Xuyên qua làn máu tươi sền sệt rơi tí tách, Chu Quỳnh mở to đôi mắt đen láy, không hề chịu thua mà nhìn thẳng vào đôi mắt xanh băng giá đầy mê hoặc kia.
Horace khẽ rên lên vì đau đớn, trong cơn ý thức mơ màng, anh ta thậm chí cảm thấy đôi con ngươi đang nhìn mình sâu như vực thẳm, tựa hồ có một thứ ma lực mê hồn.
Khung cảnh tĩnh mịch như mặt biển xám xịt dưới bầu trời đầy mây đen, nhưng sâu trong sự tĩnh lặng ấy là áp lực của một trận chiến sống còn, sự điên cuồng bất chấp tất cả.
Chỉ cần chờ đến khi mưa to trút xuống, lật tung mọi thứ, tiếng gầm rú của biển sẽ dựng lên những cơn sóng dữ, đảo lộn tất cả vẻ yên bình giả tạo trước đó!
Cảm giác chân thực dường như đã rời bỏ cơ thể Horace, thứ anh ta có thể cảm nhận được chỉ là hơi thở mỏng manh quấn quýt giữa mình và đối phương, cùng với sự nóng bỏng không ngừng, như dung nham muốn đốt cháy mọi thứ.
Chu Quỳnh gắng chịu đựng cơn đau như dao đâm ở ngực, ngửa cổ ra sau, yết hầu yếu ớt khẽ động, mồ hôi trong suốt rịn ra thấm ướt làn da bóng loáng lộ ra bên ngoài.
Khi tia không khí cuối cùng rời khỏi phổi cô, lớp vỏ bình tĩnh mỏng manh bao phủ trong mắt Chu Quỳnh vỡ tan, đồng tử đen láy của cô nhanh chóng co giật lên xuống, một thứ ánh sáng lạnh lẽo vô hình điên cuồng lóe lên.
Lòng trắng mắt vốn trong veo của cô bắt đầu nứt ra những đường tơ máu đỏ như mạng nhện, máu chảy rần rật, nhiệt độ cơ thể trong nháy mắt vọt lên đến đỉnh điểm.
Mồ hôi, nước mắt, máu tươi hỗn loạn không thứ tự giao hòa nhảy múa, hội tụ thành khúc ca điên cuồng!
Đánh cược mạng sống sao?
Vậy thì chúng ta hãy đánh cược xem mạng ai cứng hơn đi!
Luồng tinh thần lực mênh mông vẫn luôn tắc nghẽn trong đại não bắt đầu dậy sóng khắp nơi, sôi trào, từng đợt từng đợt đập mạnh vào não bộ yếu ớt của Chu Quỳnh.
Làn sóng tinh thần dưới sự cố ý khống chế, bắt đầu nhắm vào một điểm mà triển khai những đợt tấn công mạnh mẽ. Theo sóng tinh thần dâng cao, mắt, mũi, tai và miệng cô bắt đầu rỉ ra từng đợt máu.
Cuối cùng, não vực của cô mở ra một lỗ hổng nhỏ, dòng tinh thần lực cuồn cuộn như biển cả theo lỗ hổng đó mãnh liệt tuôn trào ra.
Trong cơn đau dữ dội tước đoạt lý trí, Chu Quỳnh bị đôi tay đè chặt sau lưng ghì xuống mặt sàn đấu bóng loáng, từ đầu ngón tay cô truyền đến cơn đau xé rách, Chu Quỳnh rốt cuộc không nhịn được, há miệng hung hăng cắn vào xương quai xanh của Horace.
Dưới lực cắn khủng khiếp, hàm răng sắc nhọn trong nháy mắt xé toạc da thịt, đầu răng trắng như tuyết tì vào xương quai xanh cậu ta, điên cuồng nghiến.
Nước bọt lẫn máu tươi nhớp nháp chảy ra từ khóe miệng cô, cơ thể Horace đang hôn mê giật mạnh một cái, mở choàng mắt.
Chu Quỳnh buông lỏng hàm, khóe miệng rách toạc vẫn không ngừng rỉ máu, cô nở một nụ cười dữ tợn dính đầy máu tươi, khẽ nói: "Nhìn tôi."
Nhìn xem tôi sẽ kéo cậu xuống khỏi ngai vàng như thế nào.
Trong đấu trường đột nhiên chấn động như đất rung núi chuyển, thế giới của Chu Quỳnh một lần nữa bị cuốn vào cơn sóng thần màu vàng kim, lốc xoáy tinh thần lực đi đến đâu, vật chất bạo loạn, sụp đổ đến đó.
Chiếc bút máy trước mặt Alfred đột nhiên rơi xuống lăn lông lốc.
Bắp rang bơ trong tay Adams không thể kiểm soát mà văng ra ngoài.
Những sợi tóc mai vàng kim bên tai Elott bắt đầu không gió tự động bay lên, cả tấm biểu ngữ tiếp ứng trong tay anh cũng vậy.
"Không ổn!"
"Mau ngăn cô ấy lại!"
Hiệu trưởng đột nhiên đứng dậy, luồng tinh thần lực dày đặc trút xuống, vừa mới bao vây lấy khán đài, đã nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên, tựa như tiếng gầm rú của quái thú dưới đáy biển sâu, toàn bộ đấu trường giống như chiếc thuyền nhỏ bé trên đầu ngọn sóng, lắc lư dữ dội.
Khán giả hoảng sợ ngồi tại chỗ, họ bối rối nhìn quanh bốn phía, phát hiện trên khuôn mặt của mỗi người xung quanh đều lộ rõ vẻ kinh hoàng không khác gì nhau.
Toàn bộ khán đài bị một luồng khí vẩn đục bao vây, những mảnh vỡ rào rào rơi xuống từ trên không, Servis là người đầu tiên phát hiện sự khác thường trên không, hắn không thể tin được mà kêu lên: "Nhìn lên phía trước kìa!"
Trên không, đấu trường thế nhưng bị oanh tạc ra một cái lỗ lớn, một vòng lửa đỏ rực rỡ lấp lánh ánh sáng chói mắt.
Mọi người nheo mắt nhìn về phía trước.
Nhưng rất nhanh, vầng sáng đó đã bị một bóng đen bao phủ, trong đấu trường, những giọt mưa kim loại lạnh lẽo ướt át bắt đầu rơi. Nơi giọt mưa rơi xuống, những vật thể bị dính vào đều phủ lên một lớp màu bạc dài thườn thượt.
Adams vươn tay, bắt được một giọt chất lỏng kim loại màu bạc, giọt tròn trịa đó dừng lại bất động trong lòng bàn tay hắn.
"Kỳ lạ..." Larkin nhíu mày, bình tĩnh phân tích: "Không phải kim loại biến hình."
Ánh mắt Elott chăm chú nhìn vào võ đài bị luồng khí bao quanh, giọt mưa kim loại màu bạc kéo xuống một vệt dài trên thái dương trắng như tuyết của anh.
Rất lâu sau, cuối cùng luồng khí tan hết, trong một mảnh bụi mù, tất cả mọi người kinh ngạc trừng lớn mắt.
Trung tâm đấu trường đã hoàn toàn không còn thấy bóng dáng võ đài, bốn phía đều là những vết cháy đen sau vụ nổ dữ dội, chất lỏng kim loại màu bạc nhợt nhạt tích tụ ở đáy hố, tựa như một chiếc hồ mặt gương trắng xóa.
"Cô ấy... cô ấy đã cho nổ tung võ đài..."
Chu Quỳnh nằm trên một mảng võ đài nhỏ còn sót lại trên mặt đất, lơ lửng phía trên mặt hồ ánh bạc kia.
Ngay khi tất cả mọi người cho rằng hai người đang ôm nhau trên mặt sàn đã hoàn toàn mất đi ý thức, không một tiếng động, Chu Quỳnh chậm rãi nhấc lên bàn chân trần dính đầy máu bẩn của mình, đạp mạnh Horace vẫn luôn đè trên người cô, người đang bất tỉnh thực sự, xuống dưới.
Sự chuyên nghiệp được rèn luyện qua nhiều thử thách khiến tiểu thư Jinlisi nhanh chóng bò dậy từ chiếc đài bay bị hất tung, cô ta mò mẫm tìm đến chiếc micro rơi ở một góc, giọng nói run rẩy, dưới sự ra hiệu nhất trí của tất cả giám khảo, công bố người được chọn cho chức vô địch cuối cùng.
"Horace bị đánh xuống võ đài, quán quân là, quán quân chính là - Chu Quỳnh!"
Trong tiếng hoan hô và vỗ tay bùng nổ, giữa trời pháo hoa rực rỡ và những mảnh giấy kim tuyến lấp lánh bay múa, Chu Quỳnh và Horace được khẩn cấp đưa đi chữa trị.
Sassoon vội vã chạy theo sau, cô ấy kinh hãi liếc nhìn Chu Quỳnh mặt đầy máu, bất động, im lặng nằm đó, kinh ngạc thốt lên: "Tôi phục em rồi, em đúng là điên thật mà..."
Chu Quỳnh bất tỉnh nằm trong khoang phục hồi, dung dịch màu xanh lục thấm sâu vào các mô da của cô, nhanh chóng chữa lành những tổn thương trên cơ thể.
Mái tóc đen bị lực nổi đẩy lên, lơ lửng phía trước, khẽ che đi khuôn mặt tái nhợt của cô.
Elott ngồi một bên, hàng mi rũ xuống, qua vách ngăn trong suốt của khoang phục hồi, nghiêm túc nhìn chăm chú vào dung nhan đang ngủ của Chu Quỳnh.
"Bạn ấy sẽ không sao chứ?"
"Cái này còn phải xem trạng thái khi em ấy tỉnh lại, bất quá khả năng cao là không có việc gì." Sassoon lười biếng ngáp một cái, gãi gãi mái tóc rối bù: "Chị gái cậu đến rồi, cậu không đi gặp cô ấy sao?"
"Chị ấy đến làm gì?" Elott ngay lập tức phản ứng lại, chắc là Saroyan đến trao giải. Học viện vẫn luôn có truyền thống mời quán quân của các kỳ trước đến trao giải cho quán quân mới.
Anh thu hồi suy nghĩ, từ chối: "Sao ở đâu cũng có mặt chị ấy vậy, không đi."
Dù sao, từ nhỏ đến lớn, gần như ngày nào anh cũng có thể nhìn thấy Saroyan, không cần thiết phải gặp riêng cùng chị ấy nói tiếng chào hỏi.
Việc cấp bách hiện tại là canh giữ bên cạnh Chu Quỳnh, đừng để cô vừa mở mắt ra đã thấy Horace đang ngủ trong khoang phục hồi bên cạnh.
"Được thôi, vậy cậu trông đi." Sassoon mệt mỏi xua tay, mấy ngày thi đấu căng thẳng đã phát sinh không ít bệnh nhân, sắp làm cô ấy mệt chết rồi: "Tôi ra ngoài hít thở không khí."
Sassoon chậm rì rì bước ra khỏi phòng y tế, đi vào hành lang.
Bên ngoài đúng là một ngày nắng chói chang, ánh mặt trời nóng rực chiếu xuống những tán lá xanh biếc, bầu trời xanh thẳm không một gợn mây.
Sassoon khẽ nheo mắt, cô ấy bất mãn oán trách: "Chói mắt quá, Saroyan."
Saroyan đang đứng dưới một bóng cây, ánh mặt trời chói chang xuyên qua kẽ lá rọi xuống mái tóc vàng óng của cô nàng những vệt sáng đậm nhạt khác nhau, chiếu đến những sợi tóc màu vàng nhạt lấp lánh như kim cương lỏng của cô nàng.
Saroyan bước ra khỏi gốc cây, khóe môi nở một nụ cười: "Đã lâu không gặp, Sassoon."
"Tôi vẫn còn nhớ mấy năm trước chúng ta luôn là mình đầy thương tích sau khi đánh nhau mà đến phòng y tế, làm bác sĩ đau đầu chết đi được, không ngờ có một ngày cô lại trở thành bác sĩ."
Sassoon bất đắc dĩ đáp lời: "Đây chẳng phải là gậy ông đập lưng ông sao."
Saroyan: "Là ngốc ở Viện Khoa học Thủ Đô Tinh đến khó chịu sao?"
"Không phải, chỉ là lý tưởng không hợp thôi." Sassoon sợ Saroyan sẽ một mình đi đấu với Viện Khoa học Thủ Đô Tinh, cô ấy chuyển chủ đề:
"Em trai cô ở bên trong kìa, cậu ta không muốn ra gặp cô đấy, cô mau nhanh chân đến xem cậu ta đi chứ?"
"Không cần để ý đến thằng nhóc đó, nó đang bận "canh chừng" đấy." Saroyan hiểu rõ tính cách em trai mình, khả năng cao là đang một tấc không rời canh giữ bên cạnh cô gái tên Chu Quỳnh kia, kiên quyết không cho người khác cơ hội.
Sassoon nhớ lại chuyện trước, không nhịn được mà buông lời chế giễu: "Nói mới nhớ, em trai cô và cô thật sự không giống nhau."
Saroyan quả thật lớn lên không giống Elott lắm, cô nàng cao gần 1m9, khuôn mặt xinh đẹp mà lại mang vẻ anh khí, lông mày giãn ra, khóe miệng luôn mỉm cười, toát ra một vẻ phóng khoáng đa tình.
Còn Elott thì sao, vẻ ngoài của cậu ta đối với một nam Alpha mà nói, lại quá mức nhu hòa và xinh đẹp.
"Hồi nhỏ nó càng không giống tôi. Mà giống hệt một Omega vậy, không chỉ vẻ ngoài, tính tình cũng vậy, hở một chút là khóc, tôi và Euphemia phiền đến chết, suốt ngày muốn đánh nó."
Saroyan hồi tưởng lại nói: "Khi đó, mẹ tôi còn tin chắc Elott sẽ phân hóa thành Omega đấy, dù bà biết xác suất sinh ra Omega giữa hai Alpha chỉ có 1. 2%, mà ở nhà Rachele thì còn thấp hơn."
Kỳ thật, khi còn nhỏ Elott vừa mềm mại vừa đáng yêu, tiếc rằng Saroyan và Euphemia đang ở tuổi dậy thì nổi loạn căn bản không thể thưởng thức nổi.
Khi đó quan hệ giữa con người và trùng tộc rất căng thẳng, chiến sự liên miên, tướng quân Rachele và bạn đời đều rất bận rộn công việc, không thường ở nhà. Saroyan và Euphemia luôn dùng quyền cước để ngăn cản tiếng khóc, đánh đến nỗi Elott bé nhỏ nhìn thấy các cô là sợ hãi đến khóc không ra tiếng.
Điều này khiến Saroyan không khỏi nghi ngờ việc Elott sau này kiên quyết không yêu đương cùng giới Alpha, có phải cũng không thoát khỏi liên quan đến các cô.
"Tôi nhớ khi còn đi học, cô có nói với tôi em trai cô kiên quyết không yêu đương cùng giới mà." Sassoon vừa tùy ý trò chuyện với Saroyan, vừa bước về phía trước.
"Nhưng bây giờ cậu ta lại để ý đến bạn cùng phòng của mình như vậy. Là cái gì đã thay đổi cậu ta, là chân ái sao? Hay là huyết thống thức tỉnh rồi?"
Saroyan không chút khách khí mà bới móc lịch sử đen tối của Elott.
"Cái này à, nói thế nào nhỉ. Chuyện này phải kể từ đầu."
"Tôi có ấn tượng đặc biệt sâu sắc, lần đầu tiên thằng nhóc đó nói loại lời này là năm 5 tuổi." Saroyan lộ ra nụ cười quỷ quyệt.
"Ngày đó, tôi và Euphemia vẫn còn ở trường học. Mẹ và cha tôi, hình như là vì cả hai cùng quên ngày kỷ niệm kết hôn, cãi nhau, sau đó lại đánh nhau, đánh nhau rồi thì đập phá tan hoang cả nhà."
Sassoon từng đến nhà Rachele làm khách, nhà cô nàng rộng đến mức ít nhất phải thuê mười chiếc máy xúc đất mới phá hết được.
"Sau đó, Elott đang ngủ trưa thì bị dọa tỉnh, nó chắc phải khóc cả buổi, kết quả người lớn đánh nhau hăng say, căn bản không ai để ý đến nó, nhà sập, nó liền chạy đến chuồng chó ngủ."
"Khổ sở lắm mới nín khóc ngủ được trong chuồng chó, kết quả, họ lại đánh nhau, phá tan cả chuồng chó, còn lôi hai con chó trong nhà ra đánh một trận."
"Từ ngày đó trở đi, Elott liền nói, sau khi lớn lên tuyệt đối không cần kết hôn với Alpha."
Saroyan nói rồi đột nhiên cười phá lên rất vô lương tâm, cười đến nỗi Sassoon bên cạnh cảm thấy Elott bé nhỏ thật đáng thương.
Sau một tràng cười lớn, Saroyan xoa xoa khuôn mặt đã cứng vì cười, cô nàng nhìn ánh mặt trời rực rỡ chiếu trên cánh tay, cười vang nói: "Bất quá, tôi không hề bất ngờ khi Elott bị quán quân năm nay hấp dẫn."
"Bởi vì, đối với nhà Rachele mà nói, theo đuổi cái đẹp và sức mạnh vẫn luôn là bản năng của chúng tôi."