Phiền Thần lại lần nữa dùng thần thức quét qua nữ tử kia, cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh lại. Nếu không phải nhờ khoảnh khắc vừa rồi, chắc chắn chẳng ai có thể phát hiện ra dấu vết năm xưa trên người nàng.
Hơn nữa, chuyện này thật sự quá sức tưởng tượng.
"Không cần đi nữa, ngươi sắp xếp một chút..."
Hắn phải đích thân xác nhận mới được.
***
Thanh Giác cảm thấy điện hạ nhà mình quả thật không có chút thiên phú nào về trận pháp.
Nàng giải thích suốt hai canh giờ, đến mức bản thân cũng suýt nữa bị kéo lệch hướng, phải bày bố vài trận pháp sai lệch thì cuối cùng mới dạy được cho điện hạ trận pháp Tiềm Long đơn giản nhất.
Nhưng Thanh Giác không hề biết rằng, Khương Nhiên lấy lý do ôn lại trận pháp, nhưng thực chất là mượn tay nàng âm thầm tu bổ trận pháp phong ấn của Trấn Thiên Các.
Vì Khương Nhiên chưa từng tu luyện, cơ thể lại không có linh lực, chỉ có thể dùng cách này để sửa chữa trận pháp.
Hơn nữa, dù hiện tại đã đổi sang một thân thể mới, nhưng nàng không dám chắc linh khí trên người có giống như trước hay không. Vì an toàn nên nàng mới phải ra hạ sách này.
Mặc dù không thể sửa chữa hoàn toàn, nhưng ít nhất trận pháp tạm thời sẽ không sụp đổ ngay.
Huống hồ linh lực do Thanh Giác truyền vào rất nhỏ, chắc chắn không bị phát hiện. Dù có người nhận ra thì cùng lắm chỉ tra ra được đó là linh lực của Thanh Giác rồi cho rằng đó là một sự cố ngẫu nhiên mà thôi.
Khương Nhiên cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại chuyện này, xác nhận rằng sẽ không ai nghi ngờ mình.
Thế nhưng không hiểu sao nàng vẫn có cảm giác bất an, cứ như sắp có chuyện gì ngoài dự kiến xảy ra.
Lo lắng mãi cho đến tận ngày hôm sau, nàng đi học cả ngày vẫn không thấy xảy ra điều gì khác thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra nàng đã nghĩ nhiều rồi.
"Thật sự là Phù Thiên thú à? Trời ơi, đó là linh thú cấp mười hai đấy!"
Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng kinh ngạc đầy hưng phấn.
Ngay cả Thanh Giác cũng hào hứng nói: "Điện hạ, tốt quá rồi, chúng ta mau tới sớm thôi, biết đâu chiếm được chỗ tốt!"
"Cái... cái gì?" Khương Nhiên ngẩn ra, lúc này mới giật mình tỉnh lại.
"Là buổi tiệc linh thú tối nay. À không, tiệc ăn mừng ấy ạ!"
Thanh Giác chỉ vào nhóm người đang bàn luận sôi nổi trước mặt, giải thích: "Nghe nói còn có linh thú cao cấp Phù Thiên thú đấy. Loại linh thú này thực lực ngang với Huyền Tiên, bình thường nhìn thấy đã khó, đừng nói là được thưởng thức thịt linh thú nữa."
Nói xong nàng còn nhịn không được, nuốt nước bọt đánh ực một tiếng.
"Thịt linh thú?" Khương Nhiên ngơ ngác hỏi: "Thịt linh thú nào cơ?"
"Chẳng phải lúc vừa tan lớp Vĩnh Dương phu tử đã nói rồi sao? Các chủ tuyên bố tất cả đệ tử trong các, kể cả những ngoại môn đệ tử như chúng ta, đều có thể tham gia!"
Thanh Giác thấy nàng mơ hồ, nghĩ là nàng vừa rồi không chú ý nghe giảng nên vội vàng giải thích thêm: "Lần trước trận pháp trong các bạo động đã gây ra một đợt thú triều lớn dưới biển. Các chủ dẫn dắt đệ tử chém giết rất nhiều linh thú, nghe nói thịt linh thú chất thành núi. Thịt nhiều như vậy bỏ phí cũng tiếc, nên mới mở tiệc cho tất cả đệ tử chúng ta tới thưởng thức."
"Ồ..."
Khương Nhiên nhớ lại lần trước đất rung núi chuyển, quả thật rất có thể đã gây ra thú triều dưới biển: "Ăn thịt linh thú có tác dụng gì sao?"
"Đương nhiên là có rồi!"
Đôi mắt Thanh Giác lập tức sáng bừng lên, nói một hơi: "Thịt linh thú chứa nhiều linh khí, ăn vào sẽ rất tốt cho việc ngưng luyện linh lực. Đặc biệt với điện hạ thể chất yếu ớt, ăn thịt linh thú càng giúp tăng cường sức khỏe. Hơn nữa linh thú dưới biển rất hiếm gặp, thịt tươi ngon, vị lại rất tinh tế, chỉ cần chế biến đơn giản là đã cực kỳ thơm ngon... Chẹp..."
Thanh Giác nói đến đây thì không tiếp tục nữa, chỉ đưa tay lên lau khóe miệng.
Khương Nhiên hiểu ra, hoá ra là đại tiệc à?
Thú vị rồi đây!