Chương 42: Cách trấn áp phong ấn (2)

Cứu Vớt Lục Giới Bắt Đầu Từ Yêu Đương

Vưu Tiền 31-08-2025 23:21:00

Nàng tức đến mức giật phắt tay mình về, gay gắt mắng hắn: "Đó là chân thân của ngươi, chỉ cần bị tổn thương một chút thì cũng đủ cho ngươi chịu đựng rồi, nếu trận pháp thật sự sụp đổ là ngươi coi như xong đời luôn đấy!" Hắn im lặng không đáp, cúi đầu như thể rất ngoan ngoãn tiếp nhận lời trách cứ của nàng. Thực tế hắn không nói ra rằng, khi đặt chân thân vào trận nhãn, hắn vốn đã chuẩn bị tinh thần đồng quy vu tận từ trước. Sau khi nàng biến mất, hắn vốn cũng không hy vọng nàng sẽ quay trở lại, trên đời này chẳng còn gì đáng để hắn lưu luyến nữa rồi. Khương Nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ. Năm xưa khi nàng rời đi, người nàng yên tâm nhất chính là Tiểu Liên Hoa. Hắn thông minh hơn bất kỳ ai, nhìn rõ mọi chuyện. Khi nghe tin hắn trở thành người mạnh nhất Lục giới, tuy nàng khá ngạc nhiên nhưng cũng cảm thấy đây là chuyện hợp tình hợp lý. Không nói tới tu vi mà chỉ riêng về tâm kế và mưu lược thì năm xưa hắn vốn đã đứng trên tất cả mọi người. Thế nhưng người tính toán không sót điều gì như hắn, vừa mới gặp lại đã lập tức tặng cho nàng một cú sốc cực lớn thế này. Nàng hít sâu một hơi, cố ấn vào trán để kìm lại cơn giận muốn mắng hắn một trận, lạnh lùng nói: "Đưa ta đến trận nhãn." "A Nhiên..." Phiền Thần định từ chối, thân thể hiện tại của nàng chỉ là phàm nhân, tùy tiện tiến vào trận tâm rất có thể sẽ bị linh lực nơi đó làm tổn thương. "Bớt phí lời đi!" Khương Nhiên chẳng muốn nói nhiều với hắn nữa, chân thân hắn ở trong trận nhãn càng lâu thì nguy hiểm càng lớn, nàng cương quyết: "Mau đưa ta đến đó ngay!" Hắn vốn còn định khuyên nhủ, nhưng nhìn thấy ánh mắt nàng bỗng trở nên sắc bén thì cuối cùng chỉ đành nuốt hết những lời định nói vào trong lòng. Hắn ngoan ngoãn bước tới, nắm lấy tay nàng. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã đưa nàng đến một nơi khác. Dưới chân họ là một vùng bóng tối vô tận, đặc biệt kỳ dị, tựa như có thể nuốt chửng mọi ánh sáng. Trên bóng tối ấy, từng tầng từng lớp trận pháp đỏ rực chồng lên nhau như một tấm lưới khổng lồ, phong kín hoàn toàn vùng bóng tối bên dưới. Quả nhiên là ma khí! Khương Nhiên cau mày nhìn vào trung tâm trận pháp. Nơi ấy rõ ràng đặt một đóa sen trắng thuần khiết, nhưng bây giờ những cánh hoa vốn dày đặc đã rụng gần hết, chỉ còn lại hai ba cánh đơn độc, cả đóa sen như sắp héo úa tan biến bất cứ lúc nào. Lòng nàng nhói đau, quay đầu trừng mắt nhìn người bên cạnh vẫn đang bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Nếu nàng không kịp thời quay về, nếu nàng không đột nhiên hỏi ra sự việc, chẳng phải Tiểu Liên Hoa sẽ cứ thế lặng lẽ chịu đựng cho đến khi chân thân hoàn toàn hủy diệt rồi hồn phi phách tán hay sao? "Thu chân thân của ngươi lại ngay!" Nàng nghiêm giọng ra lệnh. "Nhưng mà..." Phiền Thần còn do dự. Ánh mắt nàng lập tức sắc bén, khí thế trên người đột nhiên chuyển đổi, mạnh mẽ, uy nghiêm như ngày nào: "Tiểu Liên Hoa, ta không phải đang thương lượng với ngươi!" Phiền Thần sửng sốt, khoảnh khắc đó dường như hắn đã quay về thời điểm nghìn năm trước, nàng lại biến trở về tôn thượng Nhiên Tranh lạnh lùng quyết đoán, tự tay chém giết ma thần ngày xưa. Theo bản năng hắn lập tức nghe theo mệnh lệnh, đưa tay thu chân thân đang ở trong trận nhãn về. Chỉ thấy ánh sáng trắng lóe lên, đóa sen trắng vốn sắp tàn úa liền hóa thành một luồng sáng, nhập trở về cơ thể hắn. Trong nháy mắt phản phệ từ chân thân đã ập tới, sắc mặt hắn tái nhợt, phải lùi về sau một bước, mùi tanh ngọt của máu lập tức tràn đầy trong khoang miệng. "Ngươi không sao chứ?" Khương Nhiên vội vàng đỡ lấy hắn: "Cố chịu một chút, ta sẽ giúp ngươi thu hồi lại sức mạnh còn lưu trong trận pháp." Nàng vừa dứt lời, trận pháp lập tức rung chuyển dữ dội. Mất đi chân thân của hắn trấn áp, trận pháp bắt đầu mất kiểm soát, ánh sáng đỏ chói lúc mờ lúc tỏ, từng mảng lớn vết nứt lan rộng, như thể sắp hoàn toàn sụp đổ, bóng tối bên dưới càng lúc càng hung hãn tràn lên. Khương Nhiên tiến lên một bước, cắn mạnh vào đầu ngón tay, chuẩn bị nhỏ máu lên trận pháp. "A Nhiên!" Sắc mặt Phiền Thần lập tức biến đổi, hoảng hốt nắm chặt lấy tay nàng, ánh mắt tràn ngập lo âu và sợ hãi. Nàng định làm gì thế này?