Chương 16

Từ Xóm Nghèo Đến Nữ Chiến Binh

Ma Pháp Thiếu Nữ Mộng Lộ Lộ 18-06-2025 11:11:14

Trước khi rời khỏi chỗ con sâu, Chu Quỳnh không quên lấy chiếc ổ cứng ra. Cô nghĩ ngợi một chút, liền thả tất cả những hộp chứa người ra. Từng chiếc hộp pha lê hình trụ chứa đầy dung dịch màu xanh lục bị ném mạnh xuống đất. Pha lê vỡ tan. Những người đang ngủ say bên trong trượt ra ngoài. Có khoảng 30 người. Cả nam lẫn nữ, tất cả đều mềm nhũn nằm liệt trên mặt đất. Khoảng mười phút sau họ sẽ tỉnh lại. Con sâu đã chết, hệ thống kiểm soát của viện nghiên cứu cũng đã bị phá hủy hoàn toàn. Màn chắn bảo vệ của trung tâm thành phố không còn tồn tại. Con đường từ khu nội thành xuống khu ổ chuột đã hoàn toàn mở ra. Có lẽ họ có thể bình yên vô sự rời khỏi nơi này. Chu Quỳnh cẩn thận cõng Ruby rời khỏi đó. Không hề quay đầu lại. Vừa ra bên ngoài đã gặp ngay Ian và Lorna. Khi Ian và Lorna thấy Chu Quỳnh đang khó khăn cõng Ruby từ bên trong đi ra, họ im lặng. Lorna chậm rãi ôm Ruby vào lòng, nhìn chằm chằm thân hình gầy yếu ướt đẫm máu của Chu Quỳnh, mắt cô ấy đỏ hoe. Tất cả đều im lặng. Ian ngồi xổm xuống trước mặt Chu Quỳnh, bảo cô leo lên lưng cậu ta. "Tôi vẫn đi được." Chu Quỳnh vẻ mặt tái nhợt từ chối. Bước chân cô có chút loạng choạng, nhưng chỉ cần còn đứng được, cô vẫn có thể kiên trì. Ian có chút nóng nảy: "Trạng thái của cô không ổn chút nào!" "Mau lên đi, đến bệnh viện xem một chút." Một cơn mệt mỏi dâng lên từ tim lan tỏa khắp cơ thể cô. Chu Quỳnh không cố chấp nữa, cô dựa vào lưng Ian, theo bước chân xóc nảy của cậu ta. Có lẽ, đúng như cậu ta nói, trạng thái của cô không ổn lắm. Cô quá mệt mỏi. Tình hình của Ruby rất tệ, cô ấy gần như chỉ còn một hơi thở. Cô ấy được đưa thẳng đến khu điều trị đặc biệt. Chu Quỳnh đi theo để xử lý chiếc cổ tay phải bị gãy nát. Khi bác sĩ mạnh tay nắn chỉnh lại xương cổ tay sai vị trí cho cô, Chu Quỳnh toát mồ hôi lạnh, nhưng không hé răng một tiếng. Lorna quay người đi lén lau nước mắt rất nhiều lần. Ian lặng lẽ đứng ở cửa, vẻ mặt không rõ. Cậu ta tự nhủ trong lòng. Mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi. Chu Quỳnh cũng vậy, Ruby cũng vậy, những công nhân khu khai thác mỏ cũng thế. Tất cả sẽ bước sang một trang mới tốt đẹp hơn. Cổ tay Chu Quỳnh được bác sĩ bó bột, băng vải và treo trước ngực. Ian không thể cõng cô được nữa. Vì thế Lorna ôm cô vào lòng, đưa về khu ổ chuột. Chu Quỳnh mơ màng, nhưng khi cô ý thức được mình đã bước vào khu ổ chuột, cô vẫn cảm thấy như trở về nhân gian, thực sự thả lỏng. Trong căn phòng nhỏ hình hộp, dưới ánh nến. Robert dùng chiếc nhíp nhỏ, gắp từng mảnh thủy tinh vỡ găm vào da thịt Chu Quỳnh ra. Alex dùng bông gòn thấm thuốc bôi lên vết thương cho cô. Bên cạnh khay đựng mấy chục mảnh thủy tinh dính máu và thịt vụn, và số lượng vẫn không ngừng tăng lên. Máu loãng thấm ướt hết chậu này đến chậu khác. Nước mắt Alex chưa bao giờ ngừng rơi. Cậu ta cố nén không hít mũi, nước mắt và nước mũi lấp lánh dính ướt cả khuôn mặt. Cậu ta vội vàng đi lấy nước ấm, rồi bưng chậu đứng bên ngoài phòng lặng lẽ khóc lớn. Chu Quỳnh nằm trên chiếc nệm mềm mại. Cô nghĩ muốn nói với họ rằng mình không sao. Thật ra khi thần kinh căng thẳng, cô không cảm thấy đau đớn. Nhưng khi cô cuối cùng cũng an toàn chạy thoát ra ngoài. Khi cô nhìn thấy những người có thể tin cậy, để bản thân dựa vào. Chu Quỳnh cảm thấy thật là tủi thân. Vì sao cô phải đến cái nơi tồi tệ kia. Vì sao cô phải trải qua sự tra tấn như vậy. Cô rất muốn về nhà. Rất muốn nằm trên đùi mẹ và kể khổ với bà. Cô thật sự rất đau. Cả người đều đau đớn. Không có một chỗ nào không đau. "Cô ấy sốt cao lắm." Ian bưng một thùng lớn túi chườm đá từ bên ngoài đi vào: "Bác sĩ nói cô ấy có thể sắp phân hóa." "Phân hóa?" Robert lo lắng nói: "Cô ấy bị tiêm cái gì sao?" Ian nói: "Không tìm thấy vết tiêm." "Ruby được đưa đến bệnh viện ngày hôm sau liền phân hóa, có lẽ họ đã tiếp xúc với chất kích thích nào đó. Tôi đã tra tài liệu, có một số loài trùng trên người quả thực có chất kích thích tình tức tố, có lẽ họ đã tiếp xúc với chất thải của nó." Robert lo lắng cơ thể suy nhược của Chu Quỳnh có thể không chịu nổi kỳ phân hóa, cậu ta quyết tâm bồi bổ cho cô thật tốt. Cơn sốt của Chu Quỳnh vẫn không hề hạ. Hơn một tuần nay, cô vẫn luôn sốt nhẹ, có lúc lại chuyển thành sốt cao. Cô sốt đến môi khô lưỡi nứt, thần trí không rõ. Còn vô ý thức nói những lời mê sảng. Corey mang đến một chiếc tủ lạnh, như vậy sẽ có túi chườm đá liên tục. Ian, Alex và Robert bắt đầu thay phiên nhau thức đêm. Họ thuần thục thay những túi chườm đá đã hết lạnh, lau người hạ nhiệt cho Chu Quỳnh. Robert sẽ nấu cho cô những món canh bồi bổ kỳ lạ. Uống vào bụng nóng ấm, sẽ tỉnh táo hơn một chút. Nhưng hương vị thật sự quá kỳ quái. Chua ngọt đắng cay lẫn lộn, quả thực còn gian nan hơn cả cái cuộc đời khốn nạn này. Lúc Chu Quỳnh tỉnh táo còn có thể bịt mũi uống hết. Nhưng khi sốt mê man, Chu Quỳnh giống như trẻ con không nghe lời, đưa chén đến bên này đầu cô lại vặn sang bên kia. Chết sống không chịu uống một ngụm. "Không bổ sung chút dinh dưỡng, làm sao có thể qua khỏi!" Robert lo lắng đến mức không yên. Chu Quỳnh vẫn mím chặt môi không chịu há miệng. Cậu ta dịu dàng dỗ dành nói: "Vậy cô muốn ăn gì nào? Tôi làm cho." Chu Quỳnh: "..." Cô muốn uống nước lê chưng đường phèn của mẹ. Muốn ăn đĩa gà lớn và cánh gà cay xé lưỡi. Tốt nhất là có thêm một thùng nước ngọt có ga lạnh băng. Nhưng ở đây chẳng có gì cả. Chu Quỳnh nghĩ mãi, cuối cùng cô nghĩ ra một món ăn quen thuộc. "Tôi muốn ăn bánh khoai của dì Sandora." Chiếc bánh khoai ngọt mềm dẻo là món ngon nhất, ấm áp nhất cô từng ăn kể từ khi đến thế giới này. Robert im lặng. Cậu ta lặng lẽ liếc mắt nhìn Ian bên cạnh, Ian đang dựa tường chăm chú đọc sách. Robert cúi đầu ghé sát tai Chu Quỳnh. "Không có dì Sandora làm, tôi làm được không?" Chu Quỳnh: "Không cần, nhất định phải là dì Sandora làm." Robert: "Nhưng dì Sandora đi vắng rồi..." Ian ngẩng đầu khỏi sách, bình tĩnh ngắt lời: "Dì Sandora bị đuổi khỏi khu khai thác mỏ rồi." "Vì sao?" Chu Quỳnh đỡ cái đầu nặng trĩu, bây giờ cô cảm thấy đầu mình nặng như ngàn cân. Robert vắt óc tìm cớ: "Bởi vì, bởi vì..." "Bởi vì bà ấy tư lợi, bán đứng cô và Ruby. Bà ấy trái với quy tắc của công nhân, bà ấy không xứng ở lại khu khai thác mỏ." Ian không để ý đến cái trừng mắt giận dữ của Robert. Cậu làm vậy sẽ khiến Chu Quỳnh đau lòng! Không thể đợi cô ấy khỏi bệnh rồi mới nói sao? Robert dùng ánh mắt ra hiệu. Đau dài không bằng đau ngắn. Ian đáp lại bằng một ánh mắt. "Thì ra là thế." Chu Quỳnh nỉ non nói: "Thảo nào trước đây bà ấy đối với tôi tốt như vậy." "Chu Quỳnh." Ian khép cuốn sách trên tay lại: "Có những người đối tốt với cô vì có lợi, có những người đối tốt với cô vì cô xứng đáng." Cậu ta lại không yên tâm bổ sung: "Cô cũng đừng vì lỗi của người khác mà nghi ngờ thế giới, trừng phạt chính mình." "Tôi mới không." Chu Quỳnh quay đầu đi, túi chườm đá trượt xuống, cô vội vàng đỡ lấy: "Tôi không làm chuyện ngu ngốc như vậy." Ian, người từng làm chuyện ngu ngốc như vậy: "..." Ian vĩnh viễn là người bạn nhỏ thành thật. Cậu ta cũng không giấu giếm Chu Quỳnh. Trong ca trực đêm, cậu ta sẽ kể cho Chu Quỳnh nghe những chuyện đang diễn ra gần đây. Đầu tiên là mặt trời nhân tạo bay đi, cả vũ trụ chấn động. Phóng viên Thù Mạt Lị phát huy hết những gì học được trong mấy năm ở kênh tin tức nóng của tinh tế, lưu loát mà sáng tác một bài đưa tin đầy cẩu huyết và chân tình. Corey cung cấp cho cô ấy tài liệu trực tiếp tại hiện trường. Chính quyền địa phương tàn nhẫn, viện khoa học dung túng, Sở Cảnh sát thành phố bao che, trùng tộc bạo ngược, nước mắt của công nhân, thảm trạng ở khu ổ chuột. Cái gì cần có đều có. Bởi vì sự biểu đạt đầy kích động và thông tin chân thật có thể kiểm chứng này, cộng thêm hiệu ứng mặt trời nhân tạo bay đi. Trong chốc lát, tin tức này đã gây ra sóng to gió lớn trong tinh tế, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hành tinh Raglan. Những từ khóa liên quan đến tinh cầu Raglan đứng đầu bảng tìm kiếm nóng của tinh tế mấy ngày liền. Một cuộc đại thanh tẩy đang diễn ra, mưa gió sắp đến, khắp nơi các thế lực đều đang thăm dò, đấu sức. Bảng tin tức nóng của tinh tế ăn nên làm ra, họ giống như những con linh cẩu ngửi thấy mùi máu tươi, rất có khả năng sẽ đào sâu hơn nữa vào vấn đề. Nghe nói, Thù Mạt Lị gần đây đã thăng chức chủ biên, cuối cùng không có thời gian đến khu biệt thự Vân Lệ sờ cơ bụng của tiểu soái ca. Thăng chức tăng lương cũng không khiến cô ấy rạng rỡ, ngược lại khiến cô ấy cả ngày vừa tăng ca vừa lo lắng mình làm việc quá sức mà chết. Nói đến khu biệt thự Vân Lệ. Trước đó, Thù Mạt Lị nhận được tin tức ở khu biệt thự Vân Lệ từng xuất hiện một cô gái tóc đỏ. Corey và Lorna cảm thấy việc Chu Quỳnh bị bắt và Ruby mất tích chắc chắn có mối liên hệ nhất định. Họ theo manh mối từ khu biệt thự Vân Lệ tìm kiếm, mãi đến tận viện khoa học của trung tâm thành phố. Chiếc ổ cứng trên người Chu Quỳnh vẫn luôn không có tín hiệu, vừa hay xác minh manh mối này. "Tuy rằng biết là biết, nhưng mà chính là vào không được." Ian oán giận nói: "Nếu lúc thoát khỏi trùng triều mang theo cả máy tính trung tâm của khu khai thác mỏ thì tốt rồi." "Bất quá nghĩ lại thì không thể nào." Cậu ta tiếp lời phủ định: "Máy tính trung tâm ước chừng to bằng một căn phòng, tất cả quặng tinh đều nằm trong sự kiểm soát của nó, căn bản không mang đi được." Chu Quỳnh hỏi Ian, vì sao cắm ổ cứng vào lại xuất hiện một hình người tý hon màu bạc. Ian giải thích, đó là AI của khu khai thác mỏ - Cori. Khi trùng triều đến, thể trí tuệ của nó không trốn vào Tinh Võng, mà rời khỏi máy tính trung tâm, lựa chọn đồng hành cùng công nhân chúng tôi. Cori như là thần hộ mệnh của khu khai thác mỏ. "Nó nói muốn mãi mãi ở cùng công nhân. Công nhân ở đâu, khu khai thác mỏ ở đó." "Nhưng thể trí tuệ và anh Corey lớn lên giống nhau." Chu Quỳnh rụt người trong chăn, nghiêng đầu hỏi: "Chẳng lẽ anh Corey là AI ư?" Ian cố gắng giải thích: "À, nói thế nào nhỉ." "Corey vừa là người vừa là AI. Anh ấy và chị Lorna ban đầu đều là nhân viên kỹ thuật bảo trì AI của khu khai thác mỏ. Sau này người tên Corey qua đời vì bệnh, nhưng ý thức của anh ấy đã hợp nhất với Cori. Trong máy tính anh ấy là thể trí tuệ Cori, còn trong cơ thể người anh ấy là Corey." Chu Quỳnh: "Có thể phân biệt rõ ràng sao?" Ian trịnh trọng nói: "Ý thức là thứ rất kỳ diệu." "Tôi cảm thấy họ có thể phân biệt rất rõ ràng." Chu Quỳnh hỏi: "Vậy họ có thể đồng thời tồn tại không?" "Khi Cori xuất hiện, anh Corey còn có ý thức không?" "Không thể đồng thời tồn tại. Từ sau khi cô mất tích, anh Corey luôn ngủ say, thay vào đó Cori tìm kiếm trong dữ liệu Tinh Võng. Như vậy chỉ cần ổ cứng được kết nối, nó có thể nhanh chóng tìm thấy cô." Chu Quỳnh gật đầu: "Thảo nào." "Thì ra mọi người đã nỗ lực vì tìm được tôi như vậy." Ian trấn an: "Cô cũng rất nỗ lực." "Chúng ta đều đang nỗ lực theo cách của mình, cho nên chúng ta mới có thể gặp lại nhau." Chu Quỳnh: "Ruby đâu? Cô ấy có khỏe không?" "Bác sĩ nói ý chí sinh tồn của cô ấy rất mạnh, sẽ ổn thôi. Hơn nữa, cô ấy đã phân hóa thành Omega, hiện tại đang được điều trị bằng những nguồn lực tốt nhất." Sẽ ổn thôi, tất cả rồi sẽ ổn thôi. Trừ cơn sốt của Chu Quỳnh. Bởi vì ảnh hưởng của tình hình ngày càng lớn. Lợi thế đàm phán trong tay Corey cũng dần dần tăng lên. Rất nhanh, anh đã ký kết hiệp nghị với chính phủ Liên Bang. Người dân khu khai thác mỏ sẽ được di dời đến định cư ở một tiểu hành tinh có ít phóng xạ nằm phía sau tiền tuyến. Đó là một hành tinh xinh đẹp giàu tài nguyên, tên là Galan. Những công nhân khu khai thác mỏ tranh nhau chuyền tay các tạp chí khoa học phổ cập về hành tinh Galan, trên mặt họ tràn đầy sự kích động và hưng phấn không thể kìm nén. Họ sắp có một ngôi nhà mới. Ngoài ra, Corey còn dùng phát hiện mới về việc tuyến thể bị ảnh hưởng bởi phóng xạ quặng thô có thể tiết ra tình tức tố ức chế trùng tộc để đổi lấy sự ủng hộ và giúp đỡ lớn hơn. Trong đó có một thứ quan trọng nhất đối với Chu Quỳnh, Ian, Robert và Alex là thuốc phân hóa độ tinh khiết cao nhất. "Không thể kéo dài thêm nữa. Chu Quỳnh phân hóa quá chậm chạp, luôn không thể thực sự bắt đầu, cần phải có sự hỗ trợ của thuốc ngay." Lorna giải thích: "Chúng ta đến hành tinh Galan trước để lấy thuốc trợ cấp, giúp cô bé phân hóa nhân tạo." Cứ như vậy, người dân khu khai thác mỏ một lần nữa bước lên tinh hạm vũ trụ. Khác với lần chạy nạn trước, lần này trong lòng họ tràn đầy hy vọng.