Khương Nhiên lập tức nổi hết da gà toàn thân, nàng vô thức xoa xoa hai bên cánh tay mình rồi hỏi: "Kỳ Linh Sơn là ở chỗ nào vậy?"
"Điện hạ, chỗ chúng ta ở là Phù Vân Điện nằm phía Tây Thiên Cung. Bên dưới đó có rất nhiều linh sơn phúc địa, còn Kỳ Linh Sơn cũng là một trong số đó." Thanh Giác nhẹ giọng giải thích, cuối cùng còn quay đầu trừng mắt với vị nam tiên kia một cái.
Tiên giới tuy ở trên cao treo lơ lửng nơi chín tầng trời, nhưng phía dưới lại rải rác vô số linh sơn phúc địa. Càng tiến gần đến Cửu Trọng Thiên thì linh khí lại càng thêm dồi dào, vì thế cũng có rất nhiều Du Tiên và Tán Tiên chọn những nơi này để ngụ cư. Trong số đó, Kỳ Linh Sơn cũng được xem là một địa danh có chút tiếng tăm.
"Đúng vậy." Bặc Tỳ lập tức tiếp lời, không bỏ lỡ cơ hội nào để thể hiện sự nịnh nọt với nàng theo đúng quy trình.
"Từ lâu ta đã nghe danh Điện hạ phong tư xuất chúng, hôm nay may mắn được gặp một lần, quả thật đúng là danh bất hư truyền, quả không hổ là người được thiên đạo lựa chọn."
Hắn hơi cúi đầu nói tiếp với giọng vừa phải:
"Hiện tại Điện hạ đang ở Phù Vân Điện, mà Kỳ Linh Sơn lại nằm sát ngay bên cạnh, ta cũng đang phụ trách trấn giữ linh địa ngay bên dưới nơi này, cho nên đắn đo suy nghĩ mãi ta cũng vẫn cảm thấy mình nên tới đây bái kiến thì hơn."
Hắn nói nghe có vẻ rất nghiêm túc, thậm chí còn vừa nói vừa quay về phía nàng chắp tay hành lễ, cả người toát ra dáng vẻ đúng chuẩn "ta chỉ đến bái kiến tí thôi, không có mưu đồ gì khác". Thế nhưng đôi mắt kia vẫn lén lút quét qua người nàng, ánh nhìn cứ như ẩn chứa một tầng ý tứ khó tả, nhìn thế nào cũng cảm thấy không được thuần khiết cho lắm.
Khương Nhiên càng lúc càng thấy quái lạ.
Mãi cho đến khi nàng chợt nhớ ra hình như hôm trước Thiên Đế từng nói muốn sắp xếp cho nàng đi xem mắt, trong lòng bất ngờ bỗng nhiên "đinh" lên một cái.
Ra vậy.
Nàng đã khéo léo tránh được màn ra mắt chính quy, thế mà vẫn không tránh được người ta tự mình lết tới cửa.
Nàng lập tức im lặng không nói nên lời, chỉ muốn thở thật dài một tiếng.
Nhìn vị nam tiên trước mặt đang nở nụ cười ôn nhu dịu dàng như gió xuân, mặt mày sáng láng như thể vừa được thăng chức tăng lương, Khương Nhiên đã hiểu ngay vì sao khi nãy Thanh Giác lại tức đến độ mặt mày nhăn nhó.
Ít nhất thì cái kiểu ra mắt do Thiên Đế an bài, dù có vô lý cỡ nào cũng còn hỏi ý nàng trước một câu cho có lệ, thậm chí còn hẹn nàng thời gian địa điểm đàng hoàng.
Còn cái vị trước mặt này thì cứ thế tiện chạy tới, chẳng thèm hỏi han câu nào, vừa nhìn đã biết là đang muốn tranh thủ lúc nàng mới tới Tiên giới, cái gì cũng chưa rõ ràng mà nhân cơ hội ra tay lừa bịp.
"A, thì ra là thế à..."
Khương Nhiên gật gù ra vẻ đã hiếu, sau đó nàng bình tĩnh phủi phủi ống tay áo, mặt mày không cảm xúc mà nói: "Ta vừa mới tới Tiên giới, đúng là còn chưa quen mấy lễ tiết kỳ quái của các ngươi."
Dừng một chút, nàng cong môi cười nhạt, nhanh chóng quơ tay ra như mở cửa chùa: "Dù sao ngươi đã tới rồi thì ta phối hợp một chút cũng không sao. Đây, ngươi bái đi."
Nói xong, nàng dứt khoát xoay người, ung dung ngồi phịch xuống ghế như đã sẵn sàng xem tuồng. Hai tay nàng bình thản khoanh lại trước người, thần thái vô cùng nghiêm túc như đang chuẩn bị tinh thần chờ người ta quỳ bái nhập môn.
Sau khi nghĩ ngợi một lát, nàng còn tốt bụng đề nghị thêm: "Ngươi có thể bắt đầu rồi đó. Chỉ là viên gạch này nhìn hơi cứng, ngươi có muốn Thanh Giác kiếm cho cái đệm lót đầu gối cho đỡ đau hơn không?"
Bặc Tỳ: "..."
Phụt!
Thanh Giác đứng ở bên cạnh không nhịn được nữa chợt bật cười thành tiếng, trong lòng tiểu cô nương còn đang không ngừng vỗ tay tán thưởng.
Điện hạ, ngài làm tốt lắm!