Sửa tường...
Sửa tường cái gì cơ chứ!
Chu Quỳnh nghĩ nghĩ phát hiện thật đúng là có tường cần sửa lại.
Ngày hôm qua lúc cô đang khó chịu, đã dùng kim loại biến hình đe dọa cái tên Alpha phản kháng kia, biến thành nắm tay to như bao cát nện vào tường hành lang ký túc xá, còn để lại một cái lỗ lớn.
Tại sao huấn luyện viên đến chuyện này cũng biết vậy?
Chu Quỳnh rửa mặt qua loa một phen, khoác chiếc áo khoác để trên đầu giường rồi ra cửa.
Cô đi khỏi ký túc xá, bởi vì là sáng sớm tinh mơ, không có quá nhiều người, trên con đường nhỏ ở chỗ ngã rẽ thỉnh thoảng lại vụt qua những Alpha còn buồn ngủ dụi mắt, bước chân lơ lửng.
Rất rõ ràng, động lực duy nhất để bọn họ dậy sớm chính là đi ăn sáng, tiện thể mang một phần cho bạn cùng phòng là có thể dùng nó đổi lấy cơ hội được gọi "ba ba".
Chu Quỳnh vòng qua một Alpha đang ngây ngốc há to miệng ngáp. Đợi khi cô thấy rõ người này là ai, miệng Chu Quỳnh bĩu ra, rất nghiêm túc nói với theo sau lưng cậu ta: "Bạn học, vừa nãy có con sâu bay vào đó."
"Á!" Adams theo bản năng mà tặc lưỡi, trừ vị kem đánh răng còn sót lại, chẳng có gì cả. Hắn hoàn hồn, phẫn nộ nói: "Cô lừa tôi! Chu Quỳnh!"
Chu Quỳnh đã sớm đi xa.
Trên đường, cô gặp Horace vừa chạy bộ buổi sáng xong. Cậu ta mặc đồ thể thao, sau lưng bị mồ hôi thấm ướt một mảng. Thật đáng mừng, ít nhất cậu ta sẽ không mặc tây trang đi tập thể dục.
Chu Quỳnh và Horace chạm mắt nhau vài giây, coi như chào hỏi.
Chu Quỳnh đi ngang qua cậu ta, tiếp tục tiến về phía nhà ăn.
Cô thầm nắm tay trong lòng: Đáng ghét, 6 giờ đã kết thúc chạy bộ buổi sáng rồi ư? Sao mà chăm chỉ vậy!
Chu Quỳnh đi vào nhà ăn, theo thường lệ lấy cơm.
Nhà ăn không có nhiều người lắm, còn tính là yên tĩnh, các Alpha tóc tai bù xù ăn sáng, tình hình hôm nay so với hôm qua không có bất kỳ thay đổi nào. Không ai chào hỏi cô, cũng không ai trêu chọc cô, tất cả mọi người chọn cách làm ngơ.
Chu Quỳnh cũng không mong đợi trong khoảng thời gian ngắn ngủi một buổi tối những Alpha cố chấp không chịu nghe lời người khác này sẽ có gì thay đổi.
Cô vừa ngồi xuống, phát hiện trên bàn ăn ở khe hở giữa các tấm ghép có lẫn một tấm thẻ vàng nhỏ, cô có chút tò mò cầm lấy góc thẻ nhô ra, rút nó lên.
Sẽ là thẻ giảm giá hay ưu đãi gì sao?
Chu Quỳnh mơ mộng đẹp đẽ.
Đợi khi cô lật đến mặt chính của tấm thẻ, nhìn thấy nội dung viết trên đó, quả thực phải bật cười vì tức giận.
[Liên minh phản Chu, mang theo thẻ này đến địa điểm tụ hội, người có đóng góp xuất sắc cho sự nghiệp phản Chu có thể nhận huy chương kỷ niệm fan Horace, Elott. ]
[Tối nay 8 giờ, không gặp không về, liên minh phản Chu vì bạn mà thành công!]
Từ cái đã biết suy ra cái chưa biết.
Đã biết: Chu Quỳnh sẽ không bỏ lỡ bất kỳ bữa cơm nào; Chu Quỳnh thường xuyên ngồi ở vị trí này ăn cơm; tụ hội thường không phát tờ rơi, mà là phát mã giới thiệu.
Suy ra kết luận: Tối nay có mấy tên ngốc lớn đặt bẫy, muốn chờ cô chui vào.
Khả năng dẫn đến kết quả: Chu Quỳnh bị đánh tơi bời, bị ép thôi học; Chu Quỳnh đánh tơi bời người khác, bị tố cáo thôi học.
Cô mới không mắc mưu như vậy.
Khi Chu Quỳnh chuẩn bị nhét tấm thẻ trở lại, cô lại đổi ý, tiện tay cho tấm thẻ vào túi quần.
Văn phòng của Alfred ở tầng 4, Chu Quỳnh vừa từ chỗ bên cạnh cầu thang đi ra, liền thấy một người đàn ông tóc xanh đen, mặt đầy phẫn nộ đi tới.
Bước chân hắn sải rất rộng, trong mắt như muốn bốc lửa, khí thế bức người.
Thoạt nhìn hắn tuyệt đối là một Alpha thành đạt, nếu bỏ qua vẻ mặt dẩu môi, dáng vẻ chật vật kéo theo chiếc quần rách kia.
Người đàn ông này khoảng 40 tuổi, nhìn ra được trang phục trước đây hẳn là rất tỉ mỉ. Nhưng hiện tại cổ áo hắn mở toang, cà vạt nhăn nhúm như dưa muối, chiếc quần tây cắt may vừa vặn chỉ còn một nửa.
Người đàn ông thậm chí không kịp đỡ đôi mắt vàng tơ lệch đến thái dương, chỉ liếc nhìn ra ngoài, tuy rằng khuôn mặt trầm ổn, nhưng Chu Quỳnh vẫn cảm thấy dường như có mãnh thú đáng sợ đang đuổi theo hắn vậy.
Khi hắn đi ngang qua Chu Quỳnh, rõ ràng sững sờ một chút, sau đó khóe miệng hắn run rẩy dữ dội, giống như đang hung tợn mắng gì đó.
Chu Quỳnh mơ hồ nghe được mấy âm tiết không thành câu.
Chắc không liên quan đến mình đâu...
Chu Quỳnh mờ mịt nghĩ.
Phía trước, Alfred đang cười tủm tỉm dựa vào tường nhìn cô.
Alfred xấu xa hỏi: "Người kia vừa nãy đang mắng em đó, em không tức giận sao?"
"Chỉ là em không nghe thấy." Chu Quỳnh không xác định được người đàn ông kia đang mắng mình, hay là đang mắng thầy Alfred. Cô rõ ràng cảm thấy khả năng thứ hai cao hơn.
"Vậy bây giờ em đã biết rồi, còn kịp đuổi theo đánh người ta đấy."
Chu Quỳnh do dự nói: "Như vậy có ổn không?"
"Không ổn lắm." Alfred lắc đầu, thẳng thắn thành khẩn nói: "Bởi vì người ta là phó hiệu trưởng, tôi đánh thì không sao, nhưng nếu em đánh có thể sẽ bị lục ra hồ sơ, rồi bị cho thôi học."
Vậy thầy còn xúi giục cái gì nữa!
Chu Quỳnh thầm mắng trong lòng.
Hơn nữa, vừa nãy người mà phó hiệu trưởng mắng quả nhiên chính là thầy!
"Quan trọng nhất đó là..."
Alfred nhìn vào mắt Chu Quỳnh, nhăn mũi, ghét bỏ nói: "Người kia thuộc phái quần lót tam giác, đều đã hơn 40 tuổi, là lão Alpha rồi, vậy mà còn không biết xấu hổ."
Chu Quỳnh: Chuyện này thì không cần đặc biệt nói cho em đâu.
"Đừng đứng ngây ra đó, vào đi, phải sửa tường!"
Chu Quỳnh theo Alfred đi vào văn phòng.
Văn phòng của thầy ấy giống như vừa bị lợn rừng giày xéo nát ruộng lúa, một mảnh hỗn độn.
Bàn làm việc và ghế dựa ngã trên mặt đất, văn kiện trên bàn bay lả tả rải đầy đất, trên những tờ giấy bản thảo trắng nhăn nhúm còn in mấy dấu chân đen xám.
Trên cửa sổ vỡ một lỗ lớn, xung quanh cái lỗ đó, kính vỡ vụn như mạng nhện. Trên tường bị đập lõm vào mấy chỗ, vôi tường lẫn mảnh vụn cát sỏi vẫn thỉnh thoảng rơi xuống.
Hiện trường này vừa nhìn là biết đã trải qua một trận đại chiến.
Chiếc quần của phó hiệu trưởng vừa nãy chắc chắn là bị thầy Alfred xé rách.
Vẻ đẹp lạnh lùng của Candice cũng không che giấu được sự mệt mỏi giữa đôi mày, cô ấy xách một chồng vật liệu lớn đặt xuống chân Chu Quỳnh, thở dài nói: "Em mau sửa đi, giữa trưa lãnh đạo còn muốn đến tham quan đó."
Chu Quỳnh giải thích: "Em tưởng là tường ở ký túc xá."
Alfred dựng chiếc ghế ngã trên đất lên, ngồi xuống, thầy ấy vắt chéo chân dài, mang theo ý cười nói: "À, vậy em sửa xong cái này rồi về sửa tường ký túc xá, tiền vật liệu thì không cần trả."
"Chẳng phải em đã viết trong đơn xin nhập học là mình biết xây tường sao?"
Chu Quỳnh nhớ ra.
Lúc trước để đăng ký vào Học viện Quân sự Thủ Đô Tinh, cô đã nộp một lá đơn xin nhập học.
Trong đơn ở mục sở trường đặc biệt, cô thật sự không có gì, lại không cam lòng để trống, liền thực sự cầu thị mà viết sở trường đặc biệt của mình là xây nhà, xây tường, tu sửa, lát gạch, dọn dẹp nhà cửa...
Dù sao cô cũng đã thật sự ở lại Galan Tinh rèn luyện hơn nửa năm trời.
"Đúng là em có biết."
Chu Quỳnh xắn tay áo lên, ngồi xổm xuống đất, nhanh nhẹn trộn vữa thạch cao trong chậu nhựa nhỏ. Cô trước dùng vữa thạch cao đã trộn kỹ từng chút một lấp đầy những lỗ hổng trên tường, sau đó dùng dao cạo làm phẳng bề mặt, rồi lại bắt đầu trộn sơn lót.
Chu Quỳnh giải thích: "Vật liệu không đủ lắm, chỉ có thể miễn cưỡng vá lại, sau này còn phải mời người khác đến làm tiếp."
Alfred cũng không để ý: "Em cứ tùy tiện vá tạm đi."
Candice mặt không cảm xúc đứng sau lưng Alfred, trong lòng nghĩ:
Trưởng quan thật là biết tiết kiệm. Đánh nhau thì tự đánh, lại bắt học sinh đến xây tường. Tuy rằng mình cảm thấy như vậy thật không tốt, nhưng nếu nói ra cũng bị trưởng quan tùy tiện tìm ra 800 lý do bác bỏ. Hơn nữa, bộ ảnh chân dung độc nhất vô nhị của mình đã chiếm cả nửa căn nhà, thật sự không nhét thêm được nữa...
Trong phòng không ai lên tiếng nữa, chỉ có tiếng dao cạo làm phẳng lớp sơn lót đều đặn vang lên. Áo thun của cô không tránh khỏi dính chút vôi tường, nhưng Chu Quỳnh cũng không để ý, chỉ nghiêm túc duỗi thẳng cánh tay, gạt lớp sơn lót cho phẳng.
Alfred chống cằm, rất hứng thú mở miệng nói: "Chu Quỳnh, em biết hiện tại rất nhiều người đang phản đối em đúng không. Chỉ tính ở trên diễn đàn trường, tối qua tôi thức đêm xóa cả mớ bài viết, cũng chưa xóa hết được những bài công kích sinh động đó."
Chu Quỳnh không quay đầu lại, hướng về phía bức tường lên tiếng: "Thầy đang nói về chuyện đại diện dân thường, hy vọng của dân thường ư?"
Alfred: "Nếu không thì sao?"
"Em chỉ cảm thấy chuyện này có lẽ càng nói càng rối, vô luận là thừa nhận hay không thừa nhận, đều không nói rõ được."
Thừa nhận thì cô không muốn thừa nhận, cũng không có mặt dày như vậy để thừa nhận.
Nhưng phủ nhận thì xuất thân của cô vốn dĩ gắn liền với dân thường, cô đúng là thuộc về phe dân thường, cũng sẽ không có đường sống nếu phủ nhận.
Chuyện dư luận là không nói rõ được, có lẽ im lặng mới là câu trả lời thích hợp nhất.
Alfred một lời chỉ trúng điểm yếu: "Tôi nói không phải cái nhìn của bên ngoài, mà chỉ là vấn đề ở trong trường."
"Với thực lực cá nhân của mình, em thật sự rất khó khống chế dư luận bên ngoài. Nhưng những tiếng bất mãn trong trường, tôi tin rằng em không phải không nghe thấy, mà là căn bản không muốn quản."
Chu Quỳnh bình tĩnh mở miệng: "Em chỉ cảm thấy căn bản không có ai để ý em nghĩ như thế nào."
"Bọn họ có cách hiểu của riêng họ, cho dù em nói ra ý nghĩ của mình, cũng không có bao nhiêu người sẽ tin tưởng."
Alfred không nhượng bộ một bước nào nói: "Cho dù bọn họ không tin, em cũng có thể khiến họ tin."
"Em có sức mạnh đó, Chu Quỳnh, bản thân em đã đủ mạnh mẽ, hơn nữa trong trường cũng có rất nhiều người ủng hộ em, vì sao em không tận dụng sức mạnh đó?"
Chu Quỳnh nhíu mày: "Làm sao khiến họ tin?"
"Em chỉ biết làm cho họ câm miệng, bằng nắm đấm!"
Alfred cong môi cười nói: "Đây chính là đáp án."
"Nếu nói không rõ, vậy làm cho họ câm miệng là được."
Chu Quỳnh nghi hoặc nói: "Ý thầy là bảo em đi đánh nhau?"
"Nhưng đây là trường học mà, hơn nữa kỷ luật cũng rất nghiêm."
Học viện Quân sự Thủ Đô Tinh, là không cho phép học sinh gây hấn gây chuyện, ẩu đả đánh nhau.
Quy định xử phạt học sinh đánh nhau của trường này ước chừng liệt kê ba trang giấy không hết.
Alfred trầm giọng nói: "Vũ lực vốn dĩ chính là sức mạnh gọn gàng dứt khoát nhất."
"Đây là trường học, cũng là trường quân đội, là nơi kẻ mạnh có quyền lên tiếng."
Alfred chớp chớp mắt: "Huống hồ, em gọi tôi là gì?"
"Huấn luyện viên."
Chu Quỳnh nhấm nháp từ này, dường như đã nhận ra được điều gì, cô có chút kinh ngạc nhìn sang.
Alfred vui vẻ nói: "Đúng như em nói, là huấn luyện viên, không phải giáo viên."
"Trước khi kết thúc kỳ thi khảo sát chất lượng tân sinh, các em đều là thí sinh, mà không phải học sinh, quy định dành cho học sinh không có tác dụng với các em."
Alfred có ý chỉ đến bức tường vừa được Chu Quỳnh vá xong: "Huống hồ..."
"Đến huấn luyện viên cũng đánh nhau, em còn sợ cái gì?"
Hình như có chút đạo lý, Chu Quỳnh sờ sờ cằm, có chút bị thuyết phục.
Candice mệt mỏi thở dài trong lòng: Trưởng quan, tốt xấu gì cũng làm người đi. Mình đánh nhau thì thôi, đừng lôi học sinh vào.
7 giờ rưỡi tối.
Chu Quỳnh thành lập "Liên minh chống phản Chu" trong ký túc xá của Anderson, căn phòng sinh hoạt chung vốn rộng rãi lúc này đã bị người lấp đầy.
Anderson vỗ ngực đảm bảo với Chu Quỳnh, những người ở đây đều là fan cuồng nhiệt của cô hoặc những người trung lập không ưa tổ chức phản Chu cực đoan kia.
Chu Quỳnh có chút nghi hoặc hỏi: "Cậu chắc chứ?"
Anderson bất mãn kêu lên: "Đương nhiên rồi! Một nửa trong số này là thành viên kỳ cựu trong hội những người ủng hộ cô. Còn một nửa là tôi vận dụng sức mạnh khoa học kỹ thuật, hack diễn đàn trường tìm ra, bình luận của họ về cô đều rất thân thiện."
Chu Quỳnh nhớ rõ mình nhập học cũng chỉ mới một tháng, không ngờ hội những người ủng hộ đã có thành viên kỳ cựu rồi.
Chu Quỳnh nói: "Được thôi."
"Tôi thừa nhận phần lớn nhìn có vẻ là như vậy, nhưng luôn có vài trường hợp đặc biệt, ví dụ như, cậu ta là chuyện gì?"
Chu Quỳnh chỉ vào Adams hỏi.
Adams nghe vậy, hừ một tiếng, quay người đi, dùng tấm lưng rộng lớn đối diện với Chu Quỳnh.
Larkin mặt không cảm xúc giải thích: "Không cần để ý đến cậu ta, cái đồ trong ngoài không đồng nhất."
Chu Quỳnh gật gật đầu, lại chỉ về phía Servis đang ôm đao đứng một bên: "Vậy còn cậu ta thì sao?"
Servis nhướng mày, kêu lên: "Cái gì mà "cậu ta thì sao", kéo bè kéo lũ đánh nhau đương nhiên phải gọi tôi!"
"Trường hợp này cũng có thể hiểu được." Chu Quỳnh chấp nhận lời giải thích, tiếp theo, cô chỉ ngón tay vào Elott và Horace đang đứng bên cạnh làm như không có chuyện gì, hỏng bét nói:
"Vậy hai người bọn họ là chuyện gì vậy! Chúng ta sắp đánh nhau, mà đối tượng đều là fan của họ!"
Horace trầm ổn mở miệng nói: "Nguyên nhân chính là như vậy, tôi không cho phép bọn họ mượn danh tôi mà hành sự không kiêng nể gì."
Elott cười đến rạng rỡ vô cùng: "Họ là fan của tôi thì có liên quan gì đến tôi?"
Tôi chính là fan cuồng của cô mà!