Chương 13

Từ Xóm Nghèo Đến Nữ Chiến Binh

Ma Pháp Thiếu Nữ Mộng Lộ Lộ 18-06-2025 11:11:04

Không hề nghi ngờ. Chu Quỳnh lại một lần nữa bị rửa sạch sẽ, rồi bị nhốt vào trong hộp đựng trong suốt. Phảng phất như lời nỉ non, Carlisle khẽ mỉm cười bên tai cô, nhẹ nhàng nói: "Đoán xem liệu cô có thể ở trong này cả đời không?" Chu Quỳnh nhắm mắt suy nghĩ trong dung dịch màu xanh lục. Điều cô không ngờ là, người máy dọn dẹp đã không đi mật báo. Nó chỉ làm như thường lệ, lau sàn nhà bóng loáng như gương. Có lẽ người máy không phát hiện ra cô giấu dao. Hoặc có thể nó phát hiện, nhưng lại không hiểu hành động của cô có ý nghĩa gì. Nó chỉ im lặng và chấp hành đầy đủ mệnh lệnh của Carlisle, quét dọn phòng sạch sẽ. Những vệt bánh kem văng tứ tung, bơ chảy nhớp nháp, trái cây nát vụn cùng với hộp cơm rách nát và giấy gói đều bị lau sạch. Chứng cứ bạo hành hoàn toàn biến mất. Căn phòng lại trở nên sạch đẹp như ban đầu. Carlisle cũng không phát hiện ra Chu Quỳnh đã làm gì. Sự kiêu ngạo của kẻ bề trên khiến hắn chưa bao giờ để Chu Quỳnh vào mắt. Hắn coi cô như một trò tiêu khiển có cũng được không có cũng xong, chứ không phải một kẻ địch. Nhưng Chu Quỳnh coi hắn là một đối thủ phải giết bằng một đòn duy nhất. Những ngày trôi nổi trong hộp chứa. Chu Quỳnh kiên nhẫn chờ đợi thời cơ. Từng giây từng phút cô đều tính toán trong lòng làm thế nào để giết hắn. Làm thế nào nhanh nhẹn rút con dao nhỏ đã giấu trước đó ra, làm thế nào lặng lẽ không một tiếng động tiếp cận khiến hắn thả lỏng cảnh giác, rồi sau đó là một đòn chí mạng. Carlisle thả Chu Quỳnh ra ngày càng nhiều lần. Tính tình hắn trở nên tốt hơn, giọng nói càng thêm dịu dàng, nụ cười càng ngọt ngào. Thỉnh thoảng hắn còn bao dung sự im lặng cự tuyệt của Chu Quỳnh. So với điều này, số lần tiếng cảnh báo vang lên ngày càng nhiều. Khoảng cách giữa các dao động năng lượng rút ngắn dần, cấp độ bạo động lần sau cao hơn lần trước. Chu Quỳnh mơ hồ cảm nhận được. Thời gian dành cho cô không còn nhiều nữa. Một ngày, Carlisle ôm Chu Quỳnh trên đùi, thắt nơ bướm cho cô. Những con số trên màn hình điện tử đột nhiên bắt đầu tán loạn. Hệ thống phát ra tiếng cảnh báo chói tai, muốn xé toạc màng nhĩ. Chất lỏng trong suốt màu xanh lam chảy trong ống dẫn bắt đầu phình to. Những bức tường ống dẫn mỏng manh bị chất lỏng không kịp rút căng phồng thành từng khối u lớn. [Cảnh báo!] [Cảnh báo!] [Bạo động năng lượng, lần đầu phán đoán cấp A-!] [Phán đoán lại, cấp A!] [Tần suất bạo động tăng cường, xin xử lý kịp thời!] Tất cả các màn hình trong phòng đều phát ra ánh sáng đỏ, mặt đất rung chuyển. Chiếc ghế xoay chở Carlisle và Chu Quỳnh bắt đầu di chuyển. Những dụng cụ trên cao rơi xuống, lăn lóc trên sàn nhà phát ra âm thanh lộc cộc lộc cộc. Trong sự rung lắc, Carlisle không thể cài chặt chiếc kẹp tóc nơ bướm. Hắn khó chịu tặc lưỡi một tiếng, tiếp tục vật lộn với chiếc kẹp tóc. Chu Quỳnh im lặng chịu đựng sự đau đớn khi chiếc kẹp tóc kéo giật tóc mình. [Cảnh báo!] [Cảnh báo!] [Cường độ bạo động tăng mạnh, xin xử lý kịp thời!] Carlisle làm ngơ trước ánh sáng đỏ nhấp nháy khắp phòng và tiếng cảnh báo nghiêm trọng. Chỉ chuyên tâm cài nơ bướm cho Chu Quỳnh. Dường như hắn không hài lòng với vị trí chiếc kẹp tóc, liền rút nó ra. Da đầu Chu Quỳnh nóng rát đau đớn, không biết bao nhiêu sợi tóc đã bị hắn nhổ xuống. [Tần suất bạo động tăng cường!] [Cường độ bạo động tăng mạnh!] [Bắt đầu đánh giá lại, cấp A+!] [Xin xử lý ngay lập tức!] [Xin xử lý ngay lập tức!] Căn phòng rung chuyển dữ dội hơn. Trần nhà bắt đầu rơi xuống những mảnh vỡ nhỏ. Chu Quỳnh có chút đứng ngồi không yên. Cô nhỏ giọng hỏi: "Tôi về nhé?" "Hửm?" Carlisle lười biếng hừ một tiếng: "Vì sao phải về?" Chu Quỳnh: "Anh không đi xử lý sao?" Carlisle như phát hiện ra điều gì kinh ngạc, hắn dùng một tay giữ lấy mặt Chu Quỳnh, thân mật ghé sát nói: "Cô bảo tôi đi xử lý?" Hơi thở ấm áp phả vào mặt cô. Chu Quỳnh mím môi, không nói gì. Hắn có chút buồn cười lặp lại một lần nữa. "Cô bảo tôi đi xử lý, cô biết xử lý như thế nào sao?" Carlisle như phát hiện ra thú vui mới, vui vẻ nheo mắt cười. "Sao cô lại ngốc như vậy chứ!" Hắn dùng tay vuốt ve cằm Chu Quỳnh: "Để tôi dạy cô cách xử lý cho tốt." Carlisle kéo Chu Quỳnh đến trước bàn điều khiển. Hắn giam cầm Chu Quỳnh giữa hai cánh tay mình. Đôi tay thoăn thoắt gõ liên tục mấy dòng lệnh trên bàn phím. Nếu lúc này Chu Quỳnh có con dao trong tay, tuyệt đối là thời cơ tốt nhất để ám sát hắn. Đáng tiếc, cô không có. Chu Quỳnh cố nén sự xao động trong lòng, nhìn Carlisle nhập từng chuỗi số liệu phức tạp. Căn phòng vẫn không ngừng rung lắc. Cô dựa lưng vào eo bụng và lồng ngực mềm mại của Carlisle. Hắn không hề lùi bước, vững vàng đứng tại chỗ. Những con số phức tạp nhảy múa trên màn hình điện tử như thủy triều rút đi. Sáu mặt của căn phòng hoàn toàn biến thành giao diện trong suốt. Thì ra căn bản không có trần nhà và mặt đất, tất cả đều là không gian giả lập do màn hình kia phát ra. Carlisle nhắc nhở: "Nhìn xuống dưới xem." Phía dưới căn phòng của Carlisle giống như đáy của một chiếc bình lớn. Vô số ống dẫn trong suốt từ vách tường kéo dài xuống dưới và tỏa ra ngoài, đến mặt đất hình tròn thì lại tụ tập hướng theo hình vòng cung đến trung tâm. Mà ở chính giữa lại là một con sâu lớn như ngọn núi nhỏ! Phần đầu của nó có vô số những vòng mắt kép, hai bên vươn ra hai chiếc râu đầy lông tơ như răng lược. Dưới đầu là hai chiếc hàm cong nhọn hoắt, bên dưới hàm còn có hàng loạt xúc tu mềm rậm rạp. Tấm lưng màu nâu đậm phát triển vượt mức, dưới ánh đèn xanh nhạt bóng nhẫy như dầu mỡ. Điều khiến người ta ghê tởm nhất là, bụng nó phình to gấp ba bốn lần thân trên, trong suốt và mập mạp như một chiếc đèn lồng chứa đầy chất lỏng màu xanh lam phát sáng. Vô số ống dẫn trong suốt cắm vào bụng nó, nhanh chóng hút ra chất lỏng màu xanh lam phát sáng bên trong. Con sâu quái dị quẫy đạp dữ dội ba cặp chân trước như muốn thoát thân. Nhưng dù nó va đập quằn quại thế nào, những ống dẫn kia vẫn cắm chặt vào bụng nó. Nó phát ra tiếng gào thét đau đớn. Khi con sâu giơ cao chi trước, nâng phần bụng lên, Chu Quỳnh nhìn thấy bụng nó đầy những sợi lông màu sắc khác nhau, dài ngắn không đều, bị chất nhầy của sâu kết thành từng mảng. Những sợi lông này không giống như mọc ra từ chính thân con sâu. Chu Quỳnh tập trung nhìn kỹ. Thì ra lại là... sọ người! Hàng trăm chiếc sọ trắng hếu xếp dày đặc cạnh nhau, oán hận trừng trừng hai hốc mắt đen ngòm nhìn về phía Chu Quỳnh. Dạ dày Chu Quỳnh quặn thắt. Cô che miệng lại không dám nhìn nữa. Carlisle từ sau lưng ôm chặt Chu Quỳnh, thân mật ghé sát tai cô nhỏ giọng nói: "Nó đói rồi." "Nó mà đói thì sẽ rất hung bạo, phá phách khắp nơi." Hắn bóp chặt mặt Chu Quỳnh áp vào tấm kính, ép cô nhìn xuống dưới. "Cô chắc chắn là đau lòng cho nó đúng không. Cho nên mới bảo tôi nhanh chóng xử lý." Carlisle nắm lấy tay Chu Quỳnh, cưỡng ép cô ấn xuống một nút bấm phát ra ánh sáng đỏ. Những ống dẫn phía trên, bên ngoài vách tường liền nhả ra một hộp hình trụ chứa đầy chất lỏng màu xanh lục. Hộp hình trụ này giống hệt hộp giam giữ Chu Quỳnh. Khi rơi xuống cách mặt đất chừng hai mét, vật thể ấy dừng lại, rồi đập mạnh vào mặt đất cách không xa con sâu kia. Vật chứa trong suốt vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, dung dịch màu xanh lục văng tung tóe. Người bên trong lăn ra, nằm bất động trên mặt đất. Con sâu quay đầu về phía người đó, hàng trăm hàng ngàn con mắt kép đồng loạt mở ra. "Thật ra nó không nhìn thấy đâu." Carlisle thưởng thức vẻ mặt mồ hôi lạnh chảy ròng của Chu Quỳnh: "Chủ yếu nó vẫn dựa vào âm thanh để phân biệt vị trí." Ước chừng mười phút sau, người rơi ra từ trong hộp từ từ tỉnh lại. Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, đầu óc choáng váng cố gắng bò dậy. Đừng cử động. Đừng cử động mà. Chu Quỳnh lo lắng gọi thầm trong lòng. Cô bị Carlisle ép vào tấm kính, bị bắt phải chứng kiến bi kịch này. Tiếng lòng của Chu Quỳnh chắc chắn không thể truyền đạt được. Người nọ vừa nhìn thấy con sâu, liền sợ hãi phát ra tiếng kêu kinh hoàng. Hắn mềm nhũn ngã xuống đất, chống tay lùi lại liên tục. Con sâu nhận ra tiếng động, chậm rãi quay đầu về phía hắn, hàng trăm hàng ngàn con mắt kép đồng thời mở ra. "Cứu mạng với!" "Cứu tôi với! Tôi không muốn chết đâu!" Người nọ khóc lóc bò sang một bên. Hắn lùi đến sát tường, tay chân bám vào tường muốn trèo lên. Nhưng bức tường bóng loáng làm sao có chỗ cho hắn bám víu. Hắn kêu khóc trượt xuống khỏi tường. Con sâu lớn như ngọn núi nhỏ đang từ từ bò sát về phía hắn. "Cứu tôi với!" "Có ai không? Cứu tôi với?" Yên tĩnh. Đừng cử động mà. "Thật buồn cười." Carlisle nghiêng mặt đến, tỉ mỉ thưởng thức từng biểu cảm của Chu Quỳnh. "Thật là yếu đuối." "Cô xem, hắn sắp bị ăn thịt rồi." Con sâu gập bụng lại, trong ánh mắt kinh hoàng tuyệt vọng của người nọ, chậm rãi bao trùm lấy hắn. Chu Quỳnh nhắm mắt, không muốn nhìn nữa. "Mở to mắt ra mà xem cho kỹ." Carlisle uy hiếp nói: "Là cô muốn tôi xử lý." "Vốn dĩ có lẽ hắn sẽ không chết." "Đều tại cô hết, là cô đã chọn hắn." Không, không phải tôi. Chu Quỳnh bị cưỡng ép mở to mắt. Hai hàng nước mắt không kìm được mà chảy xuống. "Cô khóc? Cô đang tự trách sao?" Carlisle dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào giọt nước mắt của cô. "Đừng buồn, chỉ là chết một tên rác rưởi ở khu ổ chuột thôi mà." "Cho cô xem cái này hay ho." Hắn ôm lấy Chu Quỳnh, chỉ vào lưng con sâu. "Cô xem, ở đó có phải có cái cánh nhỏ không?" Con sâu đang yên tĩnh ăn, phía sau nó, bốn chiếc cánh màu xanh nhạt khô héo cuộn tròn trước cái đuôi mập mạp. "Nó sắp biến thành trùng trưởng thành rồi." Carlisle thản nhiên giải thích: "Nhưng một khi tiến hóa thành trùng trưởng thành, túi bụng của nó sẽ không còn sản sinh năng lượng nữa." "Không có năng lượng, sẽ không thể cung cấp cho mặt trời nhân tạo, không có mặt trời nhân tạo, trung tâm thành phố sẽ chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa." "Đây là điều mà tất cả mọi người không muốn thấy." "Vậy, tuyến thể của tôi có thể ngăn chặn nó tiến hóa thành trùng trưởng thành, đúng không?" Chu Quỳnh bình tĩnh hỏi. Carlisle không trả lời, hắn tự nói tiếp. "Tôi ở khu biệt thự Vân Lệ gặp được một cô gái. Cô ấy có mái tóc đỏ, thật sự rất xinh đẹp." "Điều quan trọng nhất là, tuyến thể của cô ấy có vấn đề, không thể phân hóa. Điều này quả thực quá hoàn hảo." "Tôi ghét những Alpha hôi hám, Beta nhàm chán và Omega mềm yếu. Nếu con người không cần phân hóa thì tốt biết bao." Carlisle vuốt ve sau cổ Chu Quỳnh: "Trong thời đại tinh tế có rất nhiều phụ huynh, vì để con cái trở thành Alpha mạnh mẽ hơn, họ sẽ nhốt chúng trong khoang cách ly, cách ly bức xạ vũ trụ, cho tới khi kỳ phân hóa đến." "Bọn họ đều muốn phân hóa thành Alpha, còn tôi lại cảm thấy tại sao không giữ nguyên trạng thái ban đầu nhỉ?" "Nói cho cùng, ABO rốt cuộc có gì tốt, chẳng qua chỉ là những dã thú bị tình tức tố khống chế mà thôi." "Vì thế, tôi mang cô gái đó về. Mới đầu cô ấy rất ngoan, rất nghe lời. Tôi tưởng rằng mình đã tìm được người bạn đời thích hợp nhất." "Chỉ là sau đó, cô ấy lại phân hóa..." Carlisle thờ ơ nói: "Có lẽ là lỗi của tôi, tôi đã tiêm cho cô ấy quá nhiều thuốc thẩm mỹ tốt, tuyến thể của cô ấy bị rối loạn nghiêm trọng." "Không, đều là lỗi của cô ấy, tôi thích cô ấy như vậy, mà cô ấy lại phân hóa." Chu Quỳnh lạnh lùng nói: "Đó không phải là thích, anh chỉ coi cô ấy như một con vật cưng để mua vui thôi." "Nhưng điều đó có gì khác nhau đâu?" Carlisle hứng thú nói: "Cô đang tranh cãi với tôi, cô không sợ tôi, là vì cô biết mình sắp chết rồi sao?" Chu Quỳnh: "Có lẽ vậy." "Cô không cần đột nhiên ngắt lời tôi, hãy nghiêm túc nghe tôi nói." Carlisle oán giận: "Tôi thật sự không đành lòng nhìn một tác phẩm hoàn mỹ như vậy phân hóa ngay trước mắt mình, vì thế tôi đã cho con sâu kia ăn thịt cô ấy." "Kết quả, cô đoán chuyện gì đã xảy ra? Con sâu vốn đang chuẩn bị mọc cánh lại ngừng lột xác, đây quả thật là một phát hiện đáng kinh ngạc." "Nói mới nhớ, các cô đều là người ở khu khai thác mỏ, cô có quen cô ấy không?" "Tôi quên mất tên cô ấy là gì rồi." "Chỉ nhớ rõ trước khi chết, cô ấy còn gọi anh Corey."