Chương 31

Từ Xóm Nghèo Đến Nữ Chiến Binh

Ma Pháp Thiếu Nữ Mộng Lộ Lộ 18-06-2025 11:12:00

Bởi vì thực lực giữa đội đỏ và đội xanh chênh lệch quá lớn, trận đấu kết thúc rất nhanh. Khi Chu Quỳnh và Larkin trở lại ký túc xá, cũng chỉ vừa mới hơn 9 giờ. Ba người bạn cùng căn hộ ký túc xá hiếm hoi tụ tập ở phòng sinh hoạt chung chơi trò thi đấu ném phi tiêu. Khi Chu Quỳnh vừa bước vào cửa, đúng lúc Elott đang phóng phi tiêu. Adams thả ra một đám bóng bay trong suốt lớn, nhanh chóng lùi sang một bên. Larkin tùy tiện hỏi: "Phi tiêu từ đâu ra vậy?" Adams đáp: "Kim loại biến hình đó." Hắn hào hứng mời: "Hai người cùng chơi không?" "Được thôi." Larkin đương nhiên không từ chối. "Tôi xin phép nhé, còn có chút việc." Chu Quỳnh trầm tư đi về phòng. Trong đầu cô bây giờ toàn là hình ảnh cánh tay máy của Horace. Khả năng nén kim loại của cậu ta đã cho cô rất nhiều cảm hứng, cô nóng lòng muốn thử nghiệm ngay. "Trời ơi! Trâu bò! Một phát ăn cả!" "Elott, khả năng khống chế của cậu được đấy." Hoàn toàn tập trung, Chu Quỳnh đóng cửa lại, bỏ lại tiếng cười đùa phía sau. Tưởng tượng đến một khả năng nào đó, lòng cô không tự chủ được mà bay lên theo một đường thẳng, cảm xúc dâng trào. Khối kim loại biến hình màu bạc đặt bên cạnh gối cảm nhận được hơi thở của cô. Giống như chú chó nhỏ đợi chủ về nhà, nó vẫy vẫy "đuôi", vui mừng khôn xiết, lượn bảy tám vòng bay tới, lơ lửng trong lòng bàn tay Chu Quỳnh, nhảy một điệu nhảy đầy phấn khích. Dù biết kim loại không có sinh mệnh. Chu Quỳnh vẫn cảm thấy nó thật đáng yêu, cô không nhịn được mà sờ nhẹ vào nó. "Găng tay." Chu Quỳnh hồi tưởng lại hình dáng vũ khí của Horace. Kim loại màu bạc như dải lụa óng ánh, xoắn ốc quấn quanh cánh tay Chu Quỳnh. Giây tiếp theo, ở đốt ngón tay cô xuất hiện những phiến giáp kim loại xếp chồng lên nhau như vảy. Cô khẽ co bàn tay, bộ giáp bạc lóe lên ánh sáng lạnh lẽo tuyệt đẹp. "Giống như những cái móng vuốt rồng vậy!" Chu Quỳnh không nhịn được bật cười. Bất quá, điều cô thực sự học được không phải là cái này. Elott nhanh chóng kết thúc ván phi tiêu hiện tại, anh vốn định đi theo Chu Quỳnh vào phòng. Nhưng lại sợ chạm mặt lúc cô thay quần áo. Nghĩ ngợi một hồi, anh lén la lén lút đi vòng quanh phòng sinh hoạt chung vài vòng trong ánh mắt kỳ lạ của mọi người. Rồi lại đi đến tủ lạnh xách hai chai nước ngọt mâm xôi lạnh buốt. Adams nghi hoặc nói: "Cậu ta đang làm gì vậy?" "Tâm trạng của người đang yêu đương đó." Larkin nhìn thấu tất cả, cô bình tĩnh bổ sung một câu trong ánh mắt kinh ngạc của Adams. "Dù sao cũng không phải với cậu đâu, bớt ảo tượng lại." Vỏ chai thủy tinh phủ sương lạnh lên đầu ngón tay anh có chút hơi buốt. Cửa không khóa. Elott dùng đầu gối nhẹ nhàng đẩy ra, bước vào phòng. Chu Quỳnh đang đứng trước tường, không biết suy nghĩ gì. Tay cô vô thức tung một đồng bạc nhỏ. Đồng bạc xoay tròn trên không trung, rồi lại rơi xuống đầu ngón tay Chu Quỳnh. Với thị lực ưu việt của Elott, anh thậm chí có thể trong nháy mắt bắt được các cạnh đang xoay của nó và những điểm sáng nó phản chiếu lại. "Uống nước trái cây không?" Elott đưa cho Chu Quỳnh chai nước đã cắm ống hút. Riêng anh thì không chú trọng như vậy, trực tiếp ngửa cổ tu ừng ực. "Cảm ơn." Chu Quỳnh hoàn hồn, cô nhận lấy nước trái cây. Bọt khí màu hồng nối tiếp nhau va chạm vào miệng chai thủy tinh trong suốt. Cô hít một hơi thật sâu, má phồng lên thành một cục nhỏ. Chất lỏng ngọt ngào hòa quyện hương thơm đặc trưng của mâm xôi, vỡ tan trên đầu lưỡi cô theo những bọt khí nhảy nhót. Nước trái cây lạnh lẽo xua tan cái nóng bức của ngày hè. Lòng Chu Quỳnh cũng nhảy lên theo những bọt khí vỡ tan này, cô có chút không nhịn được đắc ý, muốn khoe khoang một chút. Chu Quỳnh: "Cậu..." muốn cùng tôi so tài ném phi tiêu không? Elott: "Cô..." xem Horace thi đấu, cảm thấy thế nào? Hai người thế nhưng lại đồng thanh lên tiếng. "Cậu/Cô nói trước đi!" Chu Quỳnh và Elott lại cùng lúc nói. Bầu không khí như ngừng lại trong một giây. Elott uống một ngụm nước mâm xôi có ga, nhịn xuống cảm giác tê nhẹ ở đầu lưỡi, mở miệng nói: "Hay là cô nói trước đi." "Không có gì." Chu Quỳnh có chút không được tự nhiên vén sợi tóc có lẽ đang rơi xuống bên má: "Chỉ là cậu có muốn cùng tôi so tài ném phi tiêu không?" Elott cười nói: "Được thôi!" "Tôi rất giỏi môn này đó, tuyệt đối sẽ không thua cô đâu." Chu Quỳnh có chút lo lắng: "Không biết còn bóng bay không nữa." "Không sao đâu." Elott giơ chai nước hồng còn một nửa trong tay lên ý bảo với Chu Quỳnh: "Dùng cái này cũng được." Tủ đầu giường được chuyển sang đối diện, kê sát vào khe tường. Hai chai thủy tinh sau khi uống hết được đặt song song trên mặt tủ. Chu Quỳnh và Elott lùi về phía sau cùng, giữ khoảng cách xa nhất với hai chai thủy tinh. "Có phải hơi đơn giản quá không?" So với trò chơi vừa nãy họ chơi bên ngoài, phải cố gắng hết sức bắn hạ càng nhiều bóng bay càng tốt trong thời gian giới hạn. Việc ném chai thủy tinh trở nên giống như trò đùa của trẻ con. "Vậy sao?" Elott đáp: "Tôi căng thẳng đến đổ mồ hôi rồi đây." Hình như để tăng thêm tính thuyết phục cho lời nói, anh xòe bàn tay trắng nõn, đưa ra trước mặt Chu Quỳnh. Để không làm bạn cùng phòng nhiệt tình phải xấu hổ, Chu Quỳnh đành phải bắt tay đáp lại. Cô nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay xoa nắn một chút, rồi kết luận: "Không có ra mồ hôi." Hơn nữa... "Vừa nãy ở ngoài kia, rõ ràng cậu chơi rất cừ mà!" Elott kinh ngạc vui mừng hỏi: "Cô thấy à?" Chu Quỳnh: "Không có, tôi nghe thấy bọn họ khen cậu." Được thôi. Elott không thể không thừa nhận, trong lòng anh có một chút xíu thất vọng. Nhưng, lòng bàn tay anh lại không tự chủ được mà hơi nóng lên. Chu Quỳnh dưới ánh đèn, vô cùng cẩn thận quan sát vân tay của Elott. Cô không nhịn được nhớ lại kiến thức quý báu học được hồi tiểu học, rồi cũng đưa ra kết luận. Đường hôn nhân của Elott đặc biệt thuận lợi, sau này nhất định sẽ lấy được vợ. Chu Quỳnh nói: "Vậy thử xem có thể đồng thời bắn trúng hai cái chai không?" Cô nói với Elott: "Cậu trước đi!" Cô ở phía sau cũng được, bởi vì tuyệt chiêu đều phải để dành đến cuối màn mới thể hiện. Đầu ngón tay Elott xoay tròn, không biết từ lúc nào đã lấy ra một đồng bạc. Anh nhẹ nhàng búng một cái, đồng bạc liền từ mu bàn tay anh thoăn thoắt nhảy nhót. Rồi bị tung lên cao, khựng lại một nhịp trên không trung. Bàn tay thon dài của Elott xoay nghiêng, hai ngón tay kẹp lấy đồng bạc, rồi vung lên. Trong khoảnh khắc, đồng bạc rời khỏi đầu ngón tay anh, trơn truột xé gió, thẳng tắp nhắm vào miệng chai thủy tinh. Miệng chai bóng loáng bị đồng bạc sượt qua, rung động nhẹ. Vốn dĩ thân chai đứng vững trên bàn nhờ cân bằng lực, hiện tại đột nhiên bị phá vỡ, hoảng hốt chao đảo, rồi ngã xuống mặt bàn. Tuyệt vời nhất chính là, đồng bạc kia sau khi vạch một đường cong sắc bén lớn trên không trung lại một lần nữa trở về giữa ngón tay Elott! Anh kẹp đồng bạc đang sáng lấp lánh, đôi mắt màu ngọc bích cũng ánh lên những tia sáng nhỏ vụn, cười với Chu Quỳnh một nụ cười rạng rỡ. Nếu anh có đuôi, Elott lúc này chắc chắn có thể vẫy thành cánh quạt. Chu Quỳnh bị màn trình diễn này làm cho ngơ ngác: "..." Đáng ghét! Thể hiện xuất sắc như vậy thì lát nữa cô còn gì để khoe nữa chứ! "Thật là lợi hại!" Tuy rằng không cam lòng, nhưng Chu Quỳnh vẫn khen ngợi rất chân thành. Cô đã xem qua video thi đấu của Elott. Nếu nói Horace là tên côn đồ mặc tây trang, thì Elott chính là vũ khí di động của nhân gian. Mỗi bộ phận trên cơ thể cậu ta, mỗi khớp xương đều có thể trở thành vũ khí trí mạng. Chỉ riêng tay không cận chiến đã không ai địch nổi, cậu ta còn cực kỳ giỏi sử dụng các loại vũ khí. Rất nhiều trận, cậu ta lười suy nghĩ, liền trực tiếp hóa kim loại biến hình thành vũ khí của đối phương. Sau đó, dùng chính vũ khí đó đánh cho đối phương kêu cha gọi mẹ. Tính vũ nhục tuyệt đối cao. Elott nhịn rồi lại nhịn, kìm nén vẻ mặt hớn hở của mình. Anh có chút để ý, nhưng lại cố tỏ ra lơ đãng mà thuận miệng nhắc tới. "Vậy có lợi hại hơn Horace không?" Chu Quỳnh bổ sung: "Horace cũng rất lợi hại." "Hai người đều lợi hại hơn tôi. Nhưng mà, ai trong hai người lợi hại hơn thì tôi không biết, phải đợi hai người đối đầu nhau mới rõ." "Trước kia chúng tôi có so tài vài lần rồi." Elott hơi có chút đắc ý nhếch khóe miệng, mái tóc vàng óng ánh lấp lánh sự kiêu hãnh. "Tôi đều thắng." Lợi hại hơn cả Horace cơ à? Chu Quỳnh đột nhiên có chút không muốn khoe khoang nữa. Có cảm giác kỳ lạ như mình đang khoe mẽ chút tài mọn trước mặt đại thần vậy. Nhưng mà tên đã treo trên dây, không thể không bắn. Chu Quỳnh mặt không cảm xúc, bước lên phía trước một bước nhỏ. Cô cũng không dùng ngón tay búng đồng bạc. Hai ngón tay kẹp lấy một cạnh đồng bạc, cực kỳ lưu loát vung về phía trước. Đồng bạc bay vút trên không trung, xé gió, hóa thành một vệt sáng bạc, nhanh chóng lao về phía miệng chai! Elott nhận ra, Chu Quỳnh đang muốn bắt chước mình. Nhưng mà, độ cong sai rồi! Cứ như vậy, đồng bạc sẽ không hề vướng bận mà sượt qua phía trên miệng chai, cái chai căn bản không thể nào đổ được! Đột nhiên, Chu Quỳnh xoay tay nắm chặt. Mu bàn tay bóng loáng vì dùng sức quá độ, những đốt xương ngón tay gầy guộc nhô lên từng chiếc. "Nổ!" Lời cô còn chưa dứt, đồng bạc nhỏ bé kia liền đột ngột không kịp phòng ngừa mà vỡ tan ra. Phảng phất trong không trung nở rộ một chùm pháo hoa bạc lấp lánh đầy ánh sao. Ngay sau đó, như nước biển mênh mông từ một cái miệng đê nhỏ vỡ ra, chất lỏng kim loại nối tiếp nhau, hung hãn trào dâng, trong nháy mắt đã đổ ập xuống mặt bàn, ép hai chai thủy tinh yếu ớt thành bột mịn! Elott không thể tin được, anh đột ngột quay đầu lại, kinh hãi nói: "Cái đồng bạc kia là toàn bộ kim loại cô nén lại hả?" Đồng bạc của anh chỉ nặng khoảng 5 gram, nhưng đồng bạc của Chu Quỳnh ước chừng tới 20 kg! Chu Quỳnh gật gật đầu. Cô cố gắng tỏ ra không để ý hơn thua, nhưng trong lòng vẫn có chút mong được khen ngợi, khẽ nhảy nhót. Elott không thể hoàn hồn, anh khẩn thiết tìm kiếm câu trả lời: "Cô luyện bao lâu rồi?" Chu Quỳnh tính ra thời gian đại khái, chậm rãi nói: "Ừm, hình như khoảng 15 phút." Elott theo bản năng lặp lại một lần: "15 phút..." Chị gái thứ hai của anh, người được mệnh danh là mãnh A trong các mãnh A, thiên tài trong các thiên tài - Saroyan, cũng phải mất khoảng nửa năm mới có thể nén kim loại đến mật độ đáng sợ như vậy. Mà Chu Quỳnh thế nhưng chỉ trong 15 phút đã luyện thành. Elott lắp bắp khen ngợi: "Chu Quỳnh, cô có ý thức được không, cô là một thiên tài. Không! Là thiên tài trong các thiên tài! Tôi dám nói, tất cả học sinh của học viện quân sự Thủ Đô Tinh không ai có năng lực tiếp thu mạnh mẽ hơn cô trong lĩnh vực này!" Elott không kìm được mà ôm mặt, phát ra một tiếng nức nở xấu hổ. Vậy mà vừa nãy anh lại cực kỳ không biết tự lượng sức mình mà khoe khoang chút tài mọn trước mặt một thiên tài trong các thiên tài. Đêm nay chắc chắn là một đêm mất ngủ. Trong bóng tối đen kịt, Chu Quỳnh và Elott giả vờ tự nhiên xoay người, họ ôm chăn, quay lưng về phía nhau mà gào thét trong lòng. Tại sao lại muốn khoe khoang chứ?