Sáng sớm, đúng 6 giờ, chỉ một giây trước khi đồng hồ báo thức reo, Chu Quỳnh không thể cưỡng lại giờ giấc sinh hoạt của mình, chán chường mở mắt ra.
Tối qua xem lại các trận đấu đến nửa đêm, sáng nay tỉnh dậy đã cảm thấy một nửa linh hồn như muốn lìa khỏi xác.
Cô khó khăn ngồi dậy từ trên giường, chỉ cảm thấy eo đau, chân đau, cánh tay cũng đau, toàn thân không chỗ nào không nhức mỏi.
Ban ngày, trên võ đài đánh người khác cả trận. Buổi tối, trong mơ thì bị người ta đuổi đánh cả đêm.
Chu Quỳnh gãi mái tóc rối bù, ngáp một cái thật to, rồi nhảy xuống giường.
"Sớm nha! Chào buổi sáng!"
Elott: "Sớm, buổi sáng tốt lành!"
Cô theo thói quen duỗi người, chào hỏi bạn cùng phòng, rồi bưng đồ dùng vệ sinh cùng đi đến phòng tắm công cộng rửa mặt.
Sau những trận đấu tàn khốc cường độ cao, Chu Quỳnh đã giản lược hết mức có thể, rửa mặt xong chỉ dùng khăn lông lau qua loa hai lần đã là sự dịu dàng lớn nhất cô dành cho bản thân, những thứ như tinh chất, sữa dưỡng dường như đã là chuyện của kiếp trước.
Nếu không phải tất cả các trận đấu đều được quay lại, Chu Quỳnh thậm chí cảm thấy chỉ cần đánh răng, dụi dụi mắt là có thể ra sân.
Nhưng Elott thì khác, cho dù anh cũng giống Chu Quỳnh chỉ dựa vào hấp thụ linh khí đất trời để bồi dưỡng, anh vẫn luôn đẹp trai ngời ngời.
Sau một giấc ngủ dậy, chiếc áo thun cổ rộng xộc xệch hé lộ nửa bên xương quai xanh trắng như tuyết, trên má còn in dấu ngủ hơi ửng hồng, những sợi tóc vàng óng lộn xộn tùy ý lại mang đến vẻ lười biếng xinh đẹp.
Chu Quỳnh đầy miệng bọt kem đánh răng mát lạnh, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm cánh tay thon dài trần trụi của Elott, nhìn những động tác rửa mặt của cậu ta, những sợi tóc vàng ướt át dính vào má và bọt nước trong suốt chảy từ kẽ ngón tay xuống khuỷu tay.
Chu Quỳnh ục ục súc một ngụm nước, thầm nghĩ: Đôi tay đẹp như vậy, dùng để đánh người chắc chắn rất đau nhỉ.
Trong không khí, hương vị nắng mai càng lúc càng nồng đậm, hôm nay chắc chắn lại là một ngày nắng đẹp.
Bất quá nói thật, giữa mùa hè nóng nực mà bị tỉnh giấc, sau đó nhìn thấy người bạn cùng phòng bên cạnh vô tư thoải mái tỏa ra vẻ đẹp như ánh sáng, thật sự khiến người ta muốn đấm cho một phát.
Có phải dạo này Elott sắp đến kỳ mẫn cảm không nhỉ.
Chu Quỳnh miên man suy nghĩ một hồi, nhưng động tác tay không hề chậm lại. Cô nhanh như chớp hoàn thành việc rửa mặt, cuối cùng tiến lên trước gương cẩn thận kiểm tra một chút.
Cô phát hiện trên cổ mình, vết thương bị Whitehead cắt đã kết một lớp vảy nửa trong suốt, mép vảy đã hơi bong ra. Chu Quỳnh dùng ngón tay sờ nhẹ vào vết thương, đầu ngón tay kẹp chặt phần mép, nhẹ nhàng bóc trọn vẹn lớp vảy máu xuống.
Trên da vẫn còn sót lại chút đau rát nhỏ, nhưng Chu Quỳnh đã không còn cảm thấy đau vì những vết thương nhỏ nhặt này nữa.
Sân vận động, khu vực chuẩn bị thi đấu.
Sau một ngày thi đấu, 100 thí sinh ban đầu lọt vào vòng chung kết giờ chỉ còn lại 50 người. Những chiếc ghế trống đã được dọn đi, số lượng ghế giảm bớt càng khiến khu vực chuẩn bị thi đấu có vẻ rộng rãi hơn.
So với ngày đầu tiên có chút náo nhiệt, hôm nay không khí rõ ràng trầm ổn hơn rất nhiều.
Các Alpha cao lớn khom người ngồi xuống khiến những chiếc ghế dường như nhỏ đi vài vòng, tất cả thí sinh đều im lặng trầm mặc, không ai lên tiếng trò chuyện với nhau.
Ánh mắt họ, bình tĩnh mà lại chăm chú, như một mặt hồ tĩnh lặng, ẩn chứa cơn giận dữ của mãnh thú dưới mặt nước phẳng lặng không gợn sóng.
Chu Quỳnh đẩy cửa bước vào, ngay khoảnh khắc bước tới, cô liền cảm nhận được những ánh mắt im lặng không hẹn mà cùng hội tụ trên người mình.
Trong không khí dường như giăng một tấm lưới lớn vô hình, mà con mồi ở trung tâm tấm lưới đó chính là Chu Quỳnh.
Đây là đánh giá, là thách thức, cũng là tuyên chiến.
Hôm nay khả năng họ đối đầu với cô sẽ tăng lên đáng kể.
Chu Quỳnh bình tĩnh nhìn lại.
Ánh mắt im lặng giao nhau trong không khí ở một khoảnh khắc ngắn ngủi, không ai rời đi, không ai rụt rè, không ai lùi bước. Cuộc thi còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng sự dò xét đã đi trước một bước.
Chu Quỳnh tìm một chỗ ngồi xuống, lưng cô thẳng tắp, khuôn mặt trầm tĩnh.
Ở phía sau cô, Sweet khẽ cụp mắt, thu hồi ánh mắt dò xét.
Thật kỳ lạ, rõ ràng nhìn bề ngoài Chu Quỳnh không khác gì một Omega, nhưng cái loại khí thế đó, cái loại sóng ngầm cuộn trào ẩn giấu bên trong vẻ ngoài bình tĩnh, như muốn áp đảo tất cả...
Đây rốt cuộc là khí chất của bản thân cô ta, hay nhờ vào cái gọi là hào quang của ứng cử viên quán quân cộng thêm vào?
Vốn dĩ Chu Quỳnh đã đến trước vài phút để khảo sát tình hình.
Rất nhanh, những chiếc ghế ở khu vực chuẩn bị lục tục được lấp đầy, người chủ trì và ban giám khảo cũng lần lượt vào chỗ, cuộc thi ngày hôm nay chính thức bắt đầu.
Thiết bị hỗ trợ trong phòng phát ra giọng nói máy móc lạnh băng nhắc nhở: [Vòng rút thăm thứ 11 sắp bắt đầu, mời thí sinh tự giác mở quang não, làm mới giao diện. ]
Chu Quỳnh mở quang não, lướt xuống làm mới giao diện.
Có lẽ vì đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đánh ngã, bị đánh đến thổ huyết, hiện tại cô đã không còn cảm thấy căng thẳng nữa.
Vòng 11: Không thi đấu.
Theo tiếng vải cọ xát và tiếng bước chân xào xạc, mười người bị rút trúng là Horace, Craigie, Tracy, Vincent, Silas, Darlene, Oswigin, Wilmore, Humphrey, Pais đứng dậy đi ra ngoài.
Trong mười thí sinh bốc thăm trúng lần này, ngoại trừ Horace, Chu Quỳnh không quen biết ai. Nhưng sau nhiều lần nghiên cứu trận đấu, hiện tại cô đã có thể nhắm mắt đọc vanh vách chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng, vũ khí sở trường, chiến thuật ưa thích và kiểu chiến đấu của họ.
Nếu cô phán đoán không sai, những người chắc chắn có thể chiến thắng trở về là Horace, Pais và Tracy.
Oswigin, Darlene, Silas còn chờ xác định, phải xem đối thủ của họ là ai.
Vincent chắc chắn sẽ bị loại, trình độ của cậu ta và vài người còn lại không cùng đẳng cấp, sở dĩ có thể trụ đến ngày hôm nay, chẳng qua là vì cậu ta là "con cưng" của vận may, ngày hôm qua chỉ đấu đúng một trận, hơn nữa đối thủ cũng không mạnh.
Craigie, Humphrey tỷ lệ thắng không cao, hai người này hẳn là đều sẽ bị loại, trừ khi vận may của họ tốt đến mức bốc thăm trúng đối thủ yếu.
Cánh cửa khu vực chuẩn bị thi đấu khép lại trong chốc lát, bên trong khôi phục sự yên tĩnh trước đó.
Nhưng gần 7 phút sau, cửa lại mở ra.
Horace bước vào. Anh ta giống như chỉ ra ngoài hít thở không khí, chứ không phải vừa đánh một trận ác chiến.
Vạt áo phẳng phiu sạch sẽ, tóc không một sợi rối, tất cả trông vẫn như trước, ngoại trừ khớp ngón tay anh ta có hơi đỏ một chút.
Chu Quỳnh rất bội phục nghị lực dậy sớm để làm tóc của Horace, càng bội phục năng lực đánh người không thở dốc của cậu ta.
Trận đấu này kéo dài 7 phút chắc là vì người chủ trì liên thuyên đọc diễn văn mất hết 4 phút, khán giả hoan hô 1 phút, còn bản thân Horace thực ra chỉ đánh nhau có 2 phút.
15 phút sau, Pais và Darlene lần lượt bước vào. Hai người họ trông có vẻ thắng khá nhẹ nhàng.
Người tiếp theo vào là Tracy, cô ấy rõ ràng vất vả hơn nhiều, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, thở dốc, trên mặt còn ửng đỏ sau trận đấu kịch liệt.
Cô ấy ngồi xuống, hơi thở còn chưa ổn định đã vội vã uống từng ngụm nước lớn, ngón tay run rẩy gần như không cầm nổi chai.
Người cuối cùng thắng cuộc là Oswigin, cậu ta không trở lại khu vực chuẩn bị thi đấu, mà xin sử dụng khoang phục hồi. Xem ra là một trận ác chiến, Chu Quỳnh có thể khẳng định cậu ta chắc chắn đã đối đầu với Silas, và giành chiến thắng rất vất vả.
Chu Quỳnh gần như có thể dựa vào biểu hiện sau trận đấu của họ để đoán ra ai đã đối đầu với ai.
Cổ áo của Pais có một vết rách cực kỳ sắc nhọn, vừa nhìn đã biết là do ám khí của Humphrey gây ra.
Tracy có thân hình nhanh nhẹn, lanh lợi hoạt bát mà đánh đến mệt mỏi như vậy, chắc chắn đã gặp phải đối thủ mạnh về phòng thủ, da dày thịt béo, chỉ số máu cực cao như Wilmore.
Darlene thắng dễ dàng như thế, rất rõ ràng đã đối đầu với Craigie hoặc Vincent thực lực không mạnh.
Silas thực lực trung bình, kỹ xảo thừa thãi, lực lượng không đủ, chắc là đã đối đầu với Horace, bị đè xuống đất, hai quyền đã giải quyết xong.
Hồi tưởng lại lúc ở trái đất, khi chơi game, cô còn thường xuyên không rõ thuộc tính nhân vật, hiệu ứng trang bị, bây giờ thế mà lại hiểu rõ những đạo lý này.
Chu Quỳnh thở dài trong lòng, quả nhiên, cuộc sống sẽ khiến người ta thay đổi.
Rất nhanh, vòng rút thăm thứ 12 lại bắt đầu. Chu Quỳnh không ôm hy vọng kéo nhẹ giao diện.
Quả nhiên, không thi đấu.
Xem ra việc cô là người cuối cùng lên sân đấu đã được số mệnh an bài.
Vòng 13: Không thi đấu.
Vòng 14: Không thi đấu.
Vòng 15: Không thi đấu.
Lịch thi đấu dự kiến hôm nay là 8 vòng, chọn ra 10 thí sinh vào vòng chung kết cuối cùng. Hiện tại đã qua 5 vòng, Chu Quỳnh vẫn chưa lên sân đấu.
Trong sự chờ đợi dài dằng dặc, Chu Quỳnh không nhịn được bắt đầu mơ màng, nếu có thể một đường không cần đấu mà vào thẳng chung kết, cô cũng không phải không thể chấp nhận.
Đến khi rút thăm vòng 16, ngón tay Chu Quỳnh run lên, ẩn ẩn có một cảm giác chắc chắn trúng mình, quả nhiên, cô kéo xuống giao diện, vừa nhìn thông tin được làm mới: Sân đấu số 4.
Chu Quỳnh đứng dậy, cô chú ý thấy Elott và Horace đều không hề nhúc nhích. Xem ra trận này cũng không phải đối đầu với họ, trường học hẳn là sẽ sắp xếp trận quyết đấu của họ vào trận chung kết ngày mai. Cô có hơi yên tâm.
Tính đến hiện tại, Elott đánh một trận, Horace đã đánh bốn trận, tuy rằng anh ta đánh rất nhanh, nhưng không thể không nói vận may của anh ta thực sự tệ, đương nhiên, vận may của những thí sinh đối đầu với anh ta còn tệ hơn.
Chu Quỳnh cùng chín người còn lại đi về phía trước, cô đảo mắt nhìn những người còn lại, phong cách chiến đấu và ưu nhược điểm của mỗi người đều lướt qua trong đầu cô.
Chu Quỳnh bước vào sân đấu số 4, đối thủ của cô được công bố, là Arich. Một thí sinh thuộc kiểu chiến đấu như Horace, thể trạng cực kỳ cường tráng, tuyển thủ thiên về sức mạnh khủng khiếp.
"Từ phía bên phải võ đài bước lên là... Arich! Thân hình cao lớn! Thể trạng cường tráng! Giỏi cận chiến! Được mệnh danh là "mỗi quyền chạm thịt như là AA lãng mạn"!"
Chu Quỳnh dọc theo phía bên kia bước lên võ đài, cô trông như đang cực kỳ tập trung đi đường, kỳ thực trong lòng đang xoay chuyển đủ loại chiến thuật và khả năng.
Đối thủ là Arich, sở trường của hắn là khả năng cận chiến mạnh mẽ, giỏi dùng vũ lực áp chế, khuyết điểm là đầu óc có vẻ không được linh hoạt lắm, dễ bị đối phương dẫn dắt theo nhịp điệu của họ.
"Từ phía bên trái võ đài bước lên là... ! Mái tóc đen mắt đen quen thuộc! Phong cách chiến đấu nhanh nhẹn lưu loát! Luôn luôn vào thời khắc cuối cùng xoay chuyển cục diện, mang đến kỳ tích cho chúng ta! Cô ấy là ai? Là ai? Cô ấy chính là..."
"Là Chu Quỳnh sao? Là cô ấy ư? Chu Quỳnh! Bé Quỳnh!"
"Chu Quỳnh! A a a!"
Dưới sự dẫn dắt cố tình khoa trương quen thuộc của người chủ trì, khán đài như bị ném một quả bom vào, nổ tung.
Đám đông kích động như nước sôi sùng sục, có những fan cuồng nhiệt giơ cao ảnh chụp cỡ lớn của Chu Quỳnh, điên cuồng gào thét: "Bé Quỳnh! Em yêu chị! Bé Quỳnh tất thắng!"
Tiếng hét chói tai như muốn xé rách không gian kéo Chu Quỳnh từ trong suy nghĩ trở về hiện tại chỉ trong một giây, cô nhìn những biểu ngữ đang bay múa trong tay fan, ngẩn người một chút: Ơ, người trong ảnh này là mình sao? Mình trông như thế này á?
"Trận đấu này được tài trợ độc quyền bởi thực phẩm chức năng tăng chiều cao Vô Cùng Cao và Thỏ Mị Sắc Tinh Tế. Tăng chiều cao Vô Cùng Cao nhắc nhở quý vị..."
"3... 2... 1, trận đấu... bắt đầu!"
Tiếng còi vừa vang lên, Chu Quỳnh lập tức lùi về sau một bước, quay đầu chạy như bay về phía mép võ đài.
Arich giật mình, lập tức vung quyền ngăn cản. Nắm đấm hung mãnh mang theo khí thế dồn dập đánh úp về phía đầu Chu Quỳnh! Chu Quỳnh cúi người né tránh, mượn quán tính, co gối trượt cực nhanh trên mặt đất.
Chỉ trong mấy nhịp thở, cô đã trượt đến mép võ đài.
Vị trí trung tâm từ trước đến nay là khu vực giao tranh chính của võ đài, khi trận đấu bắt đầu, hai bên thí sinh thường sẽ tranh nhau chiếm giữ ở giữa sân đấu. Nhưng Chu Quỳnh lại cố tình làm ngược lại, cô muốn đánh theo chiến thuật của mình.
Lần này không cần lại bị người khác đánh bay đi, cô tự mình đi trước!
Chu Quỳnh đứng thẳng dậy, cô nhìn Arich đang ngơ ngác đứng tại chỗ có chút không dám tiến đến, nhếch khóe môi, cười khiêu khích nói:
"Lại đây đi, cậu dám lại đây không?"