Chương 47

Từ Xóm Nghèo Đến Nữ Chiến Binh

Ma Pháp Thiếu Nữ Mộng Lộ Lộ 18-06-2025 11:12:55

Như có thứ gì đó vỡ tan với âm thanh chói tai, tiếng thét kinh hoàng, chất lỏng ấm áp văng đầy người, cánh tay rũ xuống vô lực, cơ thể rơi xuống đất phát ra một tiếng nặng nề, bước chân hỗn loạn, xóc nảy dữ dội, tranh chấp kịch liệt, chất lỏng lạnh lẽo mà nhớp nháp. "Anh đùa chắc! Tình huống này làm sao có thể đánh thức em ấy?" "Bốc thăm trúng em ấy rồi! Đến lượt em ấy lên sân đấu!" Uể oải mở ra hai mắt. Dung dịch màu xanh lục... "Em ấy có thể từ bỏ quyền thi đấu!" "Nhưng cũng phải chính miệng em ấy nói, đây là quy tắc của giải đấu, là thí sinh, em ấy bắt buộc phải tuân thủ!" Dung dịch màu xanh lục là thuốc an thần sao? "Trạng thái hiện tại của em ấy rất nguy hiểm!" "Mặc kệ là đối với bản thân em ấy, hay là đối với người khác! Cái cậu tên Arich kia, chẳng phải vẫn đang được cứu chữa sao!" Thuốc an thần... Trước mắt Chu Quỳnh lại xuất hiện những con số rối loạn nhảy nhót và tiếng cảnh báo chói tai. Giữa các ống dẫn chứa chất lỏng màu xanh lam. Carlisle? Là hắn sao? Sẽ là hắn ư? Ồn ào quá... Trước mắt Chu Quỳnh hiện ra một đôi mắt màu mật ong ngọt ngào mà độc ác. Đôi mắt kia đang chậm rãi nháy, hàng mi dài có vẻ trìu mến khó tả, ngây thơ mà ác ý, mềm mại cùng lạnh nhạt. Là hắn! Giết hắn! Gợn sóng màu vàng lại một lần nữa xuất hiện trước mắt, thế giới bắt đầu vặn vẹo xoay tròn, vật chất bạo loạn, sụp đổ. Những mảnh vỡ trong suốt bắn tung tóe, dung dịch màu xanh lục trong không trung bị nổ thành từng đóa bọt nước rách nát, dung dịch bắn tung tóe trong phòng cấp cứu, giống như một trận mưa rềnh gió dữ vừa quét qua căn phòng. Chu Quỳnh vô thức nằm trên mặt đất ướt đẫm, xung quanh cô không có gì cả, chỉ có sự nhớp nháp và lạnh lẽo không thể vứt bỏ. Cô bắt đầu thở dốc dồn dập, như một con cá mất nước, cuộn tròn thân thể, đau đớn run rẩy. Trong một khắc im lặng rồi tiếng ồn ào lại vang lên, chỉ là lần này giọng nói của họ trở nên đặc biệt nhỏ nhẹ, dường như sợ đánh thức con thú dữ đang ngủ say. "Tình huống này, anh chắc chắn chứ?" "Ít nhất cũng phải hỏi ý kiến em ấy." một giọng nói khác do dự một chút, rất nhanh lại trở nên lạnh lùng. "Quyền lựa chọn nằm trong tay em ấy." Người nọ do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa bàn tay lạnh lẽo vỗ vỗ Chu Quỳnh. Chu Quỳnh miễn cưỡng mở to mắt, đôi mắt mất tiêu cự tĩnh mịch nặng nề. Mái tóc màu xanh đen chỉnh tề, đôi mắt màu vàng tơ, có chút quen mắt. Chỉ là tay hắn lạnh băng như vảy rắn, thật đáng ghét, muốn nổ tung hắn. Ngay khi Chu Quỳnh bực bội quyết định cứ làm như vậy đi, trong đầu cô đột nhiên hiện ra một cảnh báo. Không biết ai đã nói: "Đánh có thể sẽ bị thôi học." Thôi học... Đi học không dễ dàng, thôi vậy, bỏ qua cho hắn. Mắt Chu Quỳnh như dính keo nước, lại muốn khép lại. Chỉ là cái gã lắm lời này vẫn không chịu buông tha cô, miệng lúc đóng lúc mở nói gì đó, trong ý thức mơ hồ, cô dường như nghe thấy tiếng gì đó "lui...". "Lui..." Chu Quỳnh theo bản năng hiểu thành thôi học. Thôi học, cô cũng không đánh hắn mà, sao lại thôi học. Trong đầu trời đất quay cuồng, cổ họng cô nghẹn lại, cưỡng chế cơn bạo ngược muốn hủy diệt tất cả trong lòng, môi Chu Quỳnh khẽ nhếch, lặp đi lặp lại nói: "Không lui, không lui." Tiền còn chưa trả hết, không thể thôi học. "Ý chí của em ấy thực sự rất kiên định, em ấy không muốn rút lui khỏi trận đấu." Bronte bình tĩnh nói: "Là giáo viên, chúng ta nên tôn trọng lựa chọn của học sinh." "Tôi thật sự không hiểu nổi mấy người cấp cao các anh, tôi phục sát đất! Tình huống này của em ấy làm sao có thể tiếp tục thi đấu được. Ở khoang phục hồi tạm thời vẫn chưa tỉnh lại mà bỏ quyền chẳng phải có rất nhiều sao? Tại sao cứ phải đánh thức em ấy!" Sassoon phát điên nói: "Chẳng lẽ chỉ vì em ấy là ứng cử viên quán quân sao? Các anh thật sự quan tâm đến sức khỏe của học sinh ư? Em ấy thì biết cái gì chứ? Có thể đừng lôi học sinh vào cuộc tranh đấu của các anh được không?" "Cô tốt nhất nên cẩn trọng trong lời nói và hành động, Sassoon!" Bronte cảnh cáo: "Cô đừng quên mình đã bị cách chức đến đây như thế nào!" Bronte cố nén cơn giận, nhìn sang Chu Quỳnh, đầy ẩn ý nói: "Hơn nữa, em ấy cũng không nhất định sẽ thua, chúng ta đều biết, tinh thần lực mạnh mẽ luôn vượt xa sức mạnh thể chất." Chu Quỳnh mơ mơ màng màng bò dậy từ trên mặt đất. Cô phải dốc toàn bộ ý chí mới có thể khống chế bản thân đứng vững trên sân đấu. Trong một khoảnh khắc Chu Quỳnh có thể ý thức rõ ràng là mình đang thi đấu, cô không thể thua. Nhưng trong khoảnh khắc khác cô lại cảm thấy đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ. Cô vẫn còn đang ngủ trưa trên Trái Đất, chìm đắm trong một giấc mơ nhất thời khó thoát ra nhưng rồi cuối cùng cũng sẽ tỉnh lại. Là ai đang gân cổ lên nói chuyện the thé, âm cuối chói tai của hắn đâm vào màng nhĩ Chu Quỳnh từng đợt gây đau nhức. Còn có tiếng hoan hô không ngừng, như có thể hất tung cả sân đấu, cực kỳ cuồng nhiệt, Chu Quỳnh cảm thấy đầu óc mình cũng sắp bị cái sự ồn ào huyên náo này hất bay mất. Cô cảm thấy từ cơ thể mình bắt đầu tràn ra một bóng đen, ban đầu chỉ chiếm cứ dưới chân, chậm rãi vệt đen này lan rộng càng lớn, ngày càng kiêu ngạo, dần dần tỏa ra khắp mặt sàn đấu và khán dài. Chẳng bao lâu, toàn bộ sân vận động đều bị vệt đen này bao phủ. Thế giới trong mắt cô lại bắt đầu đổ mưa, dòng nước mưa rơi xuống nơi những gợn sóng vàng lan tỏa vòng đi vòng lại. Phía đối diện, có người xông tới. Chu Quỳnh đứng tại chỗ ngẩn người, ánh mắt cô trống rỗng mà lười biếng. Thí sinh đối diện lại cho rằng mình bị coi thường, hắn bất mãn quát: "Tập trung tinh thần cho tôi! Đừng có coi thường tôi!" Tập trung tinh thần sao? Hắn là kẻ địch, vậy thì tiêu diệt thôi. Chu Quỳnh chớp chớp mắt, vị trí trên đầu của hắn xuất hiện một vòng gợn sóng nhỏ. Không thể là phần đầu... Không hiểu vì sao, Chu Quỳnh theo bản năng chậm rãi dời ánh mắt xuống phía dưới, cuối cùng rơi vào vũ khí trong tay hắn. "Nổ tung đi..." Một tiếng nổ lớn vang lên, những sợi màu bạc như tơ liễu, phấp phới tung bay trên không trung sân vận động. Những giọt máu tươi ửng đỏ rơi xuống mặt đất. Thế giới lại yên lặng. Một lần nữa, Chu Quỳnh bị mất kiểm soát tinh thần lực. Cô hoàn toàn vô thức đại náo trên sân thi đấu, khiến cho khối kim loại biến hình trên người mỗi thí sinh đều phát nổ. Nếu không phải hiệu trưởng kịp thời lên sân đấu, dùng tinh thần lực hùng hậu khống chế những mảnh kim loại văng tung tóe khắp nơi, nói không chừng rất nhiều người trên khán đài đã bị thương. Bản thân Chu Quỳnh hoàn toàn không biết gì về chuyện này, cô dường như tỉnh táo, nhưng lại như cách thế giới này một lớp màng không hòa hợp. Cô chỉ muốn yên tĩnh ngủ một giấc, hoặc là đại náo một trận sảng khoái. Hình như vòng đấu hôm nay đã kết thúc, Chu Quỳnh không biết mình muốn đi đâu. Cô đi theo một Alpha có chất giọng ấm áp, lớn lên rất hợp khẩu vị của cô. Đi theo người ta thật ra không phải vì cậu ta đẹp trai, rốt cuộc đẹp trai cũng không thể làm thành cơm ăn, mà là thanh năng lượng trong tay cậu ta có mùi thật thơm. Chu Quỳnh ngoan ngoãn đi theo Elott đến phòng y tế, bóng đen khổng lồ xuất hiện trong trận đấu cũng không biến mất, mà ngoan ngoãn lẽo đẽo theo sau Chu Quỳnh. Kim loại biến hình như sống lại, thân mật quấn quanh người cô, cọ vào cổ cô, một khắc cũng không muốn rời xa. Sassoon lại một lần nữa gặp hai vị khách quen này, Elott lộ ra nụ cười quen thuộc: "Bác sĩ! Cô mau xem cho bạn ấy đi." Sassoon ôm đầu, hỏng mất mà nói: "Giết tôi đi." Trải qua ba ngày "mài giũa" do thuốc dẫn dụ lần trước mang lại, hai người đã khá quen thuộc với tình huống hiện tại của Chu Quỳnh. "Vẫn là mất kiểm soát tinh thần lực." Sassoon nhìn Chu Quỳnh ngoan ngoãn ngồi một bên, nghiêm túc gặm thanh năng lượng, thở dài nói: "Bất quá so với lần trước tốt hơn một chút. Não vực của cô ấy quá non nớt, tinh thần lực lại quá hung hãn, không chịu nổi, liền tràn ra ngoài." "Não vực quá non nớt?" Elott có chút không hiểu khái niệm này. "Elott, cậu phân hóa năm bao nhiêu tuổi?" "Là 12 tuổi." Tuổi phân hóa bình thường của công dân tinh tế là 12 tuổi. Sassoon phỏng đoán: "Cô bé này phân hóa muộn, chắc là phải sau 16 tuổi. Theo lẽ thường, sau khi kỳ phân hóa kết thúc, não vực của chúng ta mới phát triển nhanh chóng, cũng sinh ra tinh thần lực." "Nhưng em ấy phân hóa quá muộn, tinh thần lực lại quá mạnh, não vực căn bản không chịu nổi. Hơn nữa phân hóa quá muộn cũng dẫn đến hình thể của em ấy chưa biến đổi nhiều." "Vậy có cách nào, có thể làm bạn ấy không tiếp tục mất kiểm soát nữa không?" Elott biết tinh thần lực không thể mất kiểm soát quá lâu, nếu không sẽ dễ dàng tinh thần lìa khỏi xác, chỉ còn lại cơ thể rỗng tuếch ngủ say. Sassoon giải thích: "Mất kiểm soát tinh thần lực giống như trật khớp, có lần đầu tiên liền dễ dàng có lần thứ hai." "Tinh thần quá căng thẳng, đại não sử dụng quá độ, phần đầu chịu ngoại lực tác động nghiêm trọng... đều có khả năng dẫn đến mất kiểm soát tinh thần lực... Đây là một loại bệnh tuổi trẻ, chờ em ấy lớn thêm, não vực phát triển tốt hơn thì sẽ không sao." Sassoon đau đầu nói: "Đến nỗi làm sao đánh thức em ấy, cậu có thể thử nói vài từ ngữ riêng tư để kích thích em ấy, khiến em ấy sinh ra dao động cảm xúc." "Mấu chốt là ngày mai thi đấu rồi, em ấy còn phải ra sân, cái trạng thái này rốt cuộc làm sao thi đấu được đây!" "Mau tỉnh lại đi!" Sassoon sờ trán Chu Quỳnh, chỗ đó đã không còn sưng đỏ đáng sợ nữa. Sau khi được chữa trị, ngoại thương trên người cô cơ bản đã lành. Nhưng bên trong, Chu Quỳnh vẫn còn bị chấn động não nhẹ, hơn nữa tinh thần lực của cô cũng không thu lại được. Elott đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Chu Quỳnh, thử nói: "Thanh năng lượng." Chu Quỳnh khẽ cắn thanh năng lượng, hàng mi rũ xuống, không một chút phản ứng. "Kem." Vẫn không phản ứng, Elott thử dò hỏi, nói hết những món cô thích ăn, đều không có phản ứng. "Ngủ." "Kim loại biến hình." Elott do dự gọi tên Arich. "Arich." Arich đánh Chu Quỳnh choáng váng, Chu Quỳnh đánh Arich đến lòi cả ruột gan phèo phổi. Vẫn không có phản ứng, nếu đã nói đến tên người. Elott có chút tò mò, anh nhịn xuống cảm giác nóng rát bên tai, nghiêm túc hỏi: "Elott." Trong ánh mắt tha thiết của anh, Chu Quỳnh không hề lay động, phảng phất trước mặt cô chỉ là một khoảng không khí. Được thôi, Elott nhanh chóng chấp nhận kết quả này, cổ họng anh nghẹn lại, rất bình tĩnh hỏi tiếp: "Horace." Chu Quỳnh như đông cứng lại, không những không phản ứng mà còn im lặng. Elott không nhịn được khẽ nhếch khóe môi. "Whitehead." "Larkin." "Khụ khụ." Sassoon liếc nhìn cậu ta, nhắc nhở: "Đừng có lấy việc công làm việc tư nha." Elott vẻ mặt đứng đắn, như đang nói, làm gì có chuyện đó. Anh nghĩ nghĩ, nói một từ ngữ đối với Chu Quỳnh mà nói thực ra rất đau lòng: "50 vạn." Chu Quỳnh vẫn không có phản ứng. Xem ra nợ nần cũng không kích thích được cô ấy. Chắc là nợ nhiều quá nên không còn lo chăng. Tiếp theo, họ lại liên tục thử nghiệm mấy trăm từ ngữ, một chút tác dụng cũng không có. Chu Quỳnh chỉ lẳng lặng mở to đôi mắt không có tiêu cự nhìn họ. Sau vô số lần thử không có kết quả, Sassoon thở dài, buồn bã nói: "Tôi biết một từ ngữ trăm lần thử đều hiệu nghiệm, một kích tất trúng!" "Chỉ là nói ra có hơi tàn nhẫn." Elott trợn tròn mắt nghi hoặc nhìn Sasson: "..." "Nhưng mà, tinh thần lực lìa khỏi thân thể lâu quá cũng không phải chuyện tốt, em ấy có thể sẽ ngủ một giấc không tỉnh lại luôn, vẫn là cứ thử xem đi." Sassoon sờ sờ khuôn mặt mềm mại của cô gái, trầm mặc rất lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Mẹ." Chu Quỳnh vẫn luôn không phản ứng đột nhiên ngẩng đầu, cô như vừa tỉnh khỏi giấc mộng lớn chớp chớp mắt, lớp sương mù vẫn luôn bao phủ trên mắt cô tan đi. Hai hàng nước mắt theo khuôn mặt cô chảy xuống.