"Hết thảy vì lý tưởng tối cao","Sáng Thế Thần","Đừng nháo là thật sự soái" ba cái tài khoản này là những anti-fan nổi tiếng trong diễn đàn trường của Chu Quỳnh.
Bọn họ vô cùng có ý thức tự giác của anti-fan và tinh thần chuyên nghiệp, có thể trong một đêm lập đến 3000 bài viết và đối đáp 3 triệu hiệp với fan chính quy của Chu Quỳnh.
Tối hôm qua, Alfred thức đêm xóa cả mớ bài viết cũng không thể xóa hết dấu vết của chúng, Alfred rất ngạc nhiên, thẳng thắn cho rằng mấy học sinh này dành thời gian cho học tập quá ít, nếu chúng cuối cùng có thể thành công nhập học, nhất định phải cho chúng thêm một chương trình giáo dục đặc biệt.
Sức chiến đấu của những anti-fan này sẽ chẳng có gì lạ nếu ở diễn đàn tinh tế đầy rẫy những người thích hóng chuyện, nhưng tại "Diễn đàn giao lưu học sinh Học viện Quân sự Thủ Đô Tinh" gần như toàn là học sinh, thì có thể nói là không có đối thủ.
Một mặt là do, đa số học sinh trong trường đều bận học, học sinh khóa trên bận chuẩn bị cho các kì huấn luyện tàn khốc, học sinh bị rớt thì vội vã ôn tập thi lại, nâng cấp bản thân, không có thời gian rảnh rỗi để "tấn công" trên diễn đàn trường.
Mặt khác là do những anti-fan này thật sự rất chuyên nghiệp, họ lấy việc đuổi Chu Quỳnh ra khỏi trường làm mục tiêu chính của "Liên minh phản Chu", lấy việc làm cho Chu Quỳnh không dễ chịu làm mục tiêu cho giai đoạn đầu tiên, bọn họ xây dựng những chính sách và kế hoạch có tính khả thi, hơn nữa vì mục tiêu cuối cùng mà siêng năng nỗ lực.
Bọn họ dựa vào suy luận vớ vẩn và những lời lẽ đầy cảm giác ưu việt của tầng lớp thượng lưu, thế mà thật sự thu hút được một đám người cùng sở thích.
Chẳng bao lâu, bọn họ không còn thỏa mãn với việc chỉ hoạt động trên mạng, mà tổ chức "Liên minh phản Chu" đã chính thức hoạt động ở bên ngoài, và dưới sự khuyến khích của những người mưu lược, thiết kế một cái bẫy đầy sơ hở chờ Chu Quỳnh mắc câu.
"Darcy, cậu nói cô ta thật sự sẽ đến sao?" Joseph dựa vào quầy pha chế, chán muốn chết mà xoa chiếc ly chân cao tinh xảo, Darcy ở bên cạnh đang nửa nằm trên quầy, lười biếng nhấp một ly rượu vang đỏ.
"Cô ta đến cũng tốt, không đến cũng chẳng sao, tóm lại là sẽ không có ngày lành mà sống." Darcy nhếch khóe miệng, hắn chán nản nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ trong veo trong ly pha lê, lắc nhẹ khiến rượu bám một lớp hồng nhạt mỏng manh trên thành ly.
"Cô ta đến, là tốt nhất, dù sao ở trường quân đội, chuyện gì có thể dùng vũ lực giải quyết thì cứ dùng vũ lực giải quyết."
Darcy cười lạnh một tiếng:"Còn nếu cô ta không đến..."
"Vậy thì tất cả mọi người sẽ biết vị ứng cử viên quán quân được đề cử này yếu đuối nhát gan đến mức nào, nanh độc đã cắn vào cổ rồi mà vẫn còn ý nghĩ muốn trốn tránh."
Joseph tiếp lời với giọng điệu hơi mỉa mai: "Như vậy, cho dù cô ta thể hiện tốt đến đâu trên đấu trường cũng vô dụng, học viện không cần kẻ nhu nhược, càng không cần kẻ nhu nhược mang dòng máu dân thường ô uế."
"Thật không biết mấy huấn luyện viên kia nghĩ cái gì, thầy Alfred càng ngày càng điên rồi, một kẻ ở tầng lớp thấp hèn sao xứng ngang hàng với anh Horace." Elton bất mãn nói.
Trong mắt hắn, gia tộc Elott dù có vết nhơ, nhưng xuất thân cũng chỉ miễn cưỡng làm đối thủ của Horace, còn Chu Quỳnh, chỉ cần nhìn thấy tên cô ta xuất hiện cùng với anh Horace vĩ đại, Elton đã cảm thấy ghê tởm.
Hắn tin tưởng vững chắc mình là người theo đuổi trung thành của anh Horace, cần phải trước khi trận chung kết tràn đầy vinh quang và hào quang đến, rửa sạch hết thảy những thứ bẩn thỉu chướng mắt này.
Sweet đang ngồi xổm trước bàn bi da chờ những thành viên khác chơi bóng nghe vậy khẽ nhếch mắt, cô ấy ôm cây cơ bi da, bĩu môi, không chút nể nang nói:
"Tôi không quan tâm cái gọi là kế hoạch quét sạch tầng lớp thấp hèn của các cậu, cũng không hứng thú với việc Chu Quỳnh có xứng đáng là quán quân được đề cử hay không. Tôi chỉ muốn hỏi các cậu chắc chắn lần này có thể hạ được cô ta? Nếu lần này cô ta thật sự đến, có thể đánh thắng được cô ta không?"
"Nếu kế hoạch này có tính khả thi thấp hơn 70%, tôi sẽ không tham gia."
Sweet không có bất kỳ ý kiến gì về Chu Quỳnh. Chỉ là tỷ lệ cô ấy gặp Chu Quỳnh trong vòng đối kháng cuối cùng 1 đấu 1 thật sự quá cao, nếu cô ấy muốn tiến vào top 30 một cách an toàn, tốt nhất là giải quyết Chu Quỳnh trước khi trận chung kết bắt đầu.
Sweet cũng không cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ này của mình, cô ấy biết trong "Liên minh phản Chu" những người có cùng ý tưởng với cô ấy không hề ít, dù sao, nếu không liên quan đến lợi ích bản thân, ai lại đi bận tâm đến những chuyện không lên được mặt bàn này chứ.
Nếu Chu Quỳnh không đến, vậy người thua có khả năng chính là cô ấy, so sánh giữa hai lựa chọn, Sweet càng vui vẻ để Chu Quỳnh phải hy sinh.
Có lẽ chỉ có Elton cái tên trong đầu toàn là anh Horace vĩ đại đầy vinh quang mới có thể không hề tự biết mình mà cho rằng cậu ta đang làm một việc tốt đẹp.
Elton nhìn quanh bốn phía, ngẩng đầu nói: "Sweet, cô luôn nói những lời ngu ngốc làm nhụt chí đồng đội."
"Chúng ta ở đây có hơn 70 người, còn có không ít cao thủ thẳng tiến vào trận chung kết, tiêu diệt một con gián chẳng lẽ không dư dả sao?"
Lời hắn vừa dứt, không ít người liền hùa theo mà phát ra tiếng cười nhạo khinh bỉ. Bọn họ hoặc đứng, hoặc ngồi, trong ánh mắt hung ác tràn đầy vẻ nóng lòng muốn thử.
Joseph thậm chí buông chiếc khăn ăn thêu hoa đang lau ly xuống, lấy ra đôi găng tay hở ngón màu đen đặt dưới quầy.
Hắn nhún vai, bước những bước nhỏ, vung vẩy hai nắm tay trong không trung, tưởng tượng ra dáng vẻ thảm hại của cô gái dân thường khi bị đấm trúng cằm.
Sweet bình tĩnh mở miệng, cô ấy buông tay nói: "Lời cậu nói cũng không có sức thuyết phục lớn như vậy."
"Tôi thừa nhận các cậu không yếu, nhưng tôi nghĩ các cậu hẳn là biết Chu Quỳnh ở bên ngoài được gọi là gì."
Sweet cố ý không mang chút chua chát nào mà nói ra danh hiệu này: "Nữ thần chiến binh."
Elton hằn học đỏ mắt, giận dữ quay đầu về phía Sweet: "Chẳng qua là một đám dân thường không biết gì thổi phồng thôi! Cô ta mà cũng xứng? Cô ta có thể sánh ngang với Saroyan sao?"
"Nếu cô không có quyết tâm đó, tốt nhất bây giờ hãy rời đi!"
Sweet còn chưa nói gì, Darcy đã bước đến, hắn mỉm cười vươn hai tay ngăn cản hai người dường như sắp cãi nhau đến nơi.
"Cậu quá nóng vội rồi, Elton. Cảm xúc nóng nảy có thể làm mờ bộ não của cậu đấy." Darcy kéo Elton ra phía sau, rồi vỗ vai Sweet.
Sweet cau mày, lùi lại một bước.
Darcy cũng không giận, khóe miệng hắn không hề thay đổi độ cong: "Sweet, tôi sẽ không làm chuyện gì mà không có chuẩn bị. Cô nên tin tưởng đồng đội cũ của mình hơn một chút."
Sweet không có chút thiện cảm nào với người đồng đội cũ đầy bụng ý đồ xấu này, cô ấy lạnh lùng đáp: "Nói trọng điểm đi!"
"Tôi nói, các cậu luôn không đủ kiên nhẫn." Darcy rút ra một chiếc hộp ướp lạnh từ dưới quầy, hắn mở hộp ra, cùng với làn khí lạnh trắng xóa tràn ra, dưới đáy hộp chứa một ống tiêm ánh lên màu nâu hồng.
Sweet kinh hãi chớp mắt, nhỏ giọng nói: "... Thuốc dẫn dụ?"
"Darcy, cậu quả thực là rắn độc, quá hiểm ác."
Thuốc dẫn dụ có thể trong vài phút làm cho Alpha tiến vào kỳ mẫn cảm, trở nên cực kỳ cuồng bạo, mà Alpha một khi tiến vào kỳ mẫn cảm, liền sẽ mất lý trí, tinh thần lực mất khống chế, do đó cắt đứt liên hệ với kim loại biến hình.
Mà một khi Chu Quỳnh mất đi kim loại biến hình, liền không chịu nổi một đòn.
"Cảm ơn đã khích lệ." Darcy yên tâm thoải mái mà nhận lấy lời "khen ngợi" này.
8 giờ tối.
Trong phòng, các Alpha nín thở chờ đợi, tiếng hít thở bị cố gắng kìm nén không che giấu được bản năng hiếu chiến trong cơ thể họ. Có người cúi đầu lau vũ khí, có người nhìn nhau, lộ ra nụ cười nham hiểm.
Bọn họ đều đang chờ con dê non trắng tự động đưa tới cửa.
Hiển nhiên, so với việc Chu Quỳnh không đến, bọn họ đều hy vọng cô đến, để tự tìm đường chết.
Joseph lại một lần nữa đeo găng tay, nắm chặt ngón tay, kìm nén sự bực bội trong lòng.
8 giờ 15 phút, ngay khi các Alpha gần như mất hết kiên nhẫn, cửa bị gõ vang!
"Bịch bịch bịch!"
Các Alpha liếc nhau, đồng thời lộ ra nụ cười hiểu ý.
Cô ta đến rồi!
"Bịch bịch bịch!" tiếng đập cửa lại lần nữa vang lên, ngoài cửa giọng nữ trong trẻo cất tiếng: "Xin hỏi có ai không? Nơi này là "Liên minh phản Chu" sao? Tôi không tìm nhầm chứ?"
Darcy ấn nút mở cửa, nhếch khóe miệng: "Đương nhiên. Mời vào!"
"Hoan nghênh đã đến!"
Cô sẽ có một trải nghiệm tuyệt vời, Chu Quỳnh!
Hai cánh cửa lớn dưới tác động của điều khiển chậm rãi mở ra, ánh đèn trắng từ hành lang phía sau hắt vào, có chút chói. Darcy nheo mắt, con ngươi trong nháy mắt dõi theo chính giữa cửa, ở nơi đó không lệch một ly, có bóng dáng mảnh khảnh đang đứng chờ.
Cô gái đứng ngược sáng, vốn dĩ không nhìn rõ khuôn mặt.
Nhưng Darcy lại kinh ngạc khi mình có thể thấy rõ ràng từng biểu cảm của cô.
Chu Quỳnh cười tủm tỉm giơ tay chào hắn, mái tóc đen theo động tác nghiêng đầu của cô khẽ lay động, cô lười biếng vẫy vẫy tay trong không trung: "Xin chào! Chúc mọi người buổi tối tốt lành, tôi đến thu rác!"
Kim loại biến hình màu bạc trắng ở sau lưng cô nghịch ngợm nghiêng đầu, lắc lắc theo tay cô. Nếu nó có đầu và tay.
Đại chiến sắp nổ ra.
Chu Quỳnh dẫn đầu xông lên, một chân đá vào ngực Alpha nghênh đón, ở trên không xoay người, kim loại biến hình hóa thành trường côn quét ngang đám Alpha định tấn công!
Chu Quỳnh nghiêng đầu tránh cú đánh của Joseph, ngay sau đó cô vung nắm đấm thành quyền, thừa dịp sơ hở trong đòn tấn công của hắn, dùng lực đấm một cú về phía trước!
Nắm tay không lớn nhưng lại mang theo sức mạnh như sấm sét, trong nháy mắt, thẳng tắp chạm vào cằm Joseph, trên cánh tay xoay tròn truyền tới sức mạnh không thể đỡ, những đốt ngón tay thon gầy va chạm mạnh vào cằm hắn, tiếng va chạm răng rắc giữa xương và xương vang lên.
Joseph thế nhưng bị đánh bay thẳng ra ngoài, hắn ngã xuống đất, lăn ba vòng mới dừng lại. Mắt hắn đỏ ngầu tơ máu, nước bọt sền sệt không kiểm soát được nhỏ xuống, hắn chép miệng, thế nhưng phun ra hai chiếc răng hàm dính máu.
Hắn nhìn mấy chiếc răng trong lòng bàn tay, hằn học ngẩng đầu lên, ai ngờ Chu Quỳnh thậm chí không liếc hắn lấy một cái, cô nhảy lên chiếc quầy cổ trị giá hàng triệu tinh tệ, lấy từng chai rượu quý bày biện cẩn thận trên đó nện vào đầu các Alpha đang xông lên.
Những chiếc bình rượu điêu khắc hoa văn tinh xảo tuyệt đẹp khi đập vào từng cái hộp sọ phát ra những tiếng giòn tan tuyệt diệu, ngay sau đó bị đập vỡ tan tành, rượu màu vàng hồng vương vãi khắp đất, trong không khí tràn ngập hương thơm rượu quý không thể diễn tả.
Hô hấp của Joseph gần như ngừng lại, trong nháy mắt, hắn thậm chí không phân biệt được mặt và tim mình cái nào đau hơn!
"Dừng tay, a a a!"
Cô có thể đánh tôi! Nhưng tuyệt đối không thể đánh rượu của tôi!
Darcy, Darcy đang làm gì?
Joseph hoảng sợ ngẩng đầu tìm kiếm Darcy, hy vọng hắn có thể nhanh chóng sử dụng vũ khí bí mật kia để ngăn chặn hành vi bạo lực của Chu Quỳnh!
Darcy đang trốn trong bóng tối ở một góc, dùng súng nhắm thẳng vào Chu Quỳnh, nòng súng không bắn ra mũi tên nhọn, mà là thuốc dẫn dụ màu nâu hồng!
Tuy rằng Chu Quỳnh chưa phát hiện ra hắn, nhưng trong quá trình đánh nhau lại tung tăng nhảy nhót, vô cùng linh hoạt. Nòng súng của hắn chỉ có thể ngắm theo cô, rung lắc lên xuống loạn xạ, nhưng không thể bắn ra.
Các Alpha như đàn cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, toàn bộ xông lên. Nhưng bọn họ không ngờ Chu Quỳnh không đến một mình! Phía sau cô còn có một đám Alpha, đây căn bản không phải đánh hội đồng! Đây là kéo bè kéo lũ đánh nhau! Hơn nữa còn đánh với những người có thực lực vượt xa bọn họ!
Elott theo sát phía sau, anh phi thân nhảy lên bàn bi da, mũi chân khều cây cơ bi da nằm ngang trên bàn, tay anh cầm cây côn dài màu đen, hai đầu côn xoay vòng tám hướng, rất có khí thế, giống như đập chuột chũi, nhẹ nhàng bâng quơ đã đập toàn bộ đám Alpha cường tráng rơi xuống đất.
Horace càng không cần phải nói, anh ta vốn dĩ là tuyển thủ thiên về sức mạnh. Anh ta gần như một quyền một Alpha, rõ ràng là đi trong đám đông mà cứ như chỗ không người, dùng nắm đấm mở đường một cách thô bạo.
Elton không thể tin được nhìn Horace, tay hắn cầm vũ khí run rẩy không kiểm soát được: "Anh Horace, vì sao? Vì sao anh lại lẫn lộn với những kẻ hạ đẳng này? Tôi nỗ lực theo đuổi anh như vậy, tôi..."
Horace sắc mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói: "Tôi không cần bất cứ kẻ nào dạy đời mình, nếu cậu còn có can đảm, liền nắm chặt vũ khí mà chiến đi!"
Ulysses vung hai thanh thương dài khí thế bức người. Mũi thương bạc của hắn đột nhiên hất lên, thân thương cong thành một đường cong uyển chuyển, chỉ trong hai ba động tác đã ném những Alpha vây quanh xuống đất.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Sweet không kịp chạy trốn chỉ có thể vung dao găm nghênh đón.
Cô ấy giơ con dao găm sắc bén trong tay đỡ lấy thương dài của Ulysses. Vũ khí va chạm nhau tóe ra một loạt tia lửa. Sweet không thắng nổi sức mạnh khổng lồ này, liên tục lùi về phía sau.
Cô ấy nghiến răng nói: "Ulysses! Chúng ta trước đây là bạn học, thực lực của cậu tôi hiểu rõ nhất! Ít nhất cậu có thể vào trận chung kết, lại vì Chu Quỳnh mà bị loại giữa đường!"
"Cậu không hận cô ta ư? Vì sao ngược lại còn muốn giúp đỡ cô ta! Cậu làm như vậy thì được gì chứ?"
Ulysses cười lạnh một tiếng, càng tấn công mạnh hơn: "Được gì ư? Đây là cái cớ hạ đẳng của những kẻ thất bại! Chính vì vậy, cô mới khó có thể tiến bộ!"
"Cô nhớ kỹ, Ulysses tôi, chiến là vì chính mình mà chiến! Thua tự nhiên cũng là vì chính mình mà thua!"
"Không liên quan gì đến người khác!"