Chu Quỳnh trân trọng ôm bó "hoa" năng lượng trở về.
Về đến ký túc xá, cô dọn dẹp những thứ lộn xộn trên tủ đầu giường sang một bên, cẩn thận đặt bó "hoa" lên đó.
Chẳng bao lâu sau, Elott đẩy cửa bước vào. Anh cởi trần, dùng khăn lông tùy ý lau mái tóc ướt nhỏ giọt.
Rõ ràng, anh vừa tắm xong trở về.
Những sợi tóc vàng óng ướt dính bết vào nhau, mang theo vệt nước mờ ảo chảy từ cổ xuống khe ngực rồi đến bụng.
"Xin lỗi." Elott nhìn thấy Chu Quỳnh liền vội lấy quần áo, ngón tay còn ướt để lại vệt nước sẫm màu trên lớp vải mềm mại: "Tôi mặc ngay đây."
"Không sao đâu." Chu Quỳnh cúi đầu nói: "Cậu lau khô trước đi, đừng làm ướt quần áo."
Elott khẽ cười.
Anh mở rộng khăn lông, ngửa đầu ra sau chà xát mái tóc, bọt nước kéo thành một vệt dài, chảy từ sau cổ xuống dưới, đọng lại ở hõm eo rồi trượt vào đường chỉ quần.
Anh thấy bó "hoa" mà Chu Quỳnh mang về, khẽ mím môi, cố gắng kìm nén ý cười đang trực trào nơi khóe miệng.
Elott hờ hững hỏi: "Bó hoa đặc biệt thật. Ai tặng vậy?"
"Không biết. Không ai nói với tôi một tiếng. Trên đó cũng không có viết tên."
Chu Quỳnh đáp, nghiêng mặt nhìn những thanh năng lượng đầy ắp trong bó "hoa", nở một nụ cười nhỏ nhắn: "Bất quá, tôi đặc biệt thích, đây là món quà tuyệt nhất tôi từng nhận được."
Nghe nói, trên thế giới có hai thứ không thể che giấu.
Đó chính là tiếng ho và sự nghèo khó.
Mà thân phận của Chu Quỳnh đã sớm bị "đào" nát trên mạng, sự nghèo khó của cô ở trường này là điều ai cũng hiểu rõ.
Vậy thì, món quà cực kỳ hợp ý cô như vậy rốt cuộc là ai tặng?
Cô đoán là Elott.
Dù sao họ cũng sớm chiều ở chung, cậu ta hiểu rõ hoàn cảnh của cô.
Chỉ là, xem biểu hiện của cậu ta dường như không phải như vậy.
"Mấy loại thanh năng lượng này ăn ngon lắm đó." Elott cười nói: "Vị chocolate bên trong đặc biệt đậm đà."
Chu Quỳnh lấy ra hai thanh năng lượng đưa qua: "Cậu muốn ăn không?"
Elott: "Có thể sao?"
Chu Quỳnh: "Được chứ."
Hai thanh năng lượng được gói trong giấy màu sắc rực rỡ trao đổi giữa tay họ.
Khi đến gần, Chu Quỳnh có thể cảm nhận được hơi nước ẩm ướt trên người Elott, cô cảm thấy khoảng cách giữa mình và cậu ta dường như gần hơn một chút.
Elott mỉm cười với cô tỏ vẻ biết ơn.
Anh dùng ngón tay thon dài, giữ chặt một góc túi gói nhẹ nhàng xé một cái, liền bóc lớp giấy ra.
Mùi thơm ngọt ngào pha lẫn vị chua nhẹ của chocolate chậm rãi lan tỏa trong không khí.
Anh thấy Chu Quỳnh chắp tay trước ngực hướng về phía thanh năng lượng, lẩm bẩm.
"Cô đang làm gì vậy?"
"Tôi đang cảm ơn người tốt bụng đã tặng đồ ăn ngon cho tôi." Chu Quỳnh giải thích: "Hy vọng đối phương có thể cảm nhận được."
Lời cảm ơn của cô đã được gửi đi.
Còn việc có đến được đúng nơi hay không thì phải xem duyên phận.
Chu Quỳnh nhanh chóng xé lớp giấy gói, nhét thanh năng lượng vào miệng.
Lớp chocolate đậm đà thơm ngọt tan chảy trong khoang miệng, cô thỏa mãn híp mắt lại.
Elott rũ hàng mi xuống, che giấu ý cười trong mắt.
Anh đã nhận được rồi.
Theo sự kết thúc của vòng đối kháng 3 đấu 3.
Vòng này đã chọn ra tổng cộng 328 thí sinh tiến vào vòng đối kháng 2 đấu 2 tiếp theo.
Đương nhiên Chu Quỳnh rất thuận lợi tiến vào giai đoạn tiếp theo của cuộc thi.
Trận đấu kì này khác với trận trước ở chỗ, ngay khi danh sách thi đấu được xác định, các thí sinh sẽ được thông báo về đồng đội của mình.
Điều này có nghĩa là trường quân đội khuyến khích họ liên lạc với đồng đội trước, tiến hành huấn luyện hợp tác và thảo luận chiến thuật.
Đồng đội mới của Chu Quỳnh là một nữ Alpha tên Larkin.
Chu Quỳnh chưa từng nghe nói đến cái tên này, kết quả sau khi gặp mặt mới phát hiện hai người ở cùng một căn hộ ký túc xá, thường xuyên có thể gặp nhau ở phòng rửa mặt công cộng.
Xem như có mức độ quen mặt.
Larkin là một nữ Alpha vô cùng đáng tin cậy.
Hoàn toàn có thể vinh dự đứng đầu bảng xếp hạng những đồng đội tốt mà Chu Quỳnh gặp được trên con đường thi đấu của mình.
Cô ấy trực tiếp nói với Chu Quỳnh:
"Cảm giác của cô đối với kim loại biến hình mạnh hơn tôi nhiều, nhưng nếu bỏ vũ khí, năng lực cận chiến của cô không bằng tôi."
"Chúng ta có thể học hỏi lẫn nhau, cô dạy tôi cách khống chế kim loại biến hình, tôi dạy cô kỹ thuật cận chiến."
Chu Quỳnh đương nhiên không có lý do gì để không đồng ý.
Họ lập ra một lịch trình huấn luyện nghiêm ngặt.
Buổi sáng tiến hành huấn luyện khống chế kim loại biến hình, buổi chiều là kỹ thuật cận chiến, buổi tối sẽ đến sân vận động xem các trận đấu khác, trở về sẽ tiến hành thảo luận chiến thuật.
"Phải có niềm tin vững chắc và tưởng tượng trong đầu những biến hóa sắp xảy ra. Giống như thế này."
Chu Quỳnh biểu diễn cho Larkin cách khống chế kim loại biến hình.
20 kg kim loại biến hình hóa thành chất lỏng màu bạc lơ lửng trên không trung bao quanh cô, như một vòng bạc ở bên ngoài cơ thể cô.
"Tôi phát hiện so với hóa thành vũ khí cố định, hóa thành hình thái vật chất có vẻ dễ dàng hơn một chút."
Chu Quỳnh giải thích, hiện tại cô có thể khống chế kim loại biến hình ra ba loại hình thái.
"Chỉ là lực công kích sẽ yếu đi rất nhiều."
"Trạng thái lỏng."
Theo ý nghĩ của cô, kim loại màu bạc biến thành một vòng gợn sóng, lưu luyến quấn quanh người Chu Quỳnh, lóe lên những vân nước lấp lánh.
"Trạng thái nhẹ."
Chu Quỳnh tưởng tượng đến hình ảnh tấm khăn lụa bị gió thổi bay.
Kim loại ở trạng thái nhẹ cảm nhận được tâm trạng dịu dàng của cô, từng mảnh từng mảnh kéo dài ra, tung bay, như một dải lụa mỹ lệ đang múa trong không trung.
"Phân tán."
Trong khoảnh khắc cô tập trung tinh thần, kim loại ở trạng thái nhẹ nhanh chóng vỡ thành hàng ngàn hàng vạn mảnh nhỏ như mặt kính, mỗi một mảnh nhỏ đều phản xạ những mũi nhọn sắc lạnh.
"Lại mềm mại một chút."
Lời Chu Quỳnh vừa dứt, các cạnh sắc bén của những mảnh nhỏ liền cuộn tròn lại, nóng chảy thành từng hạt châu tròn vo ngưng tụ bên cạnh cô.
Thực tế cô lên tiếng chỉ để giải thích cho Larkin nghe, cô có thể hoàn thành một loạt thao tác trong chớp mắt.
"Lại nhỏ hơn một chút nữa."
Những hạt châu nhỏ lơ lửng trên không trung kéo dài ra thành những sợi bạc lóe sáng lạnh lẽo, vô số sợi bạc đan xen quấn quanh chống đỡ thành một cái lưới lớn, nhìn từ xa chẳng khác nào một cái kén kim loại màu trắng bạc khổng lồ.
Larkin tán thưởng: "Nó ở trong tay cô quả thực như sống lại vậy."
"Sau này cô chắc chắn sẽ trở thành một chiến sĩ cơ giáp vô cùng xuất sắc."
Chu Quỳnh truyền thụ kinh nghiệm của mình cho Larkin: "Chỉ cần đủ hiểu biết về nó là có thể làm được."
"Phải cảm nhận được sự tồn tại của từng giọt kim loại."
Larkin lắc đầu: "Chỉ như vậy thôi đã rất khó rồi."
"Tôi chỉ có thể miễn cưỡng điều khiển kim loại biến hình, không thể cảm nhận được sự tồn tại bên trong nó."
"Chu Quỳnh, não vực của cậu chắc chắn rất phát triển, tinh thần lực nhất định đặc biệt cao."
"Tinh thần lực?"
Chu Quỳnh biết tinh thần lực, bất quá cô thường hiểu nó là khả năng tập trung chú ý.
"Cô không biết tinh thần lực sao?"
Larkin có chút giật mình, nhưng nghĩ đến xuất thân của Chu Quỳnh thì cũng không khó hiểu.
Chu Quỳnh dựa vào những tiểu thuyết mình từng đọc, suy đoán một cách hợp lý: "Có lẽ tôi biết."
"Chính là tinh thần lực của mỗi người đều khác nhau, có liên quan một chút đến tính cách, có thể hóa thành các loại hình thái, ví dụ như con thỏ, con hổ gì đó..."
Giọng cô càng ngày càng nhỏ đi trong ánh mắt nghi ngờ của Larkin.
Chu Quỳnh thẳng thắn nói: "Ừm, cái tôi nói là giả thiết trong tiểu thuyết."
"Thôi được rồi, xem ra tôi thật sự không biết."
Larkin giải thích: "Tinh thần lực chính là một chiều không gian của não vực con người, có thể đo được bằng dụng cụ đặc biệt, bất quá loại dụng cụ này rất hiếm, chỉ có Viện Khoa học Thủ Đô Tinh mới có."
"Đợi chúng ta chính thức nhập học, chắc chắn sẽ có một lần kiểm tra tinh thần lực tập thể."
Chu Quỳnh: "Vậy tinh thần lực cao thì có lợi ích gì ư?"
Larkin nói: "Khẳng định là có lợi ích rồi. Trước khi người máy cộng sinh hỗ trợ tác chiến ra đời, cấp bậc tinh thần lực của chiến sĩ cơ giáp quyết định cấp bậc cơ giáp mà họ có thể điều khiển. Ví dụ như cơ giáp cấp S chỉ người có tinh thần lực cấp S mới có thể thao tác được."
"Bất quá, sự ra đời của người máy cộng sinh đã bù đắp mạnh mẽ cho sự chênh lệch bẩm sinh này. Chỉ cần có người máy cộng sinh cấp cao hỗ trợ, người điều khiển bình thường cũng có thể điều khiển cơ giáp cấp cao mà không gặp vấn đề gì."
Người máy cộng sinh...
Chu Quỳnh nghĩ đến.
Học viện quân sự Thủ Đô Tinh đã hứa hẹn những tân sinh có thành tích xuất sắc trong kỳ thi khảo sát chất lượng sẽ có cơ hội chọn lựa người máy cộng sinh trong kho của học viện.
Nói không chừng đó chính là loại người máy cộng sinh cấp cao hỗ trợ tác chiến mà Larkin miêu tả.
Ước mơ của Tiểu Lộ chính là trở thành loại người máy chiến đấu này sao?
Chu Quỳnh thành thật nói: "Tôi không biết tinh thần lực của mình cao hay thấp."
Tinh thần lực chính là một chiều không gian khác của não vực con người.
Tinh thần lực càng cao, chiều không gian não vực hẳn là càng rộng lớn mới đúng.
Chỉ là cô cũng không cảm thấy mình thông minh hơn, thành tích các môn văn hóa vẫn cứ rối tinh rối mù.
Larkin nói: "Có nhà khoa học nghiên cứu tinh thần lực có khả năng liên quan đến bức xạ vũ trụ. Những người ít tiếp xúc với bức xạ vũ trụ thường có tinh thần lực cao hơn."
"Bất quá, con người vừa sinh ra chắc chắn đã phải tiếp xúc với bức xạ vũ trụ, sự chênh lệch ít nhiều không lớn."
Chu Quỳnh dường như hiểu vì sao tinh thần lực của mình có khả năng cao.
Bởi vì cô là xuyên không mà, chắc chắn lượng bức xạ tiếp xúc được ít hơn người bản địa.
Larkin rốt cuộc hỏi ra vấn đề canh cánh trong lòng: "Nói tóm lại."
"Cậu có tuyệt chiêu gì để huấn luyện tinh thần lực hoặc khống chế kim loại biến hình không?"
"Tuyệt chiêu à..."
Chu Quỳnh trầm tư một chút, thật sự là có!
Thế là những ngày sau đó, bạn cùng phòng của Larkin kinh ngạc phát hiện.
Larkin mỗi ngày đều đặt kim loại biến hình bên cạnh gối.
Buổi sáng nói chào buổi sáng với nó, buổi tối nói chúc ngủ ngon.
Ăn cơm mang theo nó, tắm rửa cũng mang theo.
Bạn cùng phòng của Larkin: "Larkin, gần đây có phải cô gặp áp lực quá lớn rồi không..."
Chạng vạng, Chu Quỳnh và Larkin hẹn nhau đi xem thi đấu.
Đêm nay có trận đấu của người được đề cử cho chức vô địch Horace, họ chuẩn bị đi nghiên cứu sức mạnh và chiến thuật của Horace.
Elott mồ hôi nhễ nhại đẩy cửa bước vào.
Anh vừa kết thúc huấn luyện, đồ tác chiến còn chưa kịp thay.
Nhìn thấy Chu Quỳnh đang chuẩn bị ra ngoài, Elott thuận miệng hỏi: "Cô muốn ra ngoài sao?"
"Ừ." Chu Quỳnh ngồi xổm xuống xỏ giày: "Đêm nay sẽ về hơi muộn, bất quá trước giờ giới nghiêm chắc không thành vấn đề."
"Có chuyện gì à?"
Elott dường như tùy ý hỏi, anh quay lưng về phía Chu Quỳnh cởi chiếc áo khoác đẫm mồ hôi, nhưng tai lại lén lút vểnh lên.
"Không có gì, chỉ là đi xem Horace thi đấu."
Tim Elott thắt lại.
Hả?
Vì sao lại muốn đi xem Horace chứ?
Chẳng lẽ trong lúc anh không biết, quan hệ của họ đã tốt đến mức này rồi sao?