Diễn đàn Tinh tế, khu vực "khoảnh khắc đặc sắc" dành cho tân sinh học viện Thủ Đô Tinh, bài đăng đầu tiên lên trang nhất.
[Bé Quỳnh chính là nữ thần, mau đến xem! Không cần bàn cãi, trực tiếp khen là được!]
[Ảnh thứ nhất: Ta và chiến thắng cùng đồng hành. ]
[Bức ảnh này vì sao được dự đoán là thần thánh thì không cần nói nhiều nữa. ]
[Mọi người hò hét như thủy triều cuốn tới, duy chỉ có con gái tôi yên tĩnh đứng trên đài cao, giống như người vừa mới giành chiến thắng không phải là con bé vậy!]
[Các người nhìn xem bé Quỳnh rũ hàng mi này, đôi mắt trong veo như nước kia, tôi thậm chí có thể thấy cơn lốc vàng đang gào thét lao đến phản chiếu trong đôi mắt xinh đẹp đó!]
[Mái tóc đen nhánh, đôi mắt trắng đen rõ ràng, lại thêm chút ánh vàng lấp lánh điểm xuyến! Ai nhìn mà không kêu một tiếng nữ thần chiến thắng chứ!]
[Ảnh thứ hai: Nhảy khỏi võ đài. ]
[Cái bố cục này! Cái ánh sáng này! Nhiếp ảnh gia đêm nay nhất định đã cho tôi "thưởng thức món ngon" đến no căng!]
[Góc độ này không phải là Whitehead ngậm camera trong miệng để chụp đấy chứ! Hoàn mỹ bày ra cái loại khí thế ngút trời trong đòn cuối cùng của bé Quỳnh!]
[Giờ phút này tôi không còn là tôi nữa! Tôi chính là viên năng lượng thạch bị chém kia! Nhìn xem ánh mắt kiên định của con gái tôi, liếc một cái là có thể trừng chết tám người tôi cộng lại! Còn có hai luồng sáng bạc bay vút quanh con gái tôi! Tuy rằng tôi biết đó là dao găm! Nhưng thoạt nhìn giống như sát khí hóa hình vậy! Hư ảo đến kỳ diệu á!]
[Ảnh thứ ba: Thời khắc quyết thắng. ]
[Trời ơi! Vì sao người bị đạp là Servis! Không phải tôi! Thằng nhãi ranh như cậu ta thì biết cái gì chứ!]
[Đạp tôi! Đạp tôi! Dùng sức mà đạp tôi! Tôi đã nằm xuống sẵn rồi, không cần vì tôi là một "đóa kiều O" mỏng manh mà thương tiếc đâu!]
[Khụ khụ, nói lại chuyện chính, tấm này là ảnh hai người, ánh sáng ở trung tâm giao nhau cắt ra sự thắng bại, Servis ở chỗ tối, ngã xuống dưới võ đài, đại diện cho thất bại. Còn bé Quỳnh đạp lên vai cậu ta, ở chỗ sáng, đại diện cho chiến thắng. ]
[Còn nữa, Bé Quỳnh khi bay lên không trung tiến về phía trước, quả thực giống như một con chim trắng linh hoạt uyển chuyển nhẹ nhàng, thân thể nhỏ bé, năng lượng lớn lao chính là con gái tôi!]
[Tóm lại, chủ thớt đã thần trí không rõ, hiện tại đang được đội cứu hộ cấp tốc tám trăm dặm đưa đến bệnh viện, chủ thớt giơ bàn tay run rẩy, rơi nước mắt nói với bác sĩ hồi sức tim phổi, nơi có thể cứu tôi chỉ có một, không phải bệnh viện! Không phải nhà xác! Mà là trái tim của bé Quỳnh!]
[Nhưng vì đường xá xa xôi, nhất thời khó có thể đến, hiện tại khẩn cấp cầu cứu cộng đồng mạng, mau khen ngợi con gái tôi để tôi có thể kéo dài tính mạng!]
[Lầu một: Chủ thớt, cái tật xấu nhận nhầm con gái người khác này bao giờ mới sửa được vậy? (biểu tượng cảm xúc rơi lệ nắm tay), Bé Quỳnh! Con gái tôi! Là con gái tôi! Con gái tôi mới đúng!]
[Lầu hai: Ảnh bìa, chân dung đã toàn bộ đổi mới, hiện tại tôi không làm gì hết, cứ mười giây lại mở quang não một lần, ngây ngô cười nhìn ảnh đẹp của con gái mình. Tiện thể: Tôi mới là mẹ ruột!]
[Lầu 3: Cười chết, fan bà xã đây nằm bên cạnh tủm tỉm cười xem mấy fan mẹ véo nhau. ]
[Lầu 4: Fan bà xã? Cầm thú! Đối với bé Quỳnh non nớt như vậy mà cũng ra tay được! Con gái tôi nhỏ bé như vậy mà!]
[Lầu 5: Nhỏ thì sao? Tôi lớn, tôi thích nhỏ nhắn, có thể mỗi ngày vùi đầu vào ngực tôi ôm ấp! Đáng yêu biết bao!]
[Lầu sáu: Nói thật, tôi cũng... ]
[Lầu bảy: Tôi cũng... ]
[Lầu tám: Dù là fan mẹ, tôi cũng muốn nói: Tôi, tôi cũng... ]
[Lầu chín: Rốt cuộc nhỏ đến đâu thì bé Quỳnh cũng thành niên rồi, thế giới người lớn, khụ khụ, ha ha!]
[Lầu mười: Ai mà không phải đâu, tôi không nói. Dù sao tôi đã cởi hết nằm chờ sẵn rồi!]
[Lầu 11: Học viện quân sự Thủ Đô Tinh bao giờ mới chụp một đợt ảnh nữa vậy, sau trận chung kết chắc chắn phải chụp chuyên đề quán quân chứ, năm nay lịch tháng của bé Quỳnh không lên trang bìa, tôi sẽ lẻn vào học viện các người bắt cóc hiệu trưởng để uy hiếp bé Quỳnh phải chụp ảnh riêng cho tôi. Dù sao, ha ha, bé Quỳnh chắc không muốn cái trường mà em vất vả thi đậu phải đóng cửa đâu nhỉ?]
[Lầu 12: Tốt nhất là có cái kiểu giống tấm "nhảy khỏi võ đài" ấy, ôi ôi, tôi thật sự rất thích cái ánh mắt em ấy nhìn tôi như nhìn rác rưởi nha. ]
[Lầu 13: Không còn gì để nói, chỉ có thể dùng biện pháp thực tế! @Tài khoản chính chủ học viện quân sự Thủ Đô Tinh, @Tài khoản chính chủ học viện quân sự Thủ Đô Tinh, @Tài khoản chính chủ học viện quân sự Thủ Đô Tinh. ]...
Alfred mỉm cười thoát khỏi diễn đàn. Anh ta móc ra cuốn sổ nhỏ lật xem kế hoạch chụp ảnh trước đó, rất nhanh, trên mặt anh ta lộ ra một nụ cười cực kỳ xấu xa: "Candice, lần trước ảnh chụp chung của bọn chúng bán được sao rồi?"
Dù Alfred không nói ra tên, Candice cũng có thể lập tức hiểu ý trưởng quan đang nói đến ba ứng cử viên vô địch - Chu Quỳnh, Elott và Horace chụp ảnh chung, cô ấy trả lời:
"Lên kệ 38 giây, 20. 000 bản hết sạch, sau đó lại in thêm 3 lần, đều bán hết trong vòng một phút sau khi lên kệ."
Candice dò hỏi: "Trưởng quan, hiện tại muốn gọi bọn chúng đến chụp thêm ảnh sao?"
Candice biết rõ Alfred nghiện chụp ảnh rất nặng, lại còn rất dễ nổi hứng, thường xuyên vì ngứa tay mà tùy tiện bắt học sinh xui xẻo trong trường đến chụp.
Hơn nữa, anh ta không chỉ thích chụp, mà còn rất biết chụp, rất giỏi chụp, rất dám chụp. Vừa cung cấp tư liệu cho fan, đồng thời cũng mang lại không ít lợi nhuận cho trường học.
Alfred vẫy vẫy tay, thuận miệng từ chối: "Không cần!"
"Đợi Chu Quỳnh giành quán quân rồi nói sau."
"..." Candice giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, thần sắc không một chút dao động. Nhưng trên thực tế, nội tâm cô ấy đã muốn gào lên ngàn lần.
Vì sao thi đấu còn chưa kết thúc, trưởng quan đã kết luận Chu Quỳnh sẽ đoạt quán quân rồi!
Chẳng lẽ Elott và Horace chỉ để làm cảnh thôi sao?
Hơn nữa bị trưởng quan nói như vậy, giống như cuộc thi có cái gì đó mờ ám ấy, nhưng rõ ràng là không có gì cả!
Tuy rằng nghĩ như thế không tốt lắm, nhưng đây quả nhiên là một câu nói thuận miệng vô cùng không có trách nhiệm của trưởng quan!
Rất nhiều nghi vấn và lòng hiếu kỳ tràn đầy khiến trong lòng Candice ngứa ngáy, cô ấy nghĩ đi nghĩ lại, nhịn rồi lại nhịn.
Lâu đến mức trong không gian tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng Alfred lật giấy, lâu đến mức nếu không mở miệng sẽ lỡ mất chủ đề, Candice cuối cùng cũng lên tiếng:
"Trưởng quan, tôi có chút tò mò, rốt cuộc là điều gì khiến ngài đưa ra phán đoán như vậy?"
"Candice, tôi tự nhận mình không phải là một cấp trên khắc nghiệt." Alfred bất đắc dĩ thở dài, anh ta buông cuốn sổ tay trong tay.
"Tuy rằng cô luôn tỏ ra không thích nói chuyện, nhưng tôi có thể cảm giác được trong lòng cô đang âm thầm chỉ trích tôi."
"Hơn nữa rõ ràng đôi khi tò mò đến chết đi được, lại cứ muốn nghẹn thật lâu trong lòng, cố gắng giãy giụa, sau đó lại vẻ mang mặt như không có chuyện gì hỏi ra."
"Tôi không hiểu, nếu dù thế nào cũng muốn nói, vậy có phải nên dứt khoát một chút, trực tiếp hỏi ra hay không?"
Trong lòng Candice giật mình, nhưng khuôn mặt than trăm năm không đổi của cô ấy lại không lộ ra một chút dấu vết, cô ấy nhanh chóng đáp lại:
"Vâng, trưởng quan, vậy tôi trực tiếp hỏi, rốt cuộc là điều gì khiến ngài đưa ra phán đoán như vậy? Cho rằng Chu Quỳnh nhất định là quán quân?"
"Nếu không phải Chu Quỳnh, cô cảm thấy sẽ là ai? Elott? Horace?"
Candice thực sự cầu thị trả lời: "Tôi cho rằng là Elott."
"Thực lực của Elott trên Horace, Horace chưa bao giờ thắng Elott. Ngoài ra, thực lực của Horace lại trên Chu Quỳnh."
"Dù cô đã xem trận đấu hôm nay?"
"Vâng." Candice thừa nhận: "Trước thực lực tuyệt đối, những mánh khóe nhất thời cũng không có tác dụng."
"Kia không phải là mánh khóe nhất thời." Alfred không nói rõ ra là đánh nhau cũng cần phải động não. Nếu Candice có thể hiểu rõ điểm này, thì năm đó ở trận chung kết tốt nghiệp đã không bị Saroyan đánh đến phát khóc.
Anh ta chuyển chủ đề: "Vậy theo lý giải của cô, từ hạng nhất đến hạng ba hẳn là Elott, Horace, Chu Quỳnh?"
Candice gật đầu: "Đúng là như vậy."
"Nếu xếp theo thực lực tuyệt đối."
"Candice, cô nên quan tâm nhiều hơn đến trạng thái tâm lý của học sinh." Alfred nói đầy hàm ý, khóe miệng anh ta tuy rằng nụ cười chưa bao giờ biến mất, nhưng giọng điệu lại đặc biệt bình tĩnh.
"Hơn nữa, tôi đã nói rồi, tôi hy vọng Chu Quỳnh là quán quân."
Sau khi Chu Quỳnh trở về ký túc xá, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi rã rời.
Đây là ngày thi đấu mệt nhất của cô từ trước đến nay, sự chờ đợi vô tận và áp lực giày vò tinh thần đã bào mòn cả thể xác và tinh thần cô, tiêu hao hết sức lực. Chu Quỳnh nằm vật ra giường, ngay cả cánh tay cũng không muốn nhấc lên.
Vòng thi đấu thứ 10, Chu Quỳnh lại bị bốc thăm trúng.
Trăm sông đổ về một biển, cô vẫn dùng cùng một chiến thuật, ở bên mép võ đài tìm được cơ hội, đạp đối thủ xuống.
Chỉ là, phương pháp như vậy chỉ có thể dùng một ngày, đợi bọn họ trở về cẩn thận nghiên cứu băng ghi hình trận đấu hôm nay, sẽ không dễ dàng mắc mưu nữa.
Chu Quỳnh đã có thể lường trước được cảnh tượng ngày mai trong lúc thi đấu cô bị đám thí sinh kia vây đánh ở trung tâm võ đài đến chết thảm.
Hôm nay một ngày thi đấu tổng cộng loại 50 người. Nếu theo lịch thi đấu như những vòng trước đó, Chu Quỳnh chỉ cần đánh một lần, nhưng vì cái quy tắc đánh xong còn phải về bốc thăm thi đấu tiếp này, ước chừng cô đã đánh ba lần.
Chiêu trò bên mép võ đài đã dùng nát, ngày mai còn phải đổi chiêu mới.
Trước mắt quan trọng nhất là nghiên cứu đối thủ ngày mai, vạch ra chiến thuật hợp lý. Chu Quỳnh không hề bỏ cuộc, cô ép mình đứng dậy khỏi chiếc giường mềm mại, mở quang não, chuẩn bị xem lại băng ghi hình trận đấu.
Hệ thống quang não nhắc nhở: [Có tin nhắn mới, chú ý xem xét. ]
Là Robert và Alex gửi tới.
Đầu tiên, họ chúc mừng Chu Quỳnh vào vòng chung kết, hơn nữa tỏ vẻ đã nhiệt tình mua rất nhiều thứ cổ vũ cho cô.
Alex nói với Chu Quỳnh không cần áp lực, cứ xông lên là được, Robert nói trong trường họ có rất nhiều fan của cô, còn đang kéo biểu ngữ khắp nơi trong khuôn viên trường để bầu chọn cho cô, tranh thủ đưa cô lên vị trí đứng đầu "Bảng xếp hạng soái A muốn ôm nhất năm nay", Robert và Alex hiện tại vừa tan học liền đi kéo phiếu bầu cho cô.
Tuy rằng rất vui vì được các bạn quan tâm, nhưng Chu Quỳnh vẫn muốn nói: "Đừng lãng phí tiền bạc và tinh lực vào những chuyện kỳ lạ như vậy chứ!"
Ngoài ra, Robert còn nói cho Chu Quỳnh một tin tức tốt lớn hơn: Ruby đã tỉnh lại.
Sau hơn nửa năm điều trị, Ruby cuối cùng đã tỉnh lại vào 9 giờ sáng hôm qua.
Robert nói, sau khi Ruby liên lạc được với họ, câu đầu tiên cô ấy nói là muốn tìm Chu Quỳnh, muốn gặp Chu Quỳnh.
Cô ấy cũng liên tục thúc giục Robert nhất định phải chuyển lời cho Chu Quỳnh nhanh chóng gặp cô ấy, cô ấy có một số chuyện muốn đích thân nói với Chu Quỳnh.
Chu Quỳnh có chút khó hiểu, rốt cuộc là chuyện gì, không thể nói trên mạng, cứ nhất định phải đợi gặp mặt mới nói ra.
Robert cũng đưa ra suy đoán của mình, đại khái là Ruby muốn đích thân nói lời cảm ơn với Chu Quỳnh, dù sao lúc trước chính Chu Quỳnh đã cứu cô ấy.
Alex ở dưới phụ họa nói, chắc chắn là như vậy.
Bởi vì bệnh viện của Ruby rất gần Thủ Đô Tinh, Robert kiến nghị nói, nếu sau khi thi đấu kết thúc, Chu Quỳnh có thời gian thì tốt nhất nên đi thăm cô ấy, Ruby chắc chắn rất mong được gặp cô.
Ruby có thể tỉnh lại dù sao cũng là chuyện tốt, Chu Quỳnh nở một nụ cười nhẹ trả lời được.