Sau khi xác nhận Carlisle đã chết hoàn toàn, Chu Quỳnh kiệt sức ngã ngồi xuống đất bên cạnh bàn điều khiển.
Tóc cô bết lại thành từng mảng dính máu tươi, lông mi cũng đóng vảy máu.
Chu Quỳnh muốn dùng mu bàn tay lau mặt, nhưng phát hiện cổ tay phải gãy nát đau đến tê dại, bàn tay trái nắm dao thì run rẩy co rút không ngừng.
Thì ra, kết thúc một sinh mạng lại khiến người ta kinh hoàng đến thế.
Carlisle nằm dưới chân cô vẫn trừng mắt không thể tin, miệng khẽ nhếch như đang muốn nói điều gì đó.
Không biết lúc chết hắn nghĩ gì.
Những lời cô nói có gợi lại ký ức khó mở lời của hắn không.
Nhưng Chu Quỳnh không hối hận, cô không thương hại hắn.
Chu Quỳnh nhích người ngồi cạnh hắn, khép đôi mắt cứng đờ của hắn lại.
Khi sức lực rút đi, cảm giác đã mất đi lại từ từ trở về.
Tiếng cảnh báo vẫn không ngừng vang lên, ánh sáng đỏ, ánh sáng xanh lam lẫn lộn trên sàn nhà, máu tươi và thuốc an thần tuyến thể màu xanh lục chảy tràn khắp nơi khiến căn phòng trở nên kỳ dị.
Carlisle đã chết, nhưng nguy cơ vẫn chưa được giải trừ.
Con sâu ở phía dưới vẫn đang bạo động.
Một khi nó tiến hóa thành công, có khả năng tất cả mọi người sẽ chết.
Nhưng nếu bảo cô lấy thân nuôi sâu, cô thà kéo theo tất cả cùng chết.
Chu Quỳnh dùng tay trái chống đỡ cơ thể vô lực, dựa vào bàn điều khiển.
Tay phải cô đã mất cảm giác, chỉ còn một tay hoạt động trên bàn điều khiển.
Chu Quỳnh cố gắng nhớ lại những mệnh lệnh mà Carlisle đã nhập vào.
[Lệnh sai, sau ba lần sai sẽ tiến hành nhận dạng lại. ]
Chu Quỳnh căng da đầu nhập lại một lần nữa.
[Lệnh sai, sau ba lần sai sẽ tiến hành nhận dạng lại. ]
Không có thời gian do dự, Chu Quỳnh bây giờ đã quen với việc đưa ra quyết định trong hoảng loạn và nguy cơ.
Cô chuẩn bị thử lại một lần nữa, nếu thất bại và cần xác minh danh tính, cô sẽ kéo xác Carlisle vẫn còn ấm lại, móc mắt hắn ra để tiến hành nhận dạng võng mạc.
Đột nhiên, Chu Quỳnh nghĩ đến chiếc ổ cứng vẫn luôn nằm trong tai.
Trước đây Chu Quỳnh cho rằng chiếc ổ cứng này có chức năng định vị.
Nhưng đã lâu như vậy, vẫn không thấy bọn Ian đến.
Có lẽ là vì cô đang ở trong trung tâm thành phố, trong khu vực được che chắn bởi mặt trời nhân tạo.
Cô moi chiếc ổ cứng ra, không biết ngâm trong thuốc an thần nhiều ngày như vậy, nó có bị hỏng không.
Chu Quỳnh cắm chiếc ổ cứng vào bàn điều khiển.
Những con số phức tạp vẫn nhảy múa nhanh chóng, tiếng cảnh báo mỗi lúc một dài hơn, ống dẫn màu xanh lam vẫn đang phồng lên.
Không có gì xảy ra cả.
Quả nhiên, cô không nên ôm hy vọng.
Chu Quỳnh cụp mắt xuống, chuẩn bị để Carlisle phát huy tác dụng cuối cùng.
Nhưng vào lúc này, tất cả thay đổi.
Những con số nhảy múa, tiếng cảnh báo vang vọng, ánh sáng đỏ chói lòa tất cả đều biến mất.
Cùng lúc đó, mặt đất và trần nhà cũng từ từ phai màu, lộ ra giao diện trong suốt ban đầu.
Hình chiếu tạm dừng.
Giám sát tạm dừng.
Báo động trước đo cũng tạm dừng.
Tất cả các chức năng đều tạm dừng.
Trừ thời gian.
Sau khi loại bỏ nhiễu loạn từ bên ngoài, tiếng rít gào của con sâu ở phía dưới càng trở nên rõ ràng hơn.
Nó kéo cái bụng to lớn quằn quại khắp nơi.
Làm rung chuyển cả không gian.
Chu Quỳnh chống tay vào bàn điều khiển giữ vững cơ thể một cách khổ sở, không khỏi nghĩ mà buồn cười:
Không biết xử lý lung tung hay hoàn toàn bỏ mặc thì cái nào sẽ khiến cô chết nhanh hơn.
Trên màn hình điện tử trong suốt bắt đầu xuất hiện một thanh màu xám bạc.
Trong vài hơi thở, tiến trình đã được nạp đến một nửa.
65%
72%
88%
99%...
Chu Quỳnh không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Trong ánh mắt căng thẳng chờ đợi của cô, thanh nạp năng lượng kia cuối cùng cũng được lấp đầy.
Ánh sáng trắng sữa bắt đầu lưu động.
Hình chiếu ba chiều trên bốn góc không gian chậm rãi khởi động.
Đông, tây, nam, bắc.
Bốn luồng sáng hội tụ tại một điểm trung tâm.
Một hình chiếu hình người cao nửa mét lơ lửng trong không trung.
Mái tóc trắng như tuyết không gió tự động bay.
Hàng mi như kết sương chậm rãi nâng lên, lộ ra đôi con ngươi màu bạc.
Thân thể không có đặc điểm giới tính rõ ràng.
Trên cơ thể trong suốt nhanh chóng trôi đi những thuật toán và dữ liệu phức tạp màu bạc.
Dù vậy, vẻ lạnh nhạt của người tý hon này gần như máy móc.
Chu Quỳnh vẫn có thể nhận ra người tý hon này có khuôn mặt giống hệt anh Corey!
Chỉ là khí chất của người máy ảo này, lạnh lùng và thần bí hơn.
[Phân tích dữ liệu 100%. ]
[Xâm nhập thành công. ]
Chu Quỳnh không biết có thể giao tiếp với người máy ảo không: "Ở phía dưới có một con sâu lớn chuẩn bị lột xác."
"Có cách nào trấn an nó không, không phải là kiểu dùng hộp chứa người."
[Trấn an?]
Giọng nói lạnh băng, mang âm hưởng máy móc của người tý hon lộ ra một chút nghi hoặc khó phát hiện.
[Trùng tộc, cần gì phải trấn an, giết là xong!]
Có thể giết đương nhiên càng tốt, bằng không đợi nó tiến hóa, cả hành tinh này đều xong đời.
"Tôi giết không nổi nó, cậu có cách nào không?"
Người tý hon từ đầu ngón tay trong suốt dẫn ra một tia sáng mảnh, dừng lại ở một cần gạt nào đó trên bàn điều khiển.
Chu Quỳnh nắm chặt cần gạt: "Là bảo tôi kéo nó sao?"
Trong tầm mắt bình tĩnh không gợn sóng của người tý hon, Chu Quỳnh căng da đầu kéo mạnh cần gạt.
Trong khoảnh khắc, ánh sáng màu xanh lam bùng nổ dữ dội.
Những ống dẫn trong suốt vốn đã phình to đến kinh người giờ đây như có sinh mệnh, gấp rút hút chất lỏng bên trong với tốc độ tăng dần.
Con sâu giơ cao chi trước, phát ra một tiếng kêu thảm thiết gần như tắt lịm.
Nó bắt đầu điên cuồng quằn quại, chất lỏng năng lượng màu xanh lam trong chiếc túi trong suốt ở bụng dần dần xuất hiện những sợi tơ lắng đọng.
Những sợi tơ lắng đọng ngày càng tích tụ nhiều hơn, rất nhanh chiếm cứ đáy bụng.
Nó thế mà lại định kết kén ngay trong cơ thể!
Không thể để nó thành kén!
Trong cơn đất rung núi chuyển, Chu Quỳnh liều mạng kéo mạnh chiếc cần điều khiển xuống dưới cùng, xuống tận đáy!
Những ống dẫn trong suốt rung lắc với tốc độ gấp trăm lần so với ban đầu, chất lỏng không kịp rút khiến ống dẫn phình to một cách khoa trương, như những con mãng xà vừa nuốt xong con mồi khổng lồ.
Căn phòng rung chuyển dữ dội khiến hình người tý hon ở giữa có chút chao đảo.
[Nó sắp chết!]
Chu Quỳnh bị văng xuống đất, cô úp mặt xuống nhìn, sức giãy giụa của con sâu ngày càng yếu, bụng nó ngày càng xẹp lép.
Cùng lúc đó, ở tầng trên cùng phía dưới.
Các nghiên cứu viên loạn thành một đoàn, hối hả ngược xuôi.
"Không xong rồi! Giá trị năng lượng quá cao!"
"Rốt cuộc chuyện gì thế này? Thiết bị dẫn lực quá nhiệt, máy móc cháy rồi!"
"Mau chóng kiểm soát và hạ nhiệt độ đi!"
"Không được, năng lượng dự trữ vượt quá giới hạn chịu đựng của vật chứa!"
"Đã vượt quá tải trọng 20%, 40%... 120%!"
"Viện trưởng! Ông không lên trên quản lý cậu thiếu gia từ Thủ Đô Tinh kia sao? Năng lượng quá tải nghiêm trọng rồi, thiết bị dẫn lực của mặt trời nhân tạo sắp quá nhiệt hỏng mất, mặt trời nhân tạo sẽ bay khỏi trung tâm thành phố!"
Trưởng khoa viện nghiên cứu - Felton lo lắng đến mức đi đi lại lại trong văn phòng viện trưởng.
Lão viện trưởng Walkley - Charles bưng chén trà hớp một ngụm sâu, vui vẻ thở ra một hơi.
Ông run rẩy vuốt bộ râu hoa râm, chậm rãi nói:
"Cái mặt trời nhân tạo không thuộc về chúng ta thì cứ để nó bay đi. Nói thật, lúc trước tôi đã không đồng ý cái kế hoạch thái quá đó rồi. Các phú hào ở trung tâm thành phố thì quan trọng, còn mạng người nghèo ngoài kia thì không đáng giá sao?"
Felton khẩn cầu nói: "Nhưng chính quyền địa phương sẽ không bỏ qua chúng ta đâu! Viện trưởng!"
"Ôi dào, dù là thống đốc, bây giờ tìm đến tôi, cái lão viện trưởng này thì có ích gì, tôi đã không còn quyền hạn nào nữa rồi, đã sớm bị gạt ra ngoài rìa."
Lão viện trưởng không dao động: "Viện nghiên cứu đã sớm biến thành công viên giải trí của Carlisle rồi."
"Lúc trước các cậu dung túng cho hắn làm bậy thì bây giờ phải nghĩ đến hậu quả này chứ!" Ông tức giận đặt mạnh chén trà xuống bàn.
Felton: "Nhưng, hắn là người của viện khoa học Thủ Đô Tinh phái tới! Cấp trên yêu cầu giao quyền kiểm soát mặt trời nhân tạo cho hắn ai dám phản bác? Hơn nữa, mặt trời nhân tạo vốn dĩ là mượn từ Thủ Đô Tinh mà..."
"Cậu không nghĩ tại sao hắn lại từ Thủ Đô Tinh phồn hoa bị ruồng bỏ đến hành tinh Raglan này ư?"
Ngay khi lão viện trưởng tức giận, cả không gian đột nhiên rung chuyển dữ dội.
Ông lập tức đứng dậy, chạy đến bên cửa sổ.
Felton vội vã theo sau.
Họ tận mắt nhìn thấy mặt trời nhân tạo phát ra ánh sáng nóng cháy chưa từng có, từ đỉnh hình chóp của trung tâm thành phố chậm rãi bốc lên, chiếu rọi cả khu vực thành một màu trắng xóa.
Thiết bị dẫn lực mất hiệu lực.
Quả cầu mặt trời nhân tạo từ từ xuyên qua lưới lực từ, bay về phía không gian vũ trụ.
Giờ khắc này, toàn bộ cư dân trên hành tinh Raglan đều nhìn thấy mặt trời!
Những người đi đường trên phố không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn lên vầng sáng đã lâu không thấy.
Chưa đợi đến khi họ mừng rỡ điên cuồng, mặt trời lại càng lúc càng nhỏ, nó vẫn tiếp tục bay về phía trước!
Ánh sáng chói lóa cực độ khiến lão viện trưởng nheo mắt, ông chậm rãi lắc đầu thở dài.
"Cái mặt trời nhân tạo này biến thành hải đăng nhân tạo rồi, ánh mắt của cả vũ trụ sẽ đổ dồn vào tinh cầu Raglan."
Chủ ý của chính quyền địa phương chung quy là đã thất bại.
Chu Quỳnh tận mắt thấy con sâu lớn kia bị hút thành cái xác khô.
Bụng nó teo tóp lại như một tờ giấy mỏng dính trên mặt đất.
Những ống dẫn không hề có ý định dừng lại, sau khi hút cạn năng lượng của nó, lại hút khô cả máu thịt nó.
[Đi thôi, Ian đang đợi cô bên ngoài. ]
[Đợi một chút, có thể đến xem bên cạnh con sâu này được không? Nó hình như nhả ra cái gì đó. ]
Chu Quỳnh hỏi.
Cô không có sở thích quan sát cảnh tượng chết thảm của con sâu, chỉ là cô thấy khi nó hấp hối giãy giụa đã nhả ra một cái kén trắng từ miệng.
Nếu đây là ấu trùng, thì không thể cho nó có cơ hội nở ra.
Người tý hon gật đầu.
Chu Quỳnh dựa theo lời nhắc nhở của cậu ta, nhập vào mấy dòng lệnh.
Dọc theo vách tường, căn phòng chậm rãi trượt xuống, cho đến khi vững chắc chạm đất.
Chu Quỳnh nắm chặt con dao nhỏ, hít sâu một hơi.
Cô đẩy cửa phòng bước ra ngoài.
Hình người tý hon màu bạc lưu lại trong phòng, lặng lẽ lơ lửng trên không trung nhìn chăm chú vào cô.
Chu Quỳnh vòng qua xác con sâu, đi đến trước cái kén trắng.
Cô tập trung quan sát rất lâu, tin rằng mình đã nghe thấy tiếng thở cực kỳ khẽ.
Có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Chu Quỳnh không chắc mình có thể giết chết một con ấu trùng trong nháy mắt hay không.
Nếu không thì vẫn là bảo toàn tính mạng quan trọng hơn, có thể sống đến bây giờ đã rất không dễ dàng rồi.
Chỉ là...
Trong lòng cô lại ẩn ẩn có một khả năng khác.
Chu Quỳnh cầm dao từng chút từng chút tách cái kén trắng ra.
Khi những sợi tơ trắng lóe ra ánh sáng lạnh lẽo rơi xuống từng sợi, bên trong kén hiện ra một mái tóc đỏ rực.
Một cô gái gầy trơ xương đang ngủ say bình yên trong kén.
Là Ruby.
Chu Quỳnh không thể tin được mà trợn to hai mắt.
Cô cảm thấy hốc mắt mình âm ỉ đau nhức.
"Thì ra là thế."
Vì sao con sâu chậm chạp khó tiến hóa, vì sao cô có thể kéo dài hơi tàn lâu như vậy, cuối cùng tìm được cơ hội phản khán.
Bây giờ tất cả đều có đáp án.
"Là cô đã giúp tôi."
Con sâu đã sớm bắt đầu tiến hóa.
Chỉ là nó không kịp biểu hiện ra ngoài.
Nó đã dùng tất cả tơ quấn quanh Ruby.
Sau khi con sâu ăn Ruby, vì tuyến thể của cô ấy chưa phát triển đầy đủ, con sâu chậm chạp không thể hấp thụ cô ấy.
Nếu không thể tiêu hóa Ruby, nó còn sẽ bị tuyến thể của cô ấy ảnh hưởng đến quá trình tiến hóa.
Vậy thì cứ dùng tơ quấn cô ấy lại trước rồi tính.
Cho nên con sâu mới chậm chạp không nhả tơ làm kén.
Nếu ngay từ đầu nó đã nhả ra số tơ đó, Chu Quỳnh cũng đã sớm bị Carlisle đem đi cho sâu ăn thịt rồi.
Thì ra vào đêm hôm đó, khi cô tìm thấy viên hồng ngọc tuyệt đẹp kia trong ổ chăn, vận mệnh của họ đã lặng lẽ giao nhau.
Chu Quỳnh tách Ruby ra.
Cõng cô gái gầy đến mức gần như chỉ còn một bộ xương trên lưng.
"Cảm ơn cô, Ruby."
"Bây giờ, chúng ta nên về nhà thôi."