Chương 27

Từ Xóm Nghèo Đến Nữ Chiến Binh

Ma Pháp Thiếu Nữ Mộng Lộ Lộ 18-06-2025 11:11:47

Trận đối kháng đầu tiên, Chu Quỳnh đã giành chiến thắng áp đảo, một mình vượt vòng vây, dễ dàng hạ gục đối thủ. Về phía thành viên trong đội, hai người còn lại đã mất đi quyền thi đấu. Đội địch tuy thất bại, nhưng thực sự rất kiên cường, thà chết chứ không chịu khuất phục. Dẫu vậy, cuối cùng họ vẫn không thể chống lại được thứ âm thanh vang dội rót vào tai, miệng sùi bọt mép và bị người ta khiêng xuống sân đấu. Chu Quỳnh nhìn thẳng về phía trước, lướt qua vẻ mặt phức tạp, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi của Hopper. Ulysses siết chặt nắm tay, hốc mắt đỏ hoe như muốn chảy máu. Hắn đứng như một bóng ma phía sau Chu Quỳnh, thân hình cao lớn hối hận đến mức gần như co rúm lại. Hắn không cam tâm cất tiếng: "Chu Quỳnh!" "Cô chờ đi, một ngày nào đó, tôi sẽ vượt qua cô, khiến cô phải ngước nhìn bóng lưng tôi! Một ngày nào đó, nhất định!" Chu Quỳnh không đáp lời, cũng không quay đầu lại, cô vẫn không ngừng bước chân tiến về phía trước. Dù vẻ mặt cô không chút biểu cảm, dường như chẳng bận tâm đến thắng bại. Nhưng thực ra trong lòng cô lại nghĩ: Không thể không nói, cảm giác chiến thắng thật sự rất sảng khoái. Người chiến thắng chắc chắn sẽ bước trên con đường rực rỡ hoa tươi và tràn đầy vinh quang. Đoạn đường ngắn ngủi từ cửa sân vận động đã bị đám đông vây kín. Bản chất hiếu thắng của đám Alpha trỗi dậy, trên mặt họ không còn vẻ khinh miệt, mà thay vào đó là những ánh mắt cuồng nhiệt đổ dồn về phía Chu Quỳnh. Các phóng viên với đủ loại máy quay, máy ảnh chen lấn xô đẩy lên phía trước. Họ bị đám đông chen chúc đến quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời, nhưng vẫn cố gắng hết sức giơ micro về phía Chu Quỳnh. Trong mắt các phóng viên ánh lên sự kích động: "Xin hỏi cô đã nghĩ ra chiến thuật này như thế nào vậy? Ngay từ đầu cô đã có tính toán như vậy sao?" "Đối với những khán giả đã từng không coi trọng mình, cô có điều gì muốn nhắn gửi đến họ không?" "Cô có nghĩ mình nắm chắc cơ hội đánh bại Horace và Elott để giành chức vô địch không?" "Xin hỏi năng lực điều khiển kim loại biến hình mạnh mẽ của cô là bẩm sinh hay do khổ luyện mà có? Cô nghĩ như thế nào về trận đấu này?" Vô vàn câu hỏi liên tiếp được đặt ra. Đối với trận đấu này, Chu Quỳnh không có ý tưởng gì đặc biệt. Đơn giản là nắm bắt thời cơ và tùy cơ ứng biến, phần lớn dựa vào vận may. Cô suy nghĩ một chút về trạng thái khi thi đấu, khéo léo tránh chiếc micro đang chĩa đến miệng mình, nghiêm túc trả lời: "Thật ra, khi điều khiển kim loại biến hình, ý nghĩ lớn nhất của tôi là..." Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Chu Quỳnh chậm rãi nói: "Dove, tận hưởng cảm giác mượt mà như lụa." Cảm ơn quảng cáo, Dove, thật sự rất mềm mại mượt mà. Bên kia. Tại khu vực khán đài có vị trí quan sát tốt nhất, Elott đứng dậy. Đôi mắt xanh như mặt hồ của anh lặng lẽ nhìn chăm chú vào Chu Quỳnh đang được đám đông vây quanh đi ra ngoài. Khung cảnh ồn ào náo nhiệt của đám đông lọt vào tầm mắt, nhưng ánh mắt anh chỉ hướng về một mình cô. Servis thích thú nhướng mày: "Anh bạn, tôi thừa nhận mắt nhìn của cậu không tệ, cô ấy quả là một Alpha mạnh mẽ." Elott im lặng không nói nên lời nhìn về phía Servis. Servis bất mãn trừng mắt lại: "Nhìn gì chứ? Tôi nói không đúng sao?" Elott im lặng một lát, anh khẽ hắng giọng, có chút bất ngờ quay đầu đi, nhỏ giọng nói: "Cậu không cảm thấy cô ấy, ừm, cô ấy rất đáng yêu sao?" Lúc này, đến lượt Servis dùng ánh mắt khó hiểu liếc nhìn Elott. Hắn chu môi kỳ quái nói: "Không phải chứ, Elott, cậu thật sự muốn thành gay à?" "Cậu quên lời thề độc trước mặt cả nhà rồi sao?" "Không phải cậu đã thề son sắt là sẽ trở thành một Alpha thẳng đuột ư?" Quả là bộ ba câu hỏi đi vào lòng người. Elott cảm thấy việc thảo luận những chuyện này với Servis chắc chắn là có vấn đề. Trong đầu Servis 90% là đánh nhau, 10% còn lại là ăn uống, một Alpha thẳng đuột như vậy làm sao có thể hiểu được tâm tư thiếu niên tinh tế nhạy cảm của mình chứ? Elott đau khổ ôm trán: "Coi như tôi chưa nói gì..." Servis hoàn toàn không cảm thấy mình bị ghét bỏ, hắn rất nhiệt tình hóng chuyện: "Cậu không định đến nói với cô ấy một tiếng sao?" "Đặc biệt là việc cậu bỏ cả trận đấu quan trọng với bạn thân, đặc biệt đến xem cô ấy thi đấu." Elott lắc đầu nói: "Không cần." "Đây là khoảnh khắc thuộc về riêng cô ấy." Trong nhận định của Elott: Khi thất bại, anh sẽ cùng cô đồng hành. Nhưng khi chiến thắng, anh muốn cô một mình tận hưởng vinh quang. [Tiêu đề: Thí sinh bị coi thường sau khi hung hăng vả mặt tất cả, tôi liền thành ba ba của cô ấy!] [Như tiêu đề, con gái! Con gái! Ôi! Con gái ngoan của ba ba! Rời xa con ba ba sống sao đây! Ba ba không thể thiếu con á! Con gái!] [Lầu một: Trùng hợp, tâm trạng của chủ thớt lại giống y chang tôi đây (biểu tượng cảm xúc mệt tim), suýt chút nữa nghi ngờ là quang não của tôi thành tinh tự đăng bài. ] [Lầu hai: Bé Quỳnh là con gái ngoan của tôi, là tôi nhận trước, các người không được gọi! (biểu tượng cảm xúc: nắm tay, rơi lệ), nhất định không được gọi a! (biểu tượng cảm xúc: nắm tay, rơi lệ). ] [Lầu ba: Trận đấu tối qua, chỉ một chữ: Tuyệt! Kích động tâm can, run rẩy tay chân, tôi nhiệt tình bình luận đến suýt chút nữa làm hỏng cả quang não. ] [Lầu bốn: tôi vào 2 ngày trước: Ha! Yếu như thế á? Lôi ra đây để làm hình tượng chính trị chuẩn mực hả? Đúng là hết nói nổi, học viện quân sự hàng đầu mà vậy!] [Cũng là tôi vào hôm qua: Ôi ôi! Bé Quỳnh là nhất! Ngài đúng! Là tôi không biết điều, quả nhiên là học viện quân sự hàng đầu!] [Lầu năm: Học Viện quân sự Thủ Đô Tinh (biểu tượng cảm xúc: lãnh đạo châm điếu thuốc, thở dài mệt mỏi): Chúng tôi đã nói rồi mà... ] [Lầu sáu: Trời ơi! Thực xin lỗi! Là tôi có mắt như mù! Thực xin lỗi! Học Viện quân sự Thủ Đô Tinh. ]... Trưởng quan Alfred mang theo nụ cười chiến thắng rời khỏi diễn đàn. Bài đăng ngày hôm qua bị "bão" bình luận càng quét, hiện tại đã được gắn thêm dấu sao và đưa lên trang đầu. Những người "ném đá" anh ta trên mạng đang tụ tập ở dưới bài đăng để "quỳ lạy", thay nhau khen ngợi bằng những lời lẽ hoa mỹ. Alfred: Tuy rằng không muốn dễ dàng tha thứ như vậy, nhưng mà bọn họ đều gọi mình là đại thần rồi còn gì! Candice: Tuy rằng nghĩ như này không tốt lắm, nhưng mà vẻ mặt tươi cười của trưởng quan thật sự rất đáng khinh. Không xong rồi, chẳng lẽ anh ta lại ngứa tay muốn làm gì nữa sao? Quả nhiên, đúng như Candice dự liệu, giây tiếp theo Alfred liền lôi ra chiếc túi đựng đồ nghề nhiếp ảnh quý giá của mình từ trong tủ, trong lòng phấn khích nghĩ: Sắp xếp lại đồ nghề thôi nào! Chuẩn bị hoan nghênh bạn mới gia nhập, hàng vạn bộ kiệt tác tranh ảnh vô giá của mình. "Candice! Đi! Chúng ta đi bắt mấy đứa học sinh về "làm mẫu ảnh" thôi!" Tuy rằng thật sự không muốn giúp kẻ ác làm điều sai trái, nhưng nếu không bắt được học sinh xui xẻo nào đó, nói không chừng sẽ phải tự mình ra trận mất. Bộ sưu tập chân dung độc nhất vô nhị của Candice đã bày đầy nửa căn nhà rồi, không thể tăng thêm nữa. Quả nhiên, vẫn là đi "gây họa" cho người khác thì tốt hơn. Nghĩ đến đây, Candice im lặng một hồi, rất hiểu chuyện mà đi theo. Thế là, vào mùa hè nồng nhiệt và sôi động này. Tài khoản chính thức của học viện quân sự Thủ Đô Tinh lại có thêm hai tấm ảnh chân dung "gợi cảm" của hai học sinh vô tội. Phía dưới khu bình luận. [Thân thể vô cùng chuẩn nhưng mặt nhỏ hơi vàng: Để tôi "thưởng thức" một chút đã,"ồ quao" xong rồi! Mặt nghiêm túc: học viện quân sự Thủ Đô Tinh, các người không đủ nghĩa khí! Nếu các người còn coi tôi là anh em cùng nhau vui vẻ, thì thả ảnh tân sinh ra đi!] [Horace không phải quán quân tôi liền tự thiến: Horace! Horace! Horace! Muốn tôi nói mấy lần nữa đây? Cơ ngực vạm vỡ của Horace như vậy mà các người không thấy sao?] [Bé Quỳnh chính là chân lý: Trong vòng 3 ngày không thấy được ảnh đẹp của bé Quỳnh, tôi liền cưỡi trùng đến "cắn" nát nhà trường (nói được là làm được). ] [Sắt thép thẳng A Rachele: Học viện quân sự Thủ Đô Tinh được lắm, mấy kỳ trước vào thời điểm này con dâu nhà Rachele của chúng tôi đều đã lộ diện rồi. Năm nay các người làm sao vậy? Lương tâm trỗi dậy hả? Không "xào couple" kiếm độ hot nữa sao?] Đối với những bình luận này, Alfred ở trước màn hình móc ra cuốn sổ nhỏ, nghiêm túc từng bước ghi chép lại. Horace, không phải cơ ngực to sao, vậy thì cho cậu ta một buổi biểu diễn chuyên đề áo sơ mi trong suốt đi. Chu Quỳnh, vóc dáng nhỏ nhắn, làm chút "thú bông" chắc là không tệ. Elott, hừ,"xào couple" ai mà chẳng biết, làm vài tấm ảnh mập mờ của hai người, để fan tự tưởng tượng đi. Alfred vô cùng thù dai mà nghĩ: Chính chủ nên ngoan ngoãn trả giá cho hành vi của fan mình. Nếu hỏi Chu Quỳnh thời điểm nào ở trường học là thoải mái nhất. Cô nhất định sẽ lớn tiếng nói, đó chính là khi vừa thi xong! Cô và bạn cùng phòng Elott cùng nhau nằm liệt trên giường, hồn vía lên mây. "Tôi có cảm giác, bây giờ nhẹ nhõm và hạnh phúc quá đi." Chu Quỳnh vừa xem video vô bổ trên quang não vừa cười ngây ngô. "Đây mới đúng là cuộc sống của con người chứ!" Chỉ là hạnh phúc bao giờ cũng ngắn ngủi. Elott nhận được tin nhắn từ huấn luyện viên Alfred, anh nhìn tin nhắn, rồi lại nhìn Chu Quỳnh đang nằm "bẹp dí" trên giường, khó khăn nói: "Huấn luyện viên Alfred bảo tôi nhắc cô xem tin nhắn trên quang não." Chu Quỳnh nằm trên giường, thở dài như người mất hồn: "Tôi xem rồi." "Thầy ấy nói những người thể hiện xuất sắc trong vòng loại có thể đến tìm thầy chụp ảnh chân dung để làm ảnh quảng bá cho trận đấu tiếp theo." Elott hỏi: "Vậy cô có đi không?" Chu Quỳnh lười biếng nói: "Cậu biết cái gì gọi là "có thể đi" không?"Có thể" ý là có thể đi cũng có thể không đi." "Thầy ấy nói, nếu không chụp ảnh mới, sẽ tung bộ ảnh biểu cảm "cưỡi sâu" của cô lên đó." Elott tận chức tận trách làm "loa phát thanh" cho Alfred. Chu Quỳnh không hề để ý: "Tung thì tung, làm như chưa từng có ai nhìn thấy chắc." Elott: "Được rồi, ừm, thầy ấy trả lời là bán ảnh sẽ chia hoa hồng cho cô." Chu Quỳnh: "Bao nhiêu?" Elott: "Năm năm." "Sao không nói sớm!" Chu Quỳnh mặt mày rạng rỡ, cô như cá chép lật mình đứng dậy: "Đi đi đi, chúng ta mau đi chụp!" "Nhắc nhở hữu nghị, theo lẽ thường của toàn bộ cư dân mạng và theo kinh nghiệm xương máu của gia đình tôi..." Elott vội vàng "cảnh báo" trước, tuy rằng khi nói tới "hữu nghị" anh có hơi chột dạ: "Chắc chắn không phải là kiểu ảnh đứng đắn gì đâu." "Tôi hiểu tôi hiểu!" Chu Quỳnh nở nụ cười đầy ẩn ý: "Tôi cũng từng mua lịch tháng toàn soái A do Học Viện phát hành rồi mà." Chu Quỳnh tính toán rất kỹ. Cô không phù hợp với hình tượng soái A mà Học Viện tôn sùng. Cho nên, nói không chừng cô chỉ cần "cọ ở ngoài rìa", làm lá xanh tôn thêm chút cho "hoa hồng" mà thôi. Chu Quỳnh ngây thơ đánh giá cao giới hạn cuối cùng của Học viện Quân sự Thủ Đô Tinh, đặc biệt là đánh giá cao giới hạn cuối cùng của thầy Alfred. Nên mới có màn tiếp theo. Thần Alfred cười tủm tỉm nói với Chu Quỳnh: "Em muốn dựa vào bộ ngực vạm vỡ của Alpha này sao?" Chu Quỳnh theo ánh mắt của Alfred nhìn về phía Horace đang mặc chiếc áo sơ mi trong suốt ở một bên. Khuôn mặt cậu ta trầm ổn, vóc dáng cực kỳ cao lớn. Mái tóc màu xám bạc được chải chuốt tỉ mỉ về phía trước, đôi mắt xanh băng sắc bén như mắt chim ưng. Vai rộng, eo thon, chân dài. Tất cả đều rất bình thường, ngoại trừ chiếc áo sơ mi trong suốt căng chặt kia, cứ hai cúc áo lại lộ ra một khoảng da thịt. Ôi trời, háo sắc quá đi! "Hay là muốn ngồi lên đùi của Alpha không mặc áo kia?" Chu Quỳnh lại theo ánh mắt của thầy Alfred nhìn về phía Elott đang cởi trần. Chiếc quần jean thụng trễ nải thấp thoáng trên xương hông trắng như tuyết của cậu ta, nửa che khuất đường nhân ngư cực kỳ gợi cảm. Phía trước là bụng nhỏ săn chắc tràn đầy sức sống và bộ ngực mềm mại nhưng đàn hồi. Khi cậu ta đặt chiếc cằm tinh xảo lên cánh tay có đường cong cơ bắp mạnh mẽ, mái tóc vàng óng hơi rũ xuống, mở to đôi mắt xanh biếc ướt át nhìn qua. Chu Quỳnh trong nháy mắt bị vẻ đẹp kia làm choáng váng đầu óc. Ôi trời, nóng bỏng quá đi! Chu Quỳnh, Horace và Elott ba người mắt to trừng mắt nhỏ. Một bầu không khí xấu hổ khó tả chậm rãi lan tỏa giữa họ. Chỉ có Alfred là cười như hoa nở mùa xuân. "Hay là nói, Horace và Elott, hai cậu lập thành một đội nhé?" Horace và Elott ghét nhau như chó với mèo, họ từ chối tưởng tượng cái hình ảnh đáng sợ kia, đồng thanh nói: Horace: "Làm ơn hãy để em hợp tác với bạn học Chu." Elott: "Em muốn cùng đội với Chu Quỳnh!" Bây giờ áp lực lại dồn về phía Alfred. Thầy ấy chống cằm trầm tư nghĩ: Nên cho ai với ai "xào couple" đây? Đây là một vấn đề khó khăn.