Chương 46

Từ Xóm Nghèo Đến Nữ Chiến Binh

Ma Pháp Thiếu Nữ Mộng Lộ Lộ 18-06-2025 11:12:52

Arich sẽ tiến đến sao? Chu Quỳnh không biết. Cô bình thản đứng bên mép võ đài, dáng người mảnh mai, tựa cây trúc non. Cằm cô hơi hếch lên, ánh mắt không né tránh, nhìn thẳng vào khuôn mặt lộ vẻ do dự của Arich. Ở nơi Arich không nhìn thấy, những giọt kim loại tròn xoe nhỏ xíu từ bên trong lớp giáp bạc sau lưng cô nhanh chóng tách ra, đan xen, sôi trào trên không trung. Trong không gian mắt thường khó có thể nhìn thấy, những hạt bạc siêu nhỏ va chạm kịch liệt, đan chéo nhau, hòa tan rồi tụ lại, tụ lại rồi phình to nứt vỡ ra, phảng phất như đang trải qua một hồi dồn nén đỉnh cao. Nhanh chút nữa. Nhanh chút nữa! Chu Quỳnh cảm giác như mình bị chia thành hai phần. Tinh thần cô gần như đều tập trung ở phía sau lưng, toàn bộ sự chú ý đều dùng để nén ép kim loại biến hình. Mặc dù trong tình huống hao tổn tinh thần như vậy, đối với Arich trước mặt, cô vẫn cố gắng nhếch khóe môi, nỗ lực lộ ra nụ cười thản nhiên như gió thoảng mây bay để đánh lừa hắn. Bạn cùng phòng của Arich ngồi trên khán đài sát bên sân đấu. Nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô ấy sốt ruột đứng lên hô lớn: "Đừng do dự nữa, Arich! Lên đi! Đừng cho cô ta có cơ hội!" Ngay khoảnh khắc cô ấy vừa dứt lời, ánh mắt do dự của Arich đột nhiên trở nên kiên định, hắn hành động. Suy nghĩ của hắn rất đơn giản mà trực tiếp. Chu Quỳnh sẽ không tiến tới, nếu hắn cũng không di chuyển thì hai người sẽ cứ đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ. Hơn nữa, theo chiến thuật tốc chiến tốc thắng mà bạn cùng phòng đã dạy hắn, không nên cho Chu Quỳnh quá nhiều thời gian để phản ứng. Kỳ thực hắn hoàn toàn không hiểu gì về chiến thuật này kia, hắn cảm thấy đánh nhau vô cùng đơn giản, chính là vung quyền rồi hạ quyền, đối thủ ngã xuống đất. Huống chi, cho dù là đánh ngoài rìa sân đấu, hắn cũng tự tin sẽ không thua một Alpha có điều kiện thể chất tệ hại như vậy. Tuy rằng cùng Horace đều thuộc kiểu thí sinh thiên về sức mạnh. Nếu Horace giống như một con báo tuyết ánh mắt lạnh lùng, bình tĩnh đầy trí tuệ, thì Arich lại là sức trâu trời sinh, hoàn toàn dựa vào trực giác của một con trâu lớn. Trong lúc hắn dùng sức bật kinh người lao tới, bộ đồ chiến đấu màu đen căng chặt trên cơ bắp hắn, cho dù không cởi quần áo, người ta cũng có thể hình dung ra những đường cong mạnh mẽ mà hoàn mỹ như dãy núi nhấp nhô trên cơ thể hắn. Dòng máu sôi sục reo hò, cánh tay trần trụi cường tráng và mu bàn tay nắm quyền của hắn nổi lên mấy đường gân xanh. Chỉ trong vài nhịp thở, hắn đã áp sát đến trước mặt Chu Quỳnh! Nhưng hắn rốt cuộc vẫn do dự, chỉ cần do dự, dù chỉ một giây, đó chính là cơ hội của cô! Cơ thể Chu Quỳnh căng cứng, trong một khoảnh khắc, thần kinh căng như dây đàn, sự cảnh giác tăng đến mức cao nhất. Đôi mắt cô không chớp, con ngươi màu đen co rút đến nhỏ nhất, trong khoảng thời gian eo hẹp, bình tĩnh theo dõi hành động của hắn. Là ngực trên! Nắm đấm của hắn sẽ dừng lại trên ngực mình! Chu Quỳnh mạnh mẽ ngăn chặn tiếng chuông cảnh báo đang điên cuồng rung lên trong đầu, cưỡng ép bản thân đứng im không nhúc nhích. Giáp bảo hộ nhanh chóng nén lại, kim loại bạc như nước sôi cuồn cuộn, bề mặt bắt đầu xuất hiện những gợn sóng rung động điên cuồng. Không cần trốn. Chưa đến lúc. Vẫn còn thời gian, chờ một chút nữa! Cảm giác như bị mãnh thú áp bức lồng ngực mà cắn xé, khi nắm đấm của Arich tiến vào phạm vi phòng ngự của Chu Quỳnh, xuyên qua cánh tay cô và giơ lên đánh thẳng vào ngực cô. Chu Quỳnh liền hành động như thỏ chạy, nhanh như chớp, hai tay hướng về phía trước nâng lên, phản đòn nắm lấy khuỷu tay hắn, thân trên chùng xuống, xoay eo trên không, vặn người một cái. Cả người cô như một chiếc lò xo, xoay chuyển cực nhanh giữa không trung, dưới sức giật mạnh mẽ, trong một giây, cô đã hoàn toàn lóe mình từ trước mặt Arich ra sau lưng hắn! Chu Quỳnh thuận thế nửa xoay người, không một chút do dự, trực tiếp gập khuỷu tay lên, dùng phần nhọn của khuỷu tay nhắm ngay huyệt bên hông Arich mà dốc sức đập, ý đồ phong tỏa hành động nửa người của hắn. Chiêu này vẫn là học được từ Elott! Chu Quỳnh không mong đợi động tác của mình có thể khống chế Arich được bao lâu, nhưng điều cô tuyệt đối không ngờ tới là, động tác của hắn thế mà không hề chậm lại! Không chỉ có vậy, trọng tâm của hắn còn ổn định tới dị thường, dưới sự áp chế toàn lực của Chu Quỳnh, thân thể hắn chỉ hơi nghiêng về phía trước, bước chân cũng không hề loạn một chút nào! Cô biết ngay mà! Chu Quỳnh đã xem qua rất nhiều trận đấu của Arich, cơ bắp ở chân hắn cực kỳ phát triển, sức mạnh mười phần, điều này tạo nên phong cách chiến đấu chắc chắn như đóng đinh của Arich, đừng ai nghĩ dùng vũ lực đẩy lùi hắn dù chỉ một bước! Chu Quỳnh chống lại nắm đấm đang đánh tới của hắn, trọng lực như núi Thái Sơn đè xuống khiến cổ tay cô phát ra tiếng kêu răng rắc khó chịu, da trên cánh tay sung huyết sưng đỏ, lỗ chân lông căng nứt muốn chảy máu, đau rát như lửa thiêu. Loại lực lượng này, loại sức mạnh tuyệt đối muốn nghiền nát tất cả này, nói không chừng chỉ có Horace mới có thể so sánh. Chu Quỳnh dồn đủ sức, nghiến răng một cái, thái dương nổi lên từng đường gân xanh. Cô lùi về sau một bước, dốc toàn bộ sức lực, hất ngược lại nắm đấm của Arich. Không cho hắn thời gian phản ứng, cô lắc mình áp sát bên cạnh hắn. Dao găm như mưa rền gió dữ liên tục đâm trúng giáp nặng của Arich, để lại một cái lỗ và vài vệt lửa. Góc độ này! Góc độ này hoàn toàn không với tới năng lượng thạch! Arich vung nắm tay từ trên không chụp xuống Chu Quỳnh, dưới sự áp bức của hắn, cô thậm chí cảm thấy toàn bộ võ đài đều phình to bởi bóng đen của hắn. "Sao lại thế này, Chu Quỳnh tấn công một chút tác dụng cũng không có!" Adams lo lắng đến mức mồ hôi đầy đầu, tay cậu ta không khỏi hoảng hốt, theo bản năng nắm lấy cánh tay Servis bên cạnh. "Có tác dụng mới lạ!" Đôi mắt Servis mở to nhìn chằm chằm vào sân đấu, đến nỗi không kịp so đo hành vi "quá gay" của Adams, cậu ta nghẹn cổ kêu lên: "Cô ta gặp phải khắc tinh rồi!" "Sức mạnh và phòng ngự của Arich đều vượt xa Chu Quỳnh. Hơn nữa, hắn vừa vặn là kiểu người có khả năng khắc chế Chu Quỳnh nhất." Bản thân Larkin cũng đã bị Arich loại, cô ấy hiểu rõ sức mạnh đáng sợ của hắn hơn ai hết. Trong trận đấu hai ngày trước, Larkin nhanh nhẹn linh hoạt chạy quanh nửa sân đấu với hắn, chỉ một thoáng sơ sẩy không kịp né tránh, liền bị Arich ấn xuống đất, một đòn đánh đã làm gãy bốn xương sườn, mũi miệng chảy máu rồi bị khiêng ra ngoài. "Khó khăn rồi, Arich ít nhất cũng là thực lực ổn định trong top 5." "Hừ, kẻ có thể khắc chế Arich đã bị cô ta đánh xuống sàn rồi! Không, sửa lại một chút, không phải cô ta đánh, là tự tôi ngã xuống." Servis rõ ràng đang nói về mình. Bất quá, cậu ta nói cũng không sai, những người vừa có sức mạnh vừa có tốc độ và kỹ xảo như cậu ta và Elott đúng là đối thủ mà Arich khó đối phó nhất. "Trận đấu này, giống như một bàn tay khổng lồ muốn bóp chết một con thiêu thân!" Ulysses hơi nghiêng người về phía trước, tuy rằng đang nói chuyện, nhưng hai mắt chưa bao giờ rời khỏi sân đấu: "Chỉ có tốc độ, Chu Quỳnh chỉ có thể so tốc độ với hắn!" Liên tục phản đòn mà không có hiệu quả, Chu Quỳnh cũng không loạn chút nào, cô quyết đoán từ bỏ, không hề lưu luyến. Cô xoay người nghiêng mình né tránh công kích của Arich, cũng theo quán tính cực nhanh trượt ra xa. Ngay sau đó, trong nháy mắt, cô thao túng lớp kim loại biến hình bao phủ trên cơ thể hóa thành một chiếc cung tên kim loại lấp lánh ánh bạc. "Không có dây cung à?" "Sao lại đến dây cung cũng không có..." Servis và Ulysses vẫn luôn nhìn chằm chằm vào trận đấu là những người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường, lời của hai người còn chưa dứt. Giữa hai đầu cung tên căng ra một sợi chỉ bạc cực kỳ mảnh và sắc bén! Sợi dây cung như tơ nhện sắc đến mức dường như có thể cắt không khí, gió nhẹ thổi qua lóe lên một vệt ánh bạc lạnh lẽo. Chu Quỳnh không hề do dự, biến kim loại thành một mũi tên nhọn, kéo cung bắn ra! Lớp giáp bọc nửa cánh tay hình vảy kích thích dây cung, dây cung cộng hưởng với không khí, phát ra một tiếng "ong" rõ ràng! Mũi tên nhọn toàn thân thuần màu bạc như một tia chớp, xé rách không khí, rít lên mà phóng tới! "Lực công kích không đủ!" Servis và Ulysses đồng thời vỗ lưng ghế phía trước đứng dậy! Mũi tên đánh thẳng vào mặt Arich, hắn không hề nao núng, cực kỳ thuần thục giơ cánh tay lên đỡ. Mũi tên sắc nhọn bị động tác của Arich ngăn lại, theo động tác vung tay của hắn bị đánh rơi xuống đất. Một mũi tên dốc toàn lực của Chu Quỳnh thế mà bị Arich chặn lại một cách nhẹ nhàng như vậy. Sắc mặt Chu Quỳnh không đổi, cô vừa đánh vừa lùi, liên tục kéo cung bắn tên. Liên tiếp năm sáu mũi tên đều bị Arich chặn lại! Bàn tay to của hắn nắm chặt mũi tên nhọn cuối cùng, khiêu khích bẻ nó thành hai đoạn. Chu Quỳnh dường như không nhìn thấy động tác của hắn, cô nín thở tập trung, rút ra một mũi tên dài từ sau lưng. Cô thuần thục giương cung lên, kéo dây cung thành hình vầng trăng tròn, ánh mắt sắc bén, trong khoảnh khắc ấy trước mắt cô không còn gì khác, chỉ có mục tiêu phía trước. Ngón tay Chu Quỳnh rời khỏi sợi dây cung căng đến sắp đứt, mũi tên dài kia hóa thành một vệt sáng, với uy lực như ngàn cân, trong chớp mắt, đánh thẳng tới trước mặt Arich. "Hừ!" Arich bật ra một tiếng cười nhạo từ cổ họng, hắn giơ cánh tay định đỡ: "Đúng là..." vô dụng. Nhưng, giây tiếp theo, khi hắn còn chưa kịp nói xong, mũi tên dài kia thế mà xuyên thủng lớp giáp tay của hắn, tiếp tục lao về phía trước! Trong cơn hoảng sợ, hắn chỉ kịp nghiên đầu! Mũi tên sượt qua thái dương hắn, để lại một vết thương sâu hoắm, máu tươi phun ra ào ạt, nửa bên mặt hắn dính đầy máu, Arich như một con thú dữ bị chọc giận, đôi mắt hắn lập tức đỏ ngầu. Chu Quỳnh căn bản không để ý đến phản ứng của Arich, cô nhắm ngay ngực hắn bắn ra một mũi tên nữa. Ngay khoảnh khắc mũi tên nhọn hung hãn chui vào giáp ngực của Arich, Chu Quỳnh trở tay nắm chặt, trong đầu im lặng hô lên một tiếng: Nổ! Bên trong lớp giáp nặng trên người Arich mà người ngoài không nhìn thấy được, mũi tên mảnh bất ngờ phình to ra, phảng phất như thả một tràng pháo hoa trong cơ thể, chỉ nghe một tiếng "bùm!" vang lớn, nửa trên bộ giáp của hắn đã bị nổ tung! Vô số mảnh vỡ màu bạc bắn nhanh ra, viên năng lượng thạch màu xanh lục cũng theo đó văng ra. Ánh mắt của Chu Quỳnh và Arich đồng thời tập trung vào viên đá nhỏ xíu kia. Thời gian dường như ngừng lại, năng lượng thạch rơi xuống từ không trung với tốc độ chậm, sắp trượt tới vị trí ở giữa hai người. Trước khi viên đá màu xanh lục trong suốt kia chạm đất, hai người họ đồng thời hành động. Thân hình càng thêm nhẹ nhàng nhỏ nhắn của Chu Quỳnh dẫn trước một bước chạy đến bên năng lượng thạch, khi cô vươn tay muốn lấy thì nắm đấm của Arich đã che trời lấp đất đánh úp tới! Không kịp né tránh, Chu Quỳnh dồn toàn bộ trọng lực cơ thể sang một bên, bàn tay chống đất, lòng bàn tay chộp lấy năng lượng thạch dùng sức nghiền một cái. Ngay khoảnh khắc nắm đấm cứng rắn kia đánh trúng đỉnh đầu cô, lực lượng khủng khiếp từ đỉnh đầu Chu Quỳnh truyền xuống lòng bàn tay đang giữ năng lượng thạch, viên đá yếu ớt không chịu nổi áp lực, trong nháy mắt vỡ tan, những mảnh nhọn đâm vào da thịt Chu Quỳnh, những mảnh vỡ màu xanh lục chậm rãi trượt ra theo máu tươi. Như bị từng đợt sóng ngầm vô hình liên tục đánh trúng, cơ thể Chu Quỳnh run rẩy không kiểm soát, mắt, mũi và miệng cô bắt đầu chảy máu, máu tươi sền sệt dính đầy tầm nhìn, trong một mảng choáng váng, cô hoàn toàn dựa vào bản năng, trở tay đâm chiếc cung tên đã hóa một nửa thành mũi nhọn vào bụng Arich. Trong đầu Chu Quỳnh bắt đầu nổi lên những gợn sóng ba màu kỳ lạ, cơn lốc vàng, máu tươi đỏ, choáng váng đen, cùng sự xâm chiếm như hủy diệt trời đất của kim loại biến hình, thế giới nhanh chóng lung lay, vặn vẹo, xoay tròn sau những gợn sóng ấy. Trước khi ngã xuống và mất đi ý thức, cô yếu ớt bật ra một tiếng: "Nổ..."