"Đại diện dân thường..."
"Hy vọng dân thường..."
Lòng Chu Quỳnh chợt chùng xuống. Cô có chút đứng ngồi không yên, không biết phải xử trí thế nào.
Chu Quỳnh tiếp tục kéo xuống phía dưới, đầu ngón tay run rẩy tiết ra mồ hôi nhớp nháp, khiến thao tác trên màn hình cũng trở nên khó khăn.
Thì ra mọi người đều nghĩ như vậy sao...
Chỉ là, Chu Quỳnh tự mình hiểu rõ, lý do duy nhất khiến cô liều mạng chiến đấu là vì chính bản thân cô.
Là vì giành lấy tiền thưởng, vì trả hết nợ, vì thực hiện một lời hứa. Chứ không phải vì đại diện cho một giai cấp đi khai chiến với một giai cấp khác.
Sứ mệnh kia quá lớn lao, cũng quá nặng nề, cô không tính toán gánh vác, cũng không chịu nổi.
Tuy rằng hiện tại, cô đúng là có thể được chia vào phe dân thường, dù sao cô cũng không phải con cái nhà giàu, chính khách hay quý tộc gì.
Nhưng cô tự mình rõ ràng, bản thân không thuộc về bất kỳ phe nào, cô đối với nơi này căn bản không có một chút lòng trung thành. Nếu có cơ hội trở về trái đất, cô sẽ lập tức vứt bỏ hết mọi thứ trong tay để về nhà!
Trong lúc nhất thời cô không thể sắp xếp rõ ràng suy nghĩ của chính mình, đơn giản là tạm thời không thèm nghĩ nữa. Chỉ là tiếp theo trong buổi huấn luyện, tâm trí cô rối bời, thế nào cũng không thể tập trung được.
Cuối cùng cũng chịu đựng đến giờ ăn tối.
Trời đất bao la, ăn cơm là việc lớn nhất.
Chu Quỳnh lau mồ hôi trên trán, quyết định đi ăn cơm trước, ăn no rồi sẽ toàn tâm nghĩ xem rốt cuộc nên làm gì kế tiếp.
Dọc đường đi, không biết có phải ảo giác của cô không, Chu Quỳnh cảm thấy ánh mắt của các học sinh Alpha xung quanh lại tràn ngập địch ý.
Bọn họ vốn dĩ tụ tập thành nhóm ba người năm người, vừa nói vừa cười, nhưng khi thấy Chu Quỳnh, sắc mặt họ lại trở nên lạnh nhạt. Đợi cô đi qua, các Alpha liền sẽ huých vai đồng bạn, giống như đang nói, mau xem, chính là cô ta.
Trong lòng Chu Quỳnh có chút không biết làm sao, nhưng khuôn mặt vẫn trước sau như một giữ vẻ bình tĩnh.
Cô gần như ảo não trách cứ sự chậm chạp của mình. Sao không nhìn thấy tin tức sớm hơn một chút, cũng không ý thức được tình huống này.
Gần đây cô bị trạng thái huấn luyện làm cho choáng váng đầu óc rồi.
Đến nhà ăn, Chu Quỳnh từng bước một đi đến cửa sổ lấy cơm.
Lúc này là giờ cao điểm ăn cơm, nhà ăn người đến người đi, ồn ào náo nhiệt. Nhưng nơi Chu Quỳnh đi qua lại thành một vùng yên lặng.
Tiếng múc cơm, tiếng va chạm của bộ đồ ăn, tiếng nhai nuốt, tiếng nói chuyện, khắp nơi đều ồn ào, khắp nơi đều thảo luận, náo nhiệt đều là của người khác.
Chu Quỳnh chỉ cảm thấy lưng mình như bị kim chích, tựa hồ có vô số ngón tay vô hình đang chỉ trỏ sau lưng cô, vô số cái miệng hé mở đang lấy cô làm đề tài câu chuyện, bàn tán xôn xao.
Cô ổn định tinh thần, bưng khay đồ ăn của mình, đi vòng quanh khu bàn ghế hơn nửa vòng, cuối cùng tìm được một chỗ trống.
Chu Quỳnh vừa đặt khay đồ ăn xuống bàn, Alpha đối diện liền hừ lạnh một tiếng, bưng khay đồ ăn chưa ăn xong đứng dậy.
Alpha kia coi Chu Quỳnh như vi khuẩn, hắn đột nhiên lùi lại phía sau một bước, chiếc ghế trên mặt đất vẽ ra một tiếng động chói tai.
Tuy rằng tiếng động bất thường này trong nhà ăn ồn ào náo nhiệt cũng không thu hút sự chú ý, nhưng Chu Quỳnh vẫn nhạy bén nhận thấy có vô số ánh mắt đang đổ dồn về đây.
Quan hệ của cô với ngôi trường này một lần nữa trở nên căng thẳng.
Bầu không khí thậm chí còn kỳ quái hơn cả lúc cô vừa được bầu chọn là ứng cử viên quán quân.
Lúc đó, bọn họ còn sẽ trắng trợn táo bạo khiêu khích, Chu Quỳnh cũng có thể quang minh chính đại đánh trả.
Không giống như bây giờ, dường như tất cả đều bao phủ trong sự tĩnh lặng, khởi đầu cho mưa gió sắp đến.
Chu Quỳnh lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là sự đối lập giai cấp mang đến cảm giác nghẹt thở.
95% học sinh và giáo viên của trường này đều thuộc tầng lớp tinh anh, là con cưng của trời.
Náo loạn đến mức này, bốn năm tiếp theo cô nên sống ở đây như thế nào.
Lời tuy là thế, nhưng cơm vẫn phải ăn.
Tuy rằng trong đầu nghĩ ngợi lung tung, tâm trạng cũng buồn bã, nhưng Chu Quỳnh vẫn mặt không biểu tình dùng muỗng tỉ mỉ cạo cạo đáy bát, nuốt xuống nửa bát cơm cuối cùng.
Bữa tối hôm nay vẫn rất ngon.
Đến tối, Chu Quỳnh trở về căn hộ ký túc xá. Bốn Alpha đang tụ tập ở phòng sinh hoạt chung đang thương lượng gì đó, Elott không có ở đây.
Bọn họ nghe thấy tiếng động khi Chu Quỳnh bước vào cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua cô. Rất nhanh, bọn họ lại quay đầu đi, không nói gì nữa.
Chỉ có Adams hừ một tiếng kỳ dị, dường như hắn còn muốn nói gì đó, kết quả bị Larkin đạp một cái.
Adams nuốt xuống tiếng kêu đau đớn, hắn lập tức đứng dậy, bất mãn nhìn nhìn Chu Quỳnh, lại nhìn nhìn Larkin, giận dữ đùng đùng trở về phòng của mình.
Larkin gật đầu với Chu Quỳnh, ý bảo cô không cần để ý.
Chu Quỳnh cũng gật đầu đáp lại cô ấy.
Chu Quỳnh im lặng kéo cửa phòng ngủ, đi vào.
Trong lòng cô thật ra không thoải mái lắm, tuy rằng cô chưa bao giờ kỳ vọng sẽ cùng những Alpha này thiết lập một đoạn tình bạn chân thành sâu sắc, nhưng những người bình thường sẽ cười chào hỏi cô đột nhiên lại đối đãi lạnh lùng vẫn khiến cô thấy khổ sở.
Hốc mắt Chu Quỳnh hơi cay cay, cô bất mãn ngã xuống giường, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Làm như là tôi làm sai cái gì ấy..."
Nhưng trên thực tế, cô cái gì cũng không làm.
Tuy rằng cô là nhân vật chính trong tai họa bất ngờ này. Nhưng tất cả những chuyện này không phải ý muốn của cô, căn bản không ai để ý cô nghĩ như thế nào.
Nếu không ai để ý đến cảm nhận của cô, vậy cô vì cái gì còn phải để ý đến cảm nhận của người khác.
Chu Quỳnh rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng, cô mặt không cảm xúc, chỉ huy kim loại biến hình xách đồ dùng tắm rửa, hùng hổ đi tắm.
Cảm nhận được sự tức giận của cô, kim loại biến hình cũng vì vậy mà rung lên, giương nanh múa vuốt dựng thẳng gai nhọn, vờn quanh cô, bảo vệ cô.
Được thôi, chẳng phải không ai muốn tới gần cô sao.
Chu Quỳnh không để bụng, mặc kệ bọn họ nghĩ gì, đều không được tới gần cô!
Hành lang vốn rộng rãi, hiện tại bất luận ai đi qua đều phải đi sát vách.
Những Alpha mình trần cường tráng không thể không dán sát tường, cẩn thận nâng thân trên, để tránh bị những gai nhọn khó chịu đung đưa qua lại đâm phải.
Từ chủ động để mình trần biến thành bị động mình trần.
Nếu không phải Chu Quỳnh đang mặc áo ngủ hình gấu trắng nhỏ, trên vai còn khoác khăn tắm hình vịt vàng con, cô tuyệt đối không giống như đi tắm rửa, mà giống như đi khai thác quặng thô, hoặc phát động chiến tranh.
"Cô! Đừng quá đáng!"
Đương nhiên cũng sẽ có những Alpha nhiệt huyết không quen nhìn hành động của cô, nhưng ở trường quân đội có một điểm tốt, ai nắm đấm cứng người đó có quyền nói.
Chỉ cần không phải Elott và Horace đến đánh cô, những người khác đều phải ngoan ngoãn im miệng!
Chu Quỳnh thậm chí đầu cũng không quay lại.
Kim loại biến hình tự nguyện đảm đương vai trò nắm đấm của cô.
Kim loại ngưng tụ thành nắm tay to như bao cát đấm vào má Alpha dính vào vách tường, quyền phong hất tung mái tóc trên tai Alpha, đá vụn và vôi tường rào rào rơi xuống.
Alpha hoảng sợ mở to hai mắt, tự giác dán vào chân tường, hận không thể khảm luôn vào vách tường, hắn ngượng ngùng nói:
"Từ từ! Tôi không phải muốn đánh nhau với cô, chỉ là bản thân trời sinh ngực hơi lớn, có thể tránh ra một chút được không?"
Mọi người vô cùng khinh bỉ tốc độ khuất phục của hắn, nhưng trước mặt kim loại biến hình như con nhím, sôi nổi tỏ vẻ ngực mình còn to hơn nữa với Chu Quỳnh.
Mùa hè người đông, phòng tắm đều phải xếp hàng.
Trước đây Chu Quỳnh đều sẽ tránh giờ cao điểm, hoặc là ngoan ngoãn xếp hàng.
Nhưng hôm nay Chu Quỳnh phá lệ hưởng thụ một phen dịch vụ đặc quyền, vừa đến đã được tắm ngay.
Cô cũng không khách khí, chậm rì rì xoa từ trên xuống dưới một lượt, còn dùng sữa tắm hai lần.
Đợi Chu Quỳnh lau mái tóc ướt dầm dề đi ra ngoài.
Nhà tắm yên tĩnh lại lần nữa náo nhiệt lên.
Những Alpha nơm nớp lo sợ đồng thời nhẹ nhàng thở ra, tắm thì tắm, gội đầu thì gội đầu, trong chốc lát tiếng nước chảy ào ào vang lên.
Các Alpha nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Mẹ nó, làm tôi sợ muốn chết, vừa nãy tôi lỡ miệng nói bậy, cái kim loại kia liền từ dưới chui vào, dí sát mặt tôi! Dí sát mặt tôi đó!"
"Ai mà không bị chứ, tôi để mình trần, sữa tắm trên người cũng không dám xoa, phải yên lặng mà nuốt nước miếng."
"Hôm nay cô ta làm sao vậy? Ai chọc giận cô ta, ngày thường không phải khá dễ nói chuyện sao?"
"Cậu không thấy tin tức à?"
"Thấy thì thấy, nhưng mà, tôi thấy không có gì mà..."
"Tôi cũng thấy vậy, nhưng có vài người lại không nghĩ thế, tối hôm qua tôi nghe thấy phòng bên cạnh mắng chửi cả nửa đêm đó."
"Quan tâm làm gì, rảnh rỗi sinh nông nổi. Tôi thấy hắn chính là ghen ghét thôi."
Trở lại phòng ngủ, Elott vừa về. Anh còn chưa kịp thay bộ đồ bên ngoài ướt đẫm mồ hôi, trực tiếp đứng ở cửa cau mày vuốt quang não.
Chu Quỳnh khó chịu đẩy cửa ra, kim loại biến hình theo sau cô tận chức tận trách bưng chậu.
Hai người vừa đối mặt, đều sững sờ một chút, không ai nói gì.
Elott có chút hoảng sợ quay đầu đi, không dám đối diện với ánh mắt của Chu Quỳnh. Trong chốc lát, không khí dường như ngưng trệ lại.
Chu Quỳnh có chút bực bội nghĩ: Chẳng lẽ đến Elott cũng không muốn nói chuyện với mình sao?
Elott khẩn trương nghĩ: Có nên nhắc nhở Chu Quỳnh cúc áo thứ ba của cô ấy chưa cài không nhỉ?
Không biết vì sao, người khác làm lơ Chu Quỳnh hoặc là tỏ vẻ khó chịu với cô, cô đều miễn cưỡng có thể chịu đựng. Nhưng nếu là Elott, cô thế nhưng cảm thấy có chút phẫn nộ, còn có cả chút ủy khuất!
Lòng Chu Quỳnh vô cớ thắt lại một chút, cô lạnh mặt, mang theo kim loại biến hình vòng qua người Elott, đi đến trước giường.
Mái tóc ẩm ướt dính vào cổ ngứa ngáy khó chịu, Chu Quỳnh hung tợn nghĩ trong lòng, nếu Elott không nói chuyện với cô, vậy cô cũng không cần nói chuyện với cậu ta nữa.
Đồ lừa đảo lớn, còn nói nếu gặp chuyện quá khó khăn thì hãy tìm cậu ta giúp đỡ!
Hiện tại, cô còn chưa tìm, cậu ta đã không thèm để ý đến cô rồi!
Bởi vì tâm trạng không tốt, nên lúc rửa mặt cũng không kiên nhẫn lau khô tóc, đợi Chu Quỳnh hoàn hồn lại, mới phát hiện vai và ngực áo ngủ đều bị nước thấm ướt.
Cô bực bội kéo rèm xuống, rút ra bộ đồ ngủ dự phòng, bắt đầu thay quần áo.
Elott nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo rơi xuống, liền quay đầu cũng không dám, càng miễn bàn nói chuyện.
Tai anh đỏ ửng, ý nghĩ duy nhất xoay quanh trong đầu là: Tốt quá, không cần nhắc nhở Chu Quỳnh cúc áo thứ ba của cô ấy chưa cài.
Chu Quỳnh thay quần áo xong, ngồi xuống ghế. Kim loại biến hình lượn quanh sau đầu cô, vắt một chiếc khăn lông cho cô lau tóc.
Trong lòng cô vẫn khó chịu, nghĩ nghĩ, cảm thấy không thể ủy khuất bản thân.
Không thể chỉ có một mình cô khó chịu!
Có chỗ nào vướng mắc phải nói ra, để hai người cùng nhau khó chịu!
Chu Quỳnh tức giận đứng dậy khỏi ghế, thẳng tắp đi đến trước mặt Elott.
Elott ngồi ở mép giường, không rõ nguyên do ngửa đầu nhìn cô.
Cô mặc bộ đồ ngủ gấu nhỏ bao bọc cơ thể đứng rất gần anh, gần đến mức anh có thể cảm nhận được hơi nước ẩm ướt trên người cô.
Elott nhìn thấy đuôi tóc đen nhánh của cô vẫn còn nhỏ nước xuống dưới, gương mặt non mềm bị hơi nóng hun đỏ ửng, đôi môi nhợt nhạt mím thành một đường thẳng, đôi mắt trong veo cực kỳ bất mãn nhìn chằm chằm anh.
Anh ý thức được sự tình có phần không ổn.
Elott vội vàng ném những suy nghĩ tinh tế nhạy cảm của thiếu niên trong lòng ra sau đầu, vừa chuẩn bị mở miệng.
Anh đã nghe thấy Chu Quỳnh buồn bã hỏi mình.
"Elott, có phải cả đời này cậu không định nói chuyện với tôi nữa không?"