Chiếc tinh hạm lơ lửng xuyên qua không gian rung lắc bập bềnh, cứ khoảng hai phút, huấn luyện viên lại tùy tiện túm lấy cổ 1 đến 3 Alpha rồi ném họ xuống.
Những người phía trước đều đã xuống hết, Chu Quỳnh rất tự giác xách chiếc vali kim loại đứng ở cửa khoang: "Em tự mình xuống là được rồi."
Huấn luyện viên khoanh tay hừ một tiếng.
Khoảng hai phút, cửa khoang chậm rãi mở ra.
Bên ngoài là một màu trắng mênh mông vô tận, khí lạnh thấu xương ùa vào cửa khoang.
Lại là núi tuyết.
Huấn luyện viên thúc giục: "Còn không mau lên!"
Chu Quỳnh nhìn ra bên ngoài, im lặng, cô quay đầu nói: "Hay là vẫn nên đi về phía trước một chút ạ?"
"Lắm chuyện như vậy!" Huấn luyện viên dùng một chân đạp Chu Quỳnh ra ngoài: "Tôi đây còn không có mặc đồ bảo hộ!"
"Nhưng mà," nhưng mà bên ngoài là vách núi dựng đứng đó thầy!
Chu Quỳnh không kịp kêu lên thành tiếng, liền bị tác động của trọng lực làm cho lăn lông lốc xuống sườn núi cheo leo, tuyết đọng theo đó ào ạt đổ xuống phía dưới, những hạt tuyết lạnh băng trong nháy mắt bịt kín mũi họng cô.
Cô không thể khống chế thân thể, bị đám tuyết cuốn đi, sốt ruột mà lao xuống.
Không được! Cứ thế này sẽ dễ gây ra tuyết lở!
Chu Quỳnh nhớ đến những lời thầy hướng dẫn đã nói khi cô đi trượt tuyết trước đây.
Tuyết trên núi có lực hút bên trong, thường thì yên lặng bất động. Nhưng một khi trọng lực của bản thân chúng ngang bằng với lực hút bên trong, thì dù chỉ là tiếng gió hay tiếng người kêu cũng có khả năng gây ra tai nạn tuyết lở.
Ý nghĩ đầu tiên của Chu Quỳnh là nếu có một tấm ván trượt tuyết thì tốt rồi!
Cảm nhận được ý nghĩ của cô, chiếc vali kim loại bị đè dưới thân bắt đầu chậm rãi dài ra, mỏng đi, thế mà thật sự biến thành một tấm kim loại.
Chu Quỳnh nằm sấp trên tấm kim loại, khống chế tốt phương hướng, giữ vững trọng tâm, như mũi tên rời cung lao ra khỏi đám tuyết đang không ngừng rơi xuống.
Cô đón nhận những nhát chém của gió lạnh, gian nan quay đầu lại nhìn, lớp tuyết khô như phấn trút xuống đã bị cô bỏ lại phía sau.
"Thật là muốn mạng mà!"
Chu Quỳnh trong lòng tức giận mắng trường học không đáng tin cậy.
Cô hình dung dáng vẻ ván trượt tuyết trên trái đất, ở hai đầu tấm kim loại tạo ra hình vòm hơi cong lên.
Quả nhiên như vậy liền dễ khống chế phương hướng hơn rồi.
Chu Quỳnh đổi tư thế, đứng lên.
Cô điều khiển ván trượt tuyết lao nhanh xuống chân núi.
Theo nhắc nhở của quang não, cổng không gian dịch chuyển hẳn là ở dưới chân núi.
Địa hình nơi này là núi tuyết bao quanh.
Huấn luyện viên hẳn là vòng quanh các khúc cua, cứ cách một khoảng lại ném xuống vài thí sinh.
Chỉ cần bằng tốc độ nhanh nhất lao xuống núi rồi tiến vào cổng không gian dịch chuyển, hẳn là có thể lọt vào top 200.
Nghe nói ván trượt tuyết đôi dễ hơn ván trượt tuyết đơn một chút, dễ khống chế phương hướng hơn.
Nhưng Chu Quỳnh đã thử, điều khiển kim loại biến hình thành hai vật thể tách rời mà vẫn giữ được hình dạng ổn định không hề dễ dàng, lại còn muốn thêm vào rồi tách ra hai bộ phận làm gậy trượt tuyết, thật sự là quá sức.
Tiếp tục trượt xuống dưới, khoảng 10 phút sau, Chu Quỳnh lần lượt gặp được những thí sinh khác.
Tất cả mọi người đều cúi đầu trượt xuống, không hề có hiện tượng tấn công xảy ra.
Chu Quỳnh cho rằng có mấy cách giải thích.
Thứ nhất, quy tắc thi đấu ưu tiên người thông qua cổng dịch chuyển trước, tấn công người khác chỉ là lựa chọn xếp sau.
Thứ hai, vẫn chưa đến giai đoạn tấn công lẫn nhau, nếu số lượng người đủ tiêu chuẩn giảm bớt, tần suất tấn công sẽ tăng lên.
Thứ ba, không có vũ khí tấn công, kim loại biến hình nhiều nhất chỉ có thể biến thành một tấm ván trượt tuyết.
Tóm lại, tốt nhất là có thể khống chế để lọt vào top 100 tiến vào cổng dịch chuyển, như vậy có thể không cần đánh nhau.
Chu Quỳnh hạ thấp thân thể, không hề khống chế tốc độ, men theo sườn núi lao xuống.
Nhưng rất nhanh tình huống đã có chuyển biến mới.
Độ dốc của núi bắt đầu thoải dần, trượt tuyết đơn bắt đầu khó tăng tốc, thỉnh thoảng xuất hiện các nhóm bốn năm Alpha, họ trực tiếp ghép kim loại biến hình thành các loại xe trượt tuyết kỳ lạ cổ quái, nhờ trọng lực tác động để lao nhanh xuống.
"Bạn học, đi cùng nhau không?" Có bốn Alpha cường tráng ngồi xổm trong một chiếc xe trượt tuyết hình vòng cung, Alpha ở phía sau cùng vẫy tay với Chu Quỳnh.
Chu Quỳnh điều khiển ván trượt đơn theo phía sau.
"Dáng người cô vừa đủ để ngồi lên người tôi!" Alpha kia hô to: "Vậy thì kim loại của cô có thể dùng làm vũ khí, chúng ta đi xử lý người khác!"
Chu Quỳnh từ chối: "Không được, tôi chỉ muốn nhanh chóng đến cổng dịch chuyển."
"Đừng mà!" Alpha cười hì hì chỉ vào chiếc camera không người lái đang xoay quanh trên đỉnh đầu họ: "Không đánh nhau thì làm sao có tỷ lệ lên sóng chứ!"
Chu Quỳnh lắc đầu, cô không cần tỷ lệ lên sóng, chỉ muốn 1 triệu tinh tệ.
"Ferguson, cậu tập trung tinh thần vào chưa hả?" Alpha ở phía trước xe trượt tuyết kêu lên: "Đế xe biến dạng rồi! Cứ thế này, sẽ lật xe mất!"
Việc điều khiển kim loại biến hình không hề dễ dàng, chỉ cần một thoáng lơ đãng, nó liền lập tức rung lắc, vặn vẹo lung tung.
Dọc đường đi, Chu Quỳnh không ngừng tự thôi miên chính mình, hiện tại trong mắt cô, ai cũng trông giống như ván trượt tuyết.
Rõ ràng, không chỉ đoàn xe của Ferguson có ý tưởng này, không ít Alpha bắt đầu cọ xát, va chạm vào nhau, tia lửa văng tung tóe khắp nơi.
Mất thăng bằng, chiếc xe bị hất văng tại chỗ, khiến Alpha kinh hãi không thể khống chế hình dạng kim loại biến hình, chiếc xe trượt tuyết lập tức vỡ tan thành nhiều mảnh.
Chu Quỳnh khẽ lách mình, tránh thoát khỏi đòn tấn công của chiếc xe trượt tuyết đang lao tới.
"Bạn học, cô cũng khá nhanh nhẹn đấy." Woolley thu hồi cây côn kim loại biến hình đang tấn công, biến nó trở lại thành tay cầm của chiếc xe trượt tuyết: "Muốn gia nhập bọn tôi không?"
Chu Quỳnh cười lạnh: "Hừ."
Chân trái cô bám chặt vào đáy tấm kim loại, eo và bụng đồng thời phát lực, cả người và tấm ván bay vút lên không trung.
Đợi khi nhảy đến đầu xe trượt tuyết, cô lại mượn thêm lực, trực tiếp uốn cong người vượt qua họ.
Alpha dẫn đầu thoáng mất tập trung, phần ghế sau của xe bắt đầu mất kiểm soát mà phân tách, biến dạng.
Chu Quỳnh mặc kệ hỗn loạn phía sau, nghênh đón gió lạnh như lưỡi dao, liên tục nhảy lên tăng tốc.
Vóc dáng nhỏ nhắn, mảnh khảnh cùng thân thể tràn đầy sức bật giúp cô dễ dàng nhảy lên xoay tròn mượn lực trên nền tuyết, uyển chuyển nhẹ nhàng như một con chim nhỏ.
Ngay khi Chu Quỳnh lướt qua một gò tuyết, cô nhạy bén nhận ra hoàn cảnh không đúng lắm.
Đó không phải cảm giác sàn sạt, vụn vỡ, chân thật của tuyết, mà là một loại xúc cảm vừa dính vừa mềm.
Rất nhanh, cô đã có câu trả lời.
Bởi vì gò tuyết kia tỉnh lại.
Nó dài khoảng một mét, thân thể trắng như tuyết run rẩy, ba đôi chân nhỏ xíu nhọn hoắt, cặp trước ngắn cặp sau dài, bụng hơi vàng phồng lên, đuôi cong vút như móc câu.
Nó là...
Trùng tộc!
Chết tiệt, Học viện Quân sự Thủ Đô Tinh các người chơi lớn đến vậy sao?
Chu Quỳnh thầm mắng trong lòng.
Cô quay về phía đoàn xe phía sau hét lớn: "Giảm tốc độ! Giảm tốc độ! Đừng đụng vào gò đất, nơi đó toàn là sâu á!"
Nhưng đã quá muộn, chiếc xe trượt tuyết mất tốc độ nhanh chóng cán qua những ụ đất trên nền tuyết, lũ sâu con này nối tiếp con kia tỉnh giấc.
Loại trùng này tên là bọ chó tuyết. Tuy rằng không có quan hệ gì với bọ chó thông thường, nhưng chúng cũng có khả năng nhảy rất cao giống như bọ chó.
Khi bị kinh động, chúng sẽ trong thời gian cực ngắn gấp ép phần thân trên, tích tụ lực lượng, mượn lực từ đuôi cong để bật ngược lên trời.
Độ nhảy cao ước tính gấp 10-20 lần chiều dài cơ thể chúng.
Trước đây Chu Quỳnh chưa từng biết đến bọ chó tuyết, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cô nhận ra chúng ngay lúc này.
Quả thực là nhảy rất cao.
Chiếc xe trượt tuyết chở Alpha bị hất tung lên không trung, mất thăng bằng, nhanh chóng tan rã.
Nhưng những Alpha có thể thi đậu vào trường quân đội cũng không phải là kẻ yếu.
Họ thay đổi hình dạng trên không trung, điều khiển kim loại biến hình hóa thành vũ khí sắc nhọn, biến trọng lực thành động lực đâm vào thân sâu.
Trong khoảnh khắc sấm sét nổ vang, thân thể lũ sâu khắp nơi nở hoa, dịch trùng văng tung tóe!
Giết sâu còn tàn khốc hơn đâm người nhiều.
Chắc chắn có thể nhận được nhiều sự chú ý trên sóng trực tiếp hơn!
Trong chốc lát, những Alpha đi đầu và lũ sâu giao chiến ác liệt, khó phân thắng bại.
Chu Quỳnh không hề có ý định tham chiến, cô chỉ muốn nhanh chóng đến đích.
Cô không hề dừng lại, tránh xa những gò tuyết có khả năng xuất hiện sâu, nhanh chóng lao xuống chân núi.
Chẳng bao lâu sau, cô đã đến chân núi.
Chu Quỳnh thay đổi kim loại biến hình thành giáp bảo vệ ngực và bụng, một chân cao một chân thấp tiến về phía điểm cuối được nhắc đến.
Rất nhanh, cô đã đến đích.
Nhưng nơi đó không hề có cánh cổng nào, chỉ có mấy Alpha đang ngơ ngác nhìn lên trời.
Chu Quỳnh cũng ngẩng đầu theo, phát hiện cái gọi là cổng dịch chuyển lại mở ra trên một chiếc tinh hạm đang lơ lửng.
Mà chiếc tinh hạm kia cách mặt đất ước chừng 15 mét!
Đây là muốn cô tạm thời biến ra một đôi cánh để bay lên sao!
"Bạn học, cậu đang nghĩ gì vậy?" Chu Quỳnh thu hồi ánh mắt, huých nhẹ vào một Alpha bên cạnh đang ngửa đầu trầm tư, trong lòng cô có một ý tưởng rất kinh khủng, nhưng vẫn muốn nghe ý kiến của người khác.
Anderson nhìn thấy mặt Chu Quỳnh thì sững sờ một chút, ngay sau đó mặt mày hớn hở trả lời: "Chúng tôi đang chuẩn bị chế tạo một thiết bị bay đơn giản thuần cơ khí! Chỉ cần 30 phần kim loại biến hình!"
"Bạn học có muốn góp sức không? Đến trước thì được, tôi có thể cho cô vị trí thứ tư trên cao kia!"
"Thật là một ý tưởng rất hay! Nhưng tôi không cần. Cảm ơn!" Chu Quỳnh bình tĩnh nói cảm ơn, sau đó xoay người chạy như bay trở về theo đường cũ.
Cô vừa dùng cả tay lẫn chân, khó khăn bò ngược trở lại, vừa tuyệt vọng la lớn.
"Đừng giết! Đừng giết hết! Để lại cho tôi một con! Đừng giết mà! Trời ơi!"
Bên kia, tại phòng giám sát học viện quân sự Thủ Đô Tinh.
Alfred dựa vào lưng ghế, cười nói: "Để tôi xem, đám nhóc thông minh của trường thi này giết sạch lũ trùng như thế nào."
Candice điều chỉnh màn hình theo dõi: "Khu vực đồi núi trường thi số 2, quần thể tộc kiến gần như đã bị tiêu diệt hoàn toàn."
"Cổng dịch chuyển nằm ở dưới hang động đá vôi, không có chúng dẫn đường, rất khó tìm thấy."
Alfred cười như không cười: "Không tìm thấy cổng dịch chuyển, chỉ có thể tàn sát lẫn nhau, cho đến khi còn lại hai trăm người."
"Sao bọn nhóc này không động não nghĩ xem, nếu muốn đối đầu với trùng tộc, trường học sẽ thả ra mấy loại trùng gần như không có lực sát thương này ư?"
Nếu Chu Quỳnh biết huấn luyện viên nói vậy, chắc chắn sẽ tức chết. Con trùng gần như không có lực sát thương trong miệng thầy ấy suýt chút nữa đã làm rất nhiều học sinh nghẹn thở đó.
"Các trường thi khác thì sao?"
"Trường thi sa mạc số 4, Horace đã sớm phát hiện ra cách sử dụng châu chấu sa mạc, cậu ta đang tổ chức đội ngũ tiến về vị trí cổng dịch chuyển."
"Con trai của Thủ tướng sao, có năng lực quyết sách và tầm nhìn như vậy cũng không kỳ lạ." Alfred hỏi: "Elott đâu? Cậu ta và Servis đang làm gì?"
Candice đổi kênh, chuyển đến hình ảnh trường thi hải dương số 3.
Servis tóc trắng xanh đầy mặt sát khí, hắn trầm mình dưới nước, biến 20 kg kim loại biến hình thành một chiếc kéo dài hơn 1 mét, điên cuồng cắt những con trùng dây trong nước biển.
Những con trùng dây to lớn như thùng nước thực ra có lớp da ngoài mềm mại, căn bản không thể chống lại lưỡi kéo sắc bén của hắn, chúng sợ hãi như một đám tơ rối tung, tránh né tán loạn trong nước biển.
Servis bất mãn kéo chiếc kéo lớn đuổi theo phía sau!
Kết thúc việc lặn xuống đáy biển, Elott nổi lên, anh vừa vén mái tóc vàng ướt dính trên mặt, liền thấy cảnh bạo hành của Servis.
Elott kêu lên: "Đừng cắt! Anh bạn! Đừng cắt!"
"Cổng dịch chuyển ở tận đáy hang động dưới biển, không có trùng dây, chúng ta không thể nhanh chóng lặn xuống được!"
Servis nghe vậy, giơ chiếc kéo nổi lên từ mặt nước biển.
Trên lưỡi kéo của hắn vẫn còn treo vài đoạn thi thể trùng dây đang không ngừng ngọ nguậy.
Hắn bất mãn vung vẩy chiếc kéo, hét lớn: "Sao cậu không nói sớm! Tôi cắt hết cả rồi!"
Sau đó, ánh mắt hung ác của hắn không chút khe hở chuyển sang những thí sinh xung quanh đang run rẩy bần bật: "Vậy thì hết cách rồi, Elott, chúng ta xử lý đám bạn học này thôi!"
"Cậu đã sớm muốn làm vậy rồi chứ gì!"
Trong lòng Elott vô cùng bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn rất phối hợp lộ ra vẻ mặt hung thần ác sát.
Kim loại biến hình màu bạc cảm nhận được tâm trạng của anh, chậm rãi ngưng tụ trong không trung thành hai thanh đao lạnh lẽo, ánh sáng lấp lánh.