Khương Nhiên chờ ở quảng trường hơn hai canh giờ, cuối cùng cũng có một đệ tử khác chạy tới, dẫn bọn họ đến an trí trong một gian sương phòng. Tên đệ tử này chỉ vội vàng dặn một câu "Đây là chỗ ở sau này của các ngươi!" sau đó lập tức quay người bỏ đi, không buồn giải thích nửa lời.
Thanh Giác tức đến phồng má, bực bội không nhịn được mà nói lớn: "Quá đáng thật! Không nói không rằng đã đẩy tụi mình ra phơi nắng nửa ngày thì thôi đi, giờ đến một câu giải thích cũng không có. Đây là cách Trấn Thiên Các tiếp khách đấy à?"
Khương Nhiên thì chẳng nổi giận, chỉ là đứng lâu quá khiến cổ chân nàng hơi đau nhức.
Ngược lại, Tử Hằng Tinh Quân ở bên cạnh lên tiếng hòa giải: "Bọn họ làm việc xưa nay vẫn vậy. Với tu sĩ đến cầu học, không phân thân phận, đều đối xử như nhau. Có lẽ hôm nay thật sự xảy ra chuyện gấp. Huống chi Trấn Thiên Các từ trước đến nay vẫn gánh trọng trách trấn thủ Ma Uyên. Điện hạ, ngài..."
Hắn còn đang định nói thêm thì bỗng quay đầu nhìn lại, phát hiện Khương Nhiên không biết từ lúc nào đã ngồi xổm dưới đất, tay xoa cổ chân.
Tử Hằng kinh ngạc kêu lên: "Điện hạ, ngài sao thế?"
Thanh Giác cũng giật mình quên luôn cả tức giận, lập tức lao tới chỗ Khương Nhiên: "Điện hạ, chân ngài sao vậy? Đừng hù ta nha, không phải là gãy xương rồi chứ?"
Vừa nói vừa đỡ nàng lên ghế, ngồi xổm xuống kiểm tra cổ chân nàng.
"Không sao đâu, chỉ là bị chuột rút thôi." Khương Nhiên muốn ngăn lại nhưng không kéo được chân về.
"Không được. Y Tiên từng nói, thân thể Điện hạ còn yếu hơn cả người thường, không thể để xảy ra chuyện."
Dứt lời, Thanh Giác liền cởi giày nàng rồi kiên quyết cẩn thận kiểm tra.
Tử Hằng ở bên cạnh cũng nghiêm mặt, tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: "Thất lễ rồi."
Sau đó đưa tay ra bắt mạch cho nàng.
Mãi đến khi Thanh Giác xem tới xem lui vài lượt mà không phát hiện gì bất thường thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thấy chưa, không có gì mà." Khương Nhiên rút chân lại, cảm giác mình bị xem như búp bê sứ mong manh khiến nàng có chút không quen.
Tử Hằng cũng vừa kết thúc bắt mạch, đang thở ra một hơi thì chợt phát hiện chân nàng vẫn đang để trần, mới sực nhớ ra có chút.
Gương mặt hắn thoáng đỏ lên, tay giống như bị giật điện vội rụt về, sau đó xoay người tránh đi: "Điện hạ không sao là tốt rồi. Ngài nên nghỉ ngơi sớm đi. Tại hạ còn phải quay về Thiên Cung báo cáo, xin phép cáo từ."
"À, được. Hôm nay vất vả cho Tinh Quân rồi." Khương Nhiên thuận miệng đáp.
Dù gì người ta cũng đưa họ tới đây, lại đứng chờ cùng vài canh giờ, cũng coi như rất tận tình.
Tử Hằng nghiêng người hành lễ, ánh mắt cố tránh nhìn vào nơi vừa nãy rồi nhanh chóng quay người bước ra khỏi tiểu viện.
Nhưng vừa đến cửa, không biết nghĩ gì mà hắn đột ngột dừng lại siết chặt tay, mặt lại ửng đỏ rồi quay ngoắt trở lại.
Hắn lấy ra một vật, hai tay dâng lên: "Điện hạ lần đầu tu hành, nếu sau này gặp việc khó hay có gì bất tiện thi xin cứ việc sai bảo tại hạ."
Nói rồi, không đợi nàng phản ứng, hắn đã nhanh chóng nhét món đồ vào tay nàng, sau đó quay người rời đi, lần này còn nhanh hơn lúc nãy, trong chớp mắt đã biến mất sau cánh cổng.
Khương Nhiên còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy trong tay mình xuất hiện một vật lành lạnh. Nhìn kỹ thì ra đó là một khối ngọc bài trắng tinh, được chạm khắc như bạch ngọc, mang theo linh lực dày đặc. Trên ngọc không có hoa văn gì cầu kỳ, chỉ khắc duy nhất một chữ "Pháp" ở giữa.
"Cái gì đây?"
Thanh Giác liếc mắt liền nhận ra, kinh ngạc nói: "Không phải là Tiên Phạt Lệnh sao? Tinh Quân thế mà lại đưa cái này cho Điện hạ!"
"Tiên Phạt Lệnh là gì?" Khương Nhiên hỏi.