn nhìn thấy Chu Quỳnh chậm rì rì bước đến, như nhìn thấy món đồ chơi kỳ lạ nào đó, mắt sáng rực lên. "Nhìn kỹ vẫn rất đáng yêu đấy chứ. Bất quá còn kém xa tôi." Hắn sờ sờ mặt mình, cười đầy ẩn ý. Hắn dùng ngón tay thon dài chỉ chỉ đùi. "Bé ngoan, lại đây ngồi vào đi." Chu Quỳnh cứng đờ người, vịn tay ghế, ngồi xuống. Coi như là ngồi lên một khối thịt heo, cô tự thôi miên mình trong lòng. Nhưng Carlisle rõ ràng rất phấn khích. Hắn ôm Chu Quỳnh như ôm một món đồ chơi cỡ lớn. Carlisle vui vẻ xoay tròn chiếc ghế có bánh xe một vòng lớn. Chu Quỳnh: Tôi thà bị văng ra ngoài cũng tuyệt đối không dựa vào người hắn. Carlisle vùi đầu vào sau cổ cô, hít sâu một hơi, kinh ngạc nói: "Thật sự không có chút mùi vị nào!" "Thật tốt!" Hắn vui vẻ dùng đầu tóc vàng cọ cọ vào cổ Chu Quỳnh. Còn Chu Quỳnh, người cô đã tê rần. Coi như là bị chó cọ. Một lát sau, Carlisle cọ chán, hắn đặt chiếc cằm nhọn lên vai Chu Quỳnh, ngọt ngào hỏi cô: "Cô có ngửi thấy mùi vị gì từ tôi không?" "Không ngửi thấy." "Là mùi hoa trà đấy." Carlisle cầm tay cô vỗ nhẹ vào tuyến thể sau cổ mình, tỉ mỉ giải thích: "Không phải nụ hoa, cũng không phải hoa đang nở rộ, càng không phải hoa khô héo tàn. Mà là hoa trà rơi xuống từ cành sau cơn mưa." Carlisle ôm Chu Quỳnh, hoàn toàn coi cô như một món đồ chơi để nghịch. Dù Chu Quỳnh rất ít khi đáp lại hắn, một mình hắn cũng chơi rất vui vẻ. Hoặc có lẽ, chính vì Chu Quỳnh không đáp lại hắn mà hắn càng thêm phấn khích. Hắn có khi nhéo ngón tay cô thưởng thức, chơi chán rồi lại đi chải tóc cho cô, tết đầy đầu những bím tóc, cài đủ kiểu kẹp tóc. Khi hứng thú đặc biệt cao, hắn liền chỉ huy người máy kéo tủ quần áo lại. Chọn đủ loại quần áo xinh đẹp cho Chu Quỳnh mặc để hắn ngắm. "Nếu trắng thêm chút nữa thì càng đẹp." Hắn vuốt cằm nói: "Thật ra có loại tiêm trắng da hiệu quả nhanh, nhưng tôi sẽ không tiêm cho cô đâu, nếu gây rối loạn hormone thì không tốt." "Sẽ thế nào?" Chu Quỳnh xách vạt váy hỏi, phía sau cô còn có ba người máy đang thắt nơ bướm cho cô. "Sẽ thúc đẩy cô phát triển đấy. Cô có thể phân hóa thành Alpha khiến người ta ghê tởm, Beta bình thường vô vị và Omega mềm yếu nhàm chán." Không ngờ hắn ta biến thái đến cực độ thì thôi, vậy mà còn là một người phản đối xã hội ABO. Chu Quỳnh thầm nhủ trong lòng. Cứ tưởng Chu Quỳnh còn phải tiếp tục chơi trò Ngôi Sao Thời Trang phiên bản tinh tế với hắn, thì trong phòng đột nhiên sáng lên ánh đèn đỏ. Chất lỏng màu xanh lam phát quang trong suốt chảy xiết trong các ống dẫn, chất lỏng càng nhiều! Ánh sáng càng mạnh! Những chỗ nối ống dẫn không kịp rút chất lỏng, liền phồng lên, quả thực như những chuỗi mụn nhọt lớn sáng dần lên. [Cảnh báo!] [Cảnh báo!] [Dao động năng lượng, lần đầu phán đoán cấp B!] [Phán đoán lại, cấp A-!] [Dao động chuyển thành bạo động, xin xử lý kịp thời!] Carlisle ra lệnh cho người máy: "Đưa cô ta đến buồng ngủ đông." Buồng ngủ đông ở ngay phía sau bàn điều khiển, cách đó không xa. Không phải buồng hẹp dài, mà là một hộp đựng trong suốt dựng đứng, bên trong chứa đầy chất lỏng màu xanh lục. Người máy phải đeo mặt nạ thở cho Chu Quỳnh. Chu Quỳnh giãy giụa không chịu, cô đâu phải chưa từng xem phim về thảm họa sinh học. Cái này nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì. "Đừng làm loạn." Sắc mặt Carlisle trong nháy mắt lạnh xuống, nhưng giây lát sau lại dịu dàng: "Nghe lời, chất lỏng bên trong có lợi cho tuyến thể của cô, vào trong ngủ một giấc ngon lành, đợi giải quyết xong sẽ thả cô ra chơi." Chất lỏng này là một loại thuốc an thần nhắm vào tuyến thể, chỉ cần là người có tuyến thể, dù là chưa phát triển đầy đủ, khi vào trong sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông. Không thể tự tỉnh lại, chỉ có thể đánh thức bằng biện pháp nhân tạo. Chu Quỳnh cảm thấy Carlisle không nên gọi mình là thú cưng, mà là búp bê phương Tây. Cần thì lấy ra nghịch ngợm thưởng thức. Không cần thì nhét vào tủ đông băng giá, để cô giữ im lặng. Chu Quỳnh đeo mặt nạ thở, cuộn tròn người trong chất lỏng màu xanh lục, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ sâu. Khóe miệng cô sủi bọt khí nhỏ li ti, sợi tóc bay lơ lửng. Cả người dưới tác dụng của lực nổi, chậm rãi trôi về phía trước. Carlisle quan sát hộp đựng trong suốt một lúc. Đến khi tiếng cảnh báo càng lúc càng chói tai dữ dội, hắn mới xoay người đối diện bàn điều khiển, bắt đầu chuyên tâm xử lý sự cố năng lượng. Ở phía sau lưng hắn không nhìn thấy. Chu Quỳnh chậm rãi mở mắt. Không ngờ đúng không? Bà tỉnh rồi! Vì bà đây không có tuyến thể!