"Lục giới chỉ có bốn vị Tiên Tôn, họ cũng chính là chủ nhân của Tứ Phương Thánh Điện." Dường như nhận ra nàng không hiểu, Thanh Giác lập tức giải thích: "Mỗi người trong số họ trấn giữ một phương. Bốn người này đều là những nhân vật nổi bật từ trận chiến thần ma ngàn năm trước, pháp lực vượt xa các tiên nhân bình thường. Mặc dù trên danh nghĩa thì địa vị của họ thấp hơn Thiên Đế, nhưng thực chất vì tu vi cao thâm, công đức vô lượng, lại có đông đảo tín đồ theo sau nên Thiên Đế cũng không thể hoàn toàn khống chế họ được."
"Ý ngươi là..." Khương Nhiên cau mày hỏi: "Bọn họ không hoàn toàn nghe theo Thiên Đế? Họ và tiên giới có quan hệ không tốt à?"
"Cũng không hẳn là không tốt..." Thanh Giác gãi đầu, hơi khó giải thích: "Dù sao họ cũng đã thừa nhận địa vị Thiên Đế, giúp quản lý lục giới rồi. Nhưng trước khi Thiên Đế lên ngôi, tất cả mọi người đều cho rằng ngai vàng sẽ thuộc về một trong Tứ Phương Tiên Tôn. Ai ngờ đâu thiên đạo lại có tính toán riêng."
Các Tiên Tôn không nói gì, nhưng những người đi theo họ lại không tránh khỏi bất mãn, thỉnh thoảng lại gây ra một số rắc rối.
Có thể nói phần lớn những phiền phức ở Lục giới đều xuất phát từ Tứ Phương Thánh Điện này.
"Hóa ra là vậy." Khương Nhiên cuối cùng cũng hiểu ra.
Nói đơn giản thì chính là trường hợp công cao át chủ, đôi khi cần phải nhắc nhở chấn chỉnh một chút.
"Cho nên khi Bắc Vân Thánh Điện đột nhiên đề nghị phong một nữ tử làm Tiên Tôn, Thiên Đế thật sự không biết phải làm thế nào, vì vị trí Tiên Tôn đâu phải muốn phong là phong được." Thanh Giác nói tiếp,"Ban đầu Thiên Đế từ chối rồi, nhưng sau đó hai vị Tiên Tôn còn lại cũng tới cầu xin, nói rằng chỉ gọi là Tiên Tôn thôi vẫn còn thiệt thòi cho vị kia."
"Sau đó thế nào?" Nàng tò mò hỏi tiếp.
"Sau đó..." Thanh Giác cười khẽ mang theo vẻ hả hê: "Thiên Đế đành phải đồng ý. Nhưng kỳ lạ là tên của nàng ta dù làm cách nào cũng không thể xuất hiện trên bảng công đức. Các vị Tiên Tôn kia chạy tới chạy lui bao lần cũng không thành công, cuối cùng đành phải bỏ dở giữa chừng."
"..."
Còn có chuyện này nữa?
"Thế nhưng bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định. Không thể phong làm Tiên Tôn thì liền bảo người ta gọi nàng một tiếng Điện hạ. Tam Phương Thánh Điện bảo vệ nàng ta như bảo vệ con ngươi trong mắt vậy, đặc biệt là ba vị Tiên Tôn. Nghe nói mỗi lần nàng ta ra ngoài, đều có người trong ba vị Tiên Tôn này đi cùng, thậm chí có lúc cả ba người cùng đi theo." Thanh Giác cảm thán một tiếng, thật không thể hiểu nổi.
Chuyện tình cảm của người khác nàng cũng chẳng tiện bình luận, nhưng các vị Tiên Tôn này động lòng thì cứ động lòng đi, tại sao cứ phải làm lớn chuyện như vậy?
"Ồ..." Khương Nhiên kinh ngạc, không ngờ cuối cùng lại thành ra là một câu chuyện tình cảm phức tạp.
Còn là kiểu ba nam nhân cùng theo đuổi một nữ nhân, phải chăng đây chính là chuyện tình yêu của thần tiên? Nghĩ lại trước kia nàng sống ở thời đại đó, cũng chưa từng thấy nhiều chuyện "yêu đương não tàn" như bây giờ!
"Không biết vị công chúa này có sức hút gì mà khiến ba vị Tiên Tôn phải xiêu lòng như vậy. Chắc chẳng bao lâu nữa nàng ấy sẽ không còn là công chúa mà trở thành Tiên Tôn phu nhân rồi. Chỉ không rõ cuối cùng vị Tiên Tôn nào sẽ ôm được mỹ nhân về." Thanh Giác lẩm bẩm, nghĩ ngợi rồi tiếp tục nói: "Nhưng khả năng cao vẫn là vị Tiên Tôn Bắc Vân kia. Dù sao người cũng là do ông ấy đưa về, bây giờ còn đang sống ở Bắc Vân Thánh Điện nữa."
Bắc Vân sao? Nàng chợt nghĩ tới điều gì, thuận miệng hỏi: "Vị Tiên Tôn mà ngươi nói, tên là gì?"
"Vị Bắc Vân kia sao?" Thanh Giác lập tức trả lời: "Hắn tên là Vũ Ngỗi, Vũ Ngỗi Tiên Tôn."
"Cái gì?"
Chết tiệt, không ngờ lại là hắn!
Trong đầu nàng lập tức hiện lên một bóng dáng mờ nhạt, bất giác cảm thấy như mình vừa hóng chuyện lại vô tình hóng trúng bản thân.
Thật ra nàng và người này không quen thuộc cho lắm, chỉ có chút quan hệ lúng túng, vì kiếp trước nàng từng có một hôn ước với thiếu chủ Bắc Phương Thánh Điện.
Mà hắn ta vừa khéo lại tên là Vũ Ngỗi.